Bồ Có Muốn Nghe Một Chút Truyện Kinh Dị Không

Chương 1




Dạ Thành Đông ngồi xuống ghế đối diện với Hạ Tử Quyên mỉm cười vui vẻ với cô nhưng đổi lại là sự lạnh nhạt không thèm liếc nhìn anh dù một lần, Daisy xoa xoa mũi, cười mỉm, Dạ Thành Đông vẫn cười hì hì nói chuyện với cô:

"Tử..." Chưa kịp gọi anh đã bị cô quăng cho ánh mắt sắc bén, lạnh lùng, anh chỉ cười trừ với cô gọi lạ:"Eirlys!"

Hạ Tử Quyên quan sát anh từ trên xuống dưới, lạnh giọng hỏi:

"Chủ tịch Dạ! Cho tôi hỏi anh mặc đồ ngủ, chân trần để tiếp đón khách sao?"

Dạ Thành Đông thấy cô không thích liền nói:"Để anh đi thay ngay."

Nói xong, anh chạy nhanh lên phòng, Lạc Tuyết Nhàn mỉm cười, dịu dàng nói với cô:"Một lát nữa cháu hãy cùng bác đi mua sắm nha, bác lại lên cơn nghiện mua sắm nữa rồi. Sau đó quay về đây ăn cùng bác bữa cơm."



Hạ Tử Quyên cười nhẹ, khẽ gật đầu, Dạ Thành Đông đi xuống với một cái quần tây đen, áo sơ mi trắng. Lạc Tuyết Nhàn nhìn anh gật gù hài lòng:

"Quyên...Eirlys! Chúng ta hãy đi thôi, Thành Đông sẽ đi cùng bác và cháu."

Cô chỉ khẽ gật đầu không nói gì rồi đứng dậy cùng bà đi ra ngoài rồi bước lên xe, anh cũng nhanh chóng bước theo, Dạ Thành Đông là người lái xe, Daisy ngồi cạnh Hạ Tử Quyên.

Dạ Thành Đông cứ một chút là nhìn vô kính chiếu hậu để nhìn cô, cô thấy thế thì cất giọng nói:

"Anh lo mà lái xe đi nhìn cái gì mà nhìn?"

Lạc Tuyết Nhàn cùng Daisy nhịn cười, chỉ có thể mỉm mỉm cười, đến trung tâm mua sắm Lạc Tuyết Nhàn cùng Hạ Tử Quyên vui vẻ chọn đồ, còn anh thì có nhiệm vụ thanh toán, xách đồ nhưng anh không những không khó chịu mà anh rất vui là đằng khác.

Lạc Tuyết Nhàn nhìn cô mỉm cười cố ý hỏi:"Eirlys! Bác có nghe Thành Đông nói nó có tặng cháu một bó hoa và gấu cho cháu."

Hạ Tử Quyên khẽ nhếch môi mỉm cười đáp:"Dạ đúng! Anh ấy có tặng cháu một bó hoa rất đẹp..."



Nghe cô khen hoa đẹp miệng anh không cười đến không thể rộng hơn nữa, cười ngây ngốc, Lạc Tuyết Nhàn cũng mỉm cười hài lòng nhưng cô chưa nói hết cô bèn nói tiếp:

" Anh ấy còn tặng cho cháu một con sư tử bằng bông rất to rất giống sư tử thật."

Nụ cười trên môi của Lạc Tuyết Nhàn vụt tắt ngay, tưởng mình nghe lầm hỏi lại:

"Cháu mới vừa nói Thành Đông tặng con sư tử cho cháu sao?"

Hạ Tử Quyên gật đầu trả lời:"Vâng!"

Nói xong, cô bước đi trước Lạc Tuyết Nhàn đánh vào vai của Dạ Thành Đông giọng nói vừa đủ nghe:

"Cái thằng con này! Sao chuyện gì con cũng đều nhanh nhạy hết mà đến chuyện tình cảm của mình lại trở nên ngu ngốc như vậy hả?"

Dạ Thành Đông nhíu nhíu mày nhìn mà khó hiểu hỏi:

"Tại sao mẹ lại đánh con? Con lại làm gì sai nữa sao?"

"Con còn hỏi nữa hả? Ai đời đi theo đuổi người ta lại tặng gấu bông hình con sư tử đâu chứ? Con sư tử dễ thương, nhỏ nhắn lại không chọn lại chọn ngay con sư tử y như thật. Lần này con muốn lấy vợ lại khó khăn hơn nữa rồi."

"Hả? Khó khăn hơn sao?" Dạ Thành Đông há hốc miệng, kinh ngạc, mặt mày khó coi.

Lạc Tuyết Nhàn tức giận lườm anh rồi bỏ đi anh đứng ở đó ngơ ngác một hồi lâu rồi mới nhanh chóng chạy theo hai người, vừa đi theo anh vừa suy nghĩ:

"Bộ mình tặng con sư tử đó là sai sao? Chẳng lẽ cô chê đó là đồ giả? Cô ấy thích đồ thật sao? Nếu thích thì tại sao cô ấy không nói để mình tặng cho cô ấy nguyên con sư tử thật cho cô ấy làm thú cưng? Con gái thật khó hiểu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.