Bồ Công Anh Và Em

Chương 3: Môn sinh mới




Tôi sinh ra không phải một đứa trẻ may mắn, ít nhất đã không mang lại “lợi ích” cho mẹ. Nhưng tôi vẫn cám ơn bà vì đã không vứt bỏ tôi. Lúc còn rất nhỏ, tôi chỉ biết hoàn cảnh của mình không tốt. Nhất là kể từ khi mẹ sinh tôi, bà liền trở thành chủ đề trong những câu chuyện đầu làng cuối ngõ. Họ kể rất sống động, giống như biết được sự thật trong từng câu chuyện về bà.

Bọn họ nói mẹ của tôi, khi từ thành phố ven biển trở về, liền sinh ra tôi. Bởi vì sinh ra con gái, nên ông chủ kia, cho mẹ tôi một món tiền, rồi cứ như vậy đuổi mẹ con chúng tôi. Khi tôi biết được chân tướng thì tôi đã có một em gái và một em trai rồi, đương nhiên bọn họ không giống tôi, ít nhất, họ có cha, còn tôi không có.

Xã hội này, dù sao vẫn khinh bỉ một loại đàn bà, chăm ăn lười làm, chỉ lo kiếm một người đàn ông lắm tiền nhiều của, sống bám vào ông ta. Có điều, tôi thích nghe họ nói chuyện, sau đó thì thầm cười khẩy trong bụng. Bởi vì cho dù họ nói chuyện khó nghe cỡ nào, châm chọc cỡ nào, cũng tuyệt đối không dám chỉ thẳng vào mặt người nhà tôi mà nói.

Bất kể tôi sinh ra trong gia đình thế nào, thầy giáo vẫn không bài xích tôi, bạn học cũng không xem thường tôi. Lần đầu tiên hiểu được ý nghĩa sâu xa của từ tiểu tam, tôi đã trốn trong góc tường khóc nức nở. Tôi thừa nhận tôi rất nhu nhược, cho dù đã biết rõ đúng sai, nhưng cũng chưa từng dám cãi lời mẹ. Bà quả thật không phải một người phụ nữ tốt, cướp chồng người khác, ham thích hư vinh, nhưng bà chưa từng tệ bạc với tôi. Cho dù bà không thích tôi, bà vẫn dành cho tôi sự giáo dục tốt nhất, ăn mặc, đi lại, đều chưa từng thua thiệt.

Mãi cho đến một ngày, mẹ kéo tay tôi, “Mẹ không muốn vĩnh viễn ở đây, cũng không muốn con phải ở lại nơi này.” Đây là một ngôi làng, không quá hẻo lánh, nhưng tuyệt đối không phồn hoa, cách đường quốc lộ không xa, hai bên còn có đường cao tốc, mỗi ngày có thể nhìn thấy rất nhiều xe ô tô lướt qua.

Gặp phải cuộc sống thế này, những thứ đạo đức kia thực sự có thể bỏ qua một bên.

Chỉ là tôi chưa từng nghĩ qua, chúng tôi bước vào Diệp gia, lại khiến mẹ con người khác phải rời khỏi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dương Cẩm Ngưng, kiêu căng ngạo mạn giống như đóa hoa anh túc, lại phảng phất tựa mỹ nữ rắn, nhìn ánh mắt của cô, có thể cảm nhận được bên trong chất chứa oán hận. Khoảnh khắc kia làm tôi có chút mờ mịt, vì sao phải giành lấy cuộc sống tốt đẹp bằng cách này.

Mẹ tôi không chút do dự, giật dây Diệp Kim Bằng đánh đuổi hai mẹ con kia. Kỳ thực, nhan sắc mẹ Dương Cẩm Ngưng chỉ là do năm tháng bào mòn, nên không còn xinh đẹp. Còn mẹ tôi, không trẻ trung, nhưng lại rất biết chăm sóc nên mới giữ gìn được như vậy.

Tôi đứng nhìn mẹ con họ rời đi trong màn mưa tầm tã, cô con gái không hề quay đầu lại, tựa như chưa từng lưu luyến tòa biệt thự này. Khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ rằng cô ấy đang thầm mắng chửi mẹ con tôi.

Mẹ luôn luôn nói, muốn đạt được thứ gì, nhất quyết không thể nương tay.Việc gì cũng vậy, nếu ai cũng muốn, thì chỉ có thể đẩy người khác ra, bản thân mới giành lấy được.

Trong cái nhà này, tôi vĩnh viễn là một người dư thừa.

