Bộ Bộ Phong Cương

Quyển 2 - Chương 90




Cả nhà Điền An Vĩnh cũng không phải ở chỗ này, cho nên tối hôm nay là ngủ ở nhà Diệp Bội, mẹ Diệp Bội bảo Diệp Bội ngủ chung giường nhỏ với mình, sau đó ba người còn lại ngủ giường lớn, chính là giống với tình huống gia đình Diêu Cẩn lúc trước.

Diệp Bội nhìn gia đình nhìn như hạnh phúc này, bộ dạng Điền Hạo Hạo vẫn không rành việc đời như cũ, mặt Điền An Vĩnh u ám, hiển nhiên là Diệp Bội áp đảo tinh thần vẫn khiến hắn ghi hận ở trong lòng, Diệp Vân Tuyết cười trò chuyện với mẹ Diệp, nhưng Diệp Bội vẫn có thể nhìn ra được trong tươi cười của cô út còn mang theo chua sót.

Hậu quả ly dị ở thời đại này và tương lai thật sự khác nhau rất lớn, Diệp Bội biết rất rõ ở thời đại này nếu như ly hôn cho dù nguyên nhân thật tế là gì sẽ chỉ khiến người khác nói xấu ở sau lưng, đặc biệt là phụ nữ, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao cô út Diệp không cân nhắc ly dị.

Đã là người trưởng thành hơn nữa đã từng kết hôn, Diệp Bội nghĩ đến tâm tính của mình, vào lúc đó nếu như Diêu Cẩn làm chuyện có lỗi với mình thì cô nhất định sẽ không chút do dự ly hôn. Nhưng nếu như mình và Diêu Cẩn cũng là một đôi vợ chồng ở vào thời đại này, như vậy cho dù Diêu Cẩn phạm sai lầm Diệp Bội cũng sẽ cho Diêu Cẩn một cơ hội. Đây là thời đại bối cảnh tạo thành. Chỉ là có chút chuyện một khi đã xảy ra, ở trong lòng hai bên sẽ xuất hiện thêm một chút vướng mắc, từ trên tính cách mà nói, tính tình cô út Diệp càng có thể chịu đựng hơn so với Diệp Bội, nhưng một khi bộc phát vậy thì không thể bù đắp lại.

Nhớ tới kiếp trước bản thân cô út Diệp lựa chọn quyết tuyệt như vậy, ngay cả đứa con trai duy nhất cũng không quan tâm. Đó là vì cô út thật sự bị buộc đến đường cùng, chỉ là đời này Diệp Bội sẽ để cô út thương yêu mình có con đường thứ hai có thể đi, tuyệt đối sẽ không đi lên vết xe đổ.

Diệp Bội cũng sắp xếp xong xuôi toàn bộ đường lui sau khi ly hôn, nếu tương lai cả nhà mình phải đi thành phố H, vậy thì hoàn toàn có thể dẫn theo cô út Diệp cùng đi, đến lúc đó làm chút buôn bán nhỏ có lẽ cũng có thể sống tiếp.

Trên cơ bản mấu chốt đã nghĩ thông suốt, Diệp Bội thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời hơn nhiều, có một số việc một khi đi vào ngõ cụt nếu muốn đi ra lần nữa chính là rất khó, nhưng nếu vừa bắt đầu đã đi đường đúng, như vậy kế tiếp nên là thuận buồm xuôi gió thôi.

Nhìn dáng vẻ Điền Hạo Hạo nhảy tưng tưng bị cô út Diệp kéo, Diệp Bội cười nói: “Hạo Hạo, về sau em có thể bảo vệ mẹ thật tốt hay không hả?”

”Hả?” Đầu nghiêng một chút, cái từ này còn chưa phải là rất thích hợp ở trong suy nghĩ của Điền Hạo Hạo, tò mò hỏi: “Chị đó là ý gì?”

Diệp Bội âm thầm dẫn đường suy nghĩ của Điền Hạo Hạo: “Bảo vệ nghĩa là, chị nghe nói là nam tử hán đại trượng phu ( túm lại là đàn ông) mới có thể làm, t Hạo Hạo em là đàn ông sao?”

”Em phải mà.” Cái từ này đúng là danh hiệu được một người đàn ông theo đuổi cả đời, cho dù là trong phim truyền hình hay là ở ngày thường đều sẽ được nhắc tới, cũng được trở thành một cái tên bên trong đứa nhỏ, người có thực lực mới có thể được gọi là đàn ông, cho nên trước tiên Điền Hạo Hạo gần như là gật đầu liền.

”Cho nên em phải bảo vệ mẹ nha.”

”Dạ,“ Thằng bé bắt được tay cô út Diệp, chắn ở trước mặt cô, đôi tay mở rộng ra, “Chị à, em làm như vậy có đúng hay không?”

”Đúng rồi,“ Gật đầu cười, nhưng mà mục đích của Diệp Bội không phải là cái này, cô phải làm từng bước một hướng dẫn sự lựa chọn của Tiểu Hạo Hạo sau này, “Hạo Hạo thật thông minh, thật mạnh mẽ, nhớ kỹ, sau này cho dù xảy ra chuyện gì đều phải đứng ở bên mẹ có biết không?”

”Em biết rồi, Hạo Hạo là nam tử hán đại trượng phu, Hạo Hạo nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.” Đứa bé tuổi này có lẽ là dễ dàng bị dẫn dắt nhất, mà dạy bảo khi còn bé cũng sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với một người sau khi lớn lên.

Diệp Vân Tuyết vui mừng nhìn động tác của con trai mình, đứa nhỏ luôn nghịch ngợm, có lúc cũng sẽ không nghe lời của cô nói, không ngờ bây giờ lại còn nói muốn bảo vệ cô, nhìn cháu gái không gặp một thời gian giống như cao lớn hơn không ít, Diệp Vân Tuyết nở nụ cười nói khẽ: “Quả nhiên là Bội Bội trưởng thành rồi, còn biết dạy em trai.”

”Cô út, con chỉ nói thật mà thôi, đúng rồi, cô út, không gặp thời gian dài như vậy, không bằng cô ở lại nơi này mấy ngày đi, dù sao Hạo Hạo cũng không phải đi học, chờ sau này em ấy lên lớp một thì cơ hội như vậy lại ít đi rồi.” Phải thay đổi tư tưởng của cô út một chút xíu.

Diệp Vân Tuyết nhìn mặt Điền An Vĩnh bình tĩnh bên cạnh: “Nhưng dượng út con còn phải làm việc, nếu như chúng ta không trở về thì......” Tuy là tính cách của cô tương đối quật cường, nhưng đối với chồng mình lại luôn là nói gì nghe nấy, nếu không cũng sẽ không kiềm nén bản thân cho đến khoảnh khắc bùng nổ kia.

Đột nhiên Diệp Bội bèn nở rộ nụ cười có thể gọi là hoàn mỹ, nhìn người được gọi là chồng cô út kia: “Dượng út, cô út có thể ở chỗ này vài ngày lại quay về không?”

Chỉ là mặc dù nụ cười của Diệp Bội thật sự rất đáng yêu, nhưng Điền An Vĩnh lại không nhúc nhích chút nào, nghiêm mặt mở miệng: “Trong nhà gần đây rất bận rộn, Vân Tuyết còn phải giúp nấu cơm, nếu như cô ở lại chỗ này thì ai tới nấu cơm.”

Híp híp mắt, Diệp Bội tiếp tục nói: “Không phải mẹ dượng út có ở đấy sao?”

”Tại sao mẹ dượng lại phải nấu cơm, trong nhà cũng không phải là không có ai.” Điền An Vĩnh không nhịn được trả lời, đó cũng không phải là vì hắn rất hiếu thuận, trên thực tế nguyên nhân chủ yếu là vì mẹ hắn mạnh mẽ hơn hắn nhiều, có một số yêu cầu hắn cũng không dám để cho mẹ hắn đi làm, như vậy khuynh hướng duy nhất có thể chính là người vợ dịu dàng của hắn rồi.