Tô Tây và Diệp Cẩm Dương đều là con ruột của Diệp Kim Bằng, họ đương nhiên rất được cưng chiều, còn đứa trẻ như tôi lại trở nên vô cùng gượng gạo. Thật tốt, học hành là cái cớ duy nhất, giúp tôi không cần ở lại ngôi nhà này.

Bạn bè trong phòng ký túc rất thích buôn chuyện, nhất là chủ đề về “tiểu tam”, bọn họ thay nhau lên án, và chốt lại rằng: nếu bạn thân tôi là tiểu tam, tôi nhất định sẽ tuyệt giao.

Tôi nằm trong chăn, thường nghĩ, nếu một ngày lý thuyết và thực tiễn xảy ra mâu thuẫn, thì rốt cuộc, cái nào giỏi hơn nhỉ?

Bởi vì nữ sinh nói ra những lời kia, cũng đoạt bạn trai của bạn mình. Lời nói suông ai cũng nói được, suy cho cùng chỉ xem ai nói hay hơn thôi.

Tôi không biết, cũng không cần tham gia.

Mỗi lần về đến nhà, nhìn thấy người thân, tôi mới cảm thấy, chúng tôi thật xa lạ.

Tô Tây vĩnh viễn là cô gái ngoan trong lòng Diệp Kim Bằng, bất kể cô muốn cái gì, ông đều bằng lòng cho cô. Diệp Cẩm Dương càng không phải nói, Diệp Kim Bằng bồi dưỡng anh ta trở thành người nối nghiệp, hơn nữa chính anh ta cũng là kẻ hiếu thắng, cho đến bây giờ thành tích học hành cũng chưa hề thua kém ai.

Mỗi lần tôi đứng ở ban công lầu hai, thấy Diệp Cẩm Dương kêu Tô Tây “Chị, chị”, tôi đều thầm ao ước. Tình cảm chị em họ tốt như vậy, có điều mãi mãi không có tôi trong đó.

Tôi biết, nhất định tôi có vấn đề. Thế nên, mẹ và hai em đều xa cách tôi.Tôi vẫn luôn mâu thuẫn, Tô Tình là mẹ tôi, mặc dù tôi biết bà sai, nhưng cũng không có tư cách trách móc bà.

Biết đâu, bà cũng có nỗi khổ riêng.

“Mẹ mặc kệ con nghĩ mẹ là người thế nào. Nhưng con phải nhớ kĩ, con vĩnh viễn là con gái mẹ, điều này không thể thay đổi được.” Tô Tình đứng ở cửa phòng nói, nói xong câu đó liền bỏ đi.

Tôi nghĩ, bà ấy đúng.

Bà ấy cũng chưa từng thiếu nợ tôi, nếu như tôi muốn trách, thì tự trách mình không biết đầu thai.

Mà tôi, chỉ biết tự ti và thương xót, cho số phận không thể thay đổi ấy của mình.

Tôi ước Tô Tây mãi là một cô gái xinh đẹp, hiền lành, mặc dù tôi biết, một ngày nào đó, xã hội tối tăm này sẽ thay đổi cô, nhưng mơ ước ấy của tôi vẫn không thay đổi. Tôi cũng ước Diệp Cẩm Dương dũng cảm không sợ trời không sợ đất, vĩnh viễn là một chàng trai giàu tình cảm. Bọn họ sẽ không phải thắc mắc gia đình này thiếu thứ gì, dù sao, họ có cha, có mẹ, có một gia đình đầy đủ.

Nếu tôi chưa từng thấy mẹ con kia bị đuổi đi, liệu tôi có suy nghĩ như vậy không?

Càng ngày tôi càng nỗ lực học tập, bởi chỉ có vậy tôi mới có thể thay đổi cuộc sống của chính mình. Tôi không thể thay đổi người khác, chỉ có thể thay đổi con người nhu nhược của tôi.

Sau khi tôi thi đỗ đại học với thành tích xuất sắc, điều khiến tôi vui mừng không phải là được học tập ở một ngôi trường nổi tiếng toàn quốc, mà là việc gặp được một người con trai.

Tôi chưa từng nhìn thấy anh, cho dù thỉnh thoảng thầy giáo cũng có điểm danh, đọc đến tên này, luôn luôn có một nam sinh khác giơ tay trả lời. Khi đó, tôi chỉ nghĩ, nam sinh này nhất định không phải một sinh viên ngoan ngoãn.