Khóe miệng Diệp Bội chợt xuất hiện nụ cười lạnh: “Vậy tại sao chuyện gì cũng để cho cô út con đi làm? Cô gả vào nhà dượng làm con dâu chứ không phải làm bảo mẫu.” Càng nói càng về sau, giọng của Diệp Bội lại càng ngày càng lạnh, kiếp trước nghe nói cái chết cô út của cô cũng có liên quan rất lớn với bà già kia.

Chẳng qua là một bộ chiến tranh gia đình thực tế mà thôi, chỉ là thứ chiến tranh này lại xảy ra ở bên cạnh Diệp Bội, sao cô lại có thể để chuyện này tiếp tục như vậy.

”Bảo mẫu gì, đứa bé mọi nhà, con biết cái gì?” Thấy Diệp Bội càng nói càng kỳ cục, mẹ Diệp cũng không nhịn được lên tiếng, nhưng muốn lại đánh giống mới vừa rồi thì cũng không có khả năng lắm, qua lời Diệp Bội nói mới vừa rồi, mẹ Diệp cũng mơ hồ cảm thấy có vẻ ở nhà chồng hình như cô em gái này trải qua cũng không tốt lắm.

”Chị dâu cả,“ Điền An Vĩnh cay nghiệt mở miệng, “Tôi kính trọng chị là chị dâu cho nên không có ầm ĩ với chị, nhưng chị xem Bội Bội một chút, xem xem con bé nghĩ gì, chuyện ban nãy thì tôi không nói, nhưng mới vừa rồi con bé nói gì, con bé dám nói cô út mình là bảo mẫu, điều này có thể không làm người ta tức giận sao?” Sau khi nói xong hắn lại nhỏ giọng thì thầm, ”Nếu như mời được bảo mẫu thật thì tốt rồi, đến lúc đó mời một người xinh đẹp một chút, nói vậy cũng không cần đối dịên cùng một gương mặt cả ngày, nhìn cũng đã nhìn chán ngấy rồi.”

Điền An Vĩnh nhỏ giọng nói câu kia trừ Diệp Bội cách hắn gần nhất thì mấy người khác không có ai nghe rõ, nhưng cũng bởi vì như vậy, vẻ mặt của Diệp Bội càng thêm lạnh, gặp qua đê tiện, chưa từng thấy đê tiện như vậy, quả nhiên thế giới rất to lớn, không thiếu cái lạ, dạng sinh vật gì cũng chạy đến, thật hy vọng một người làm vệ sinh tới diệt sạch những loại người giống như cặn bã này.

Trên mặt mẹ Diệp vẫn mang theo nụ cười, nhìn em gái không nói lời nào, lại nhìn một chút em rể tức giận đùng đùng, trong nháy mắt giống như đã hiểu ra cái gì: “Như vậy đi, để cho Vân Tuyết ở chỗ này mấy ngày đi, cũng bầu bạn với mẹ, kể từ sau khi Vân Tuyết gả ra ngoài cũng chưa nói chuyện phiếm với mẹ, còn có Hạo Hạo, không phải trước kia thằng bé cũng vẫn là mẹ chăm nom ư, cũng tiện để cho thằng bé ở với bà ngoại vài ngày.” Nói tới chỗ này, mẹ Diệp ngồi xổm người xuống, nhìn Điền Hạo Hạo, “Hạo Hạo, con có nhớ bà ngoại hay không?”

”Nhớ, con cũng nhớ chị.” Có thể là giống như đã nhận ra không khí không bình thường, Điền Hạo Hạo nghiêm túc gật đầu một cái.

Mẹ Diệp cười: “Vậy con với mẹ ở lại nhà chúng ta mấy ngày có được hay không, ngày mai lại dẫn con đi thăm bà ngoại thế nào?”

”Dạ được, mợ cả. Mợ thật tốt, con muốn đi thăm bà ngoại, chỗ bà ngoại có rất nhiều đồ ăn ngon.” Nhắc đến ăn, dường như cậu lại hăng hái ngay.

Tuy là ông bà cụ không hài lòng con gái nhỏ nhất của mình gả cho một người đàn ông mà mình hoàn toàn không đồng ý cũng không ưa thích, nhưng cũng vô cùng cưng chiều đối với đứa cháu