Lần đầu tiên tôi thấy anh, là ở kì thi sát hạch cuối kì. Bởi vì tôi đến muộn, nên chỉ có thể chọn bàn thứ nhất hoặc bàn thứ hai, tôi quyết định chọn bàn hai. Khi tôi vừa ngồi xuống, liền có một nam sinh trực tiếp đi vào, ngồi trước tôi. Anh vừa ngồi xuống, liền xoay người. Trên trán anh có chút mồ hôi, giống như vừa mới chạy tới. Anh không thèm nói gì, đột nhiên cướp lấy tài liệu trên bàn tôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy mồ hôi nhỏ giọt trên tóc anh, tôi lại quên mở miệng, cho dù chỉ là “Bạn học, bạn cầm tài liệu ôn tập của tôi rồi.”

Tôi cứ chăm chú nhìn anh hai mươi phút. Anh rất nghiêm túc, rất chăm chú.

Thầy giám thị vào phòng thi, anh không quay đầu lại, lại đem tài liệu ôn tập đặt lại trên bàn tôi. Toàn bộ quá trình động tác lưu loát mà sảng khoái.

Khi đó tôi làm bài tập rất chậm, không hiểu tại sao lại có hành động như vậy. Mà anh nộp bài thi rất sớm, chỉ còn câu cuối cùng là chưa làm. Anh sẽ không biết, khi anh nộp bài xong, trong lòng bàn tay tôi còn một tờ giấy, viết đáp án câu cuối cùng.

Về sau, tờ giấy ấy bị tôi siết chặt trong tay, thành vô số nếp nhăn.

Sau cuộc thi kia, phòng ngủ liền trở nên nhộn nhịp hơn.

“Cuối cùng người nam sinh kia là ai. Sao mình chưa gặp bao giờ nhỉ?”

“Mình cũng chưa gặp, nhưng mà đẹp trai thật nha!”

“Không phải phẫu thuật thẩm mĩ chứ?”

“Không phải! Mấy cậu quên mất khoa mình còn một nhân vật thần bí chưa từng xuất hiện sao? Là Cố Thừa Đông, có điều, rốt cuộc anh ấy nhìn như thế nào…”

“Theo cậu vì sao anh ấy không đi học nhỉ? Tôi nhất định phải đoạt chỗ ngồi bên cạnh anh ấy.”

“Ai biết! Nhưng chân ngắn như cậu có thể chạy nhanh hơn người khác sao?”

Tôi vốn không thích buôn chuyện, từ đầu đến cuối chỉ im lặng nghe ngóng toàn bộ.

Có điều mấy cậu ấy không biết, những môn thi tiếp theo, tôi đã cố tình đến sớm chọn chỗ ngồi. Chính là bàn thứ hai. Mà anh cũng không khiến tôi thất vọng, vẫn đến muộn như vậy, vẫn tiện tay đoạt lấy tài liệu ôn tập của tôi như vậy.

Thi tận mấy tiếng đồng hồ vậy mà tôi lại vô cùng hăng hái. Cuối cùng tôi cũng hiểu được, tâm trạng một người con gái lặng lẽ quan sát người con trai mình yêu quý là như thế nào.

Trong một giây, tôi xác định, tôi yêu rồi.

Học kì tiếp theo, anh vẫn không hề xuất hiện như trước, nhưng những nam sinh trong lớp vẫn điểm danh cho anh như cũ. Mà thỉnh thoảng khi thầy giáo giao bài tập, tôi cũng yên lặng mà viết ra một phần riêng. Tôi mong có một ngày, anh sẽ phát hiện có một cô gái, yên lặng vì anh mà làm tất cả. Mãi cho đến học kì tiếp theo, thầy giáo mới cầm ba phần bài tập lên, cười nói, “Ai là Cố Thừa Đông? Đứng lên để thầy giáo nhìn xem. Làm ba bài tập! Đúng là học sinh chăm chỉ nhất thầy dạy.”

Khi đó, tôi mới hiểu được, hóa ra có rất nhiều người cũng làm giống tôi.

Thích một người mà người khác cũng thích, giống như tự mình đi tìm phiền não.

Sau đó, tôi không gặp lại anh, có người nói anh chuyển khoa khác, có người lại nói anh không học trường này nữa. Để hỏi thăm chỗ ở của anh, thậm chí tôi còn tham gia hội học sinh, vào đoàn, và có chút giao tình với thầy giáo, xong cũng chỉ tìm được những tin tức ít ỏi không đáng kể về anh. Thậm chí tôi còn nghĩ, hay là anh chuyển khoa, tôi bắt đầu đi ăn ở căn tin, đợi chờ nhiều ngày, chỉ mong được gặp anh một lần.

Nhưng tôi chưa từng gặp lại anh, bất luận tôi nỗ lực bao nhiêu, đều không nhìn thấy anh. Anh tới vội vàng, chưa từng liếc mắt nhìn tôi, lại lập tức khiến thế giới trong tôi sụp đổ.

Rồi, tôi cũng gặp lại anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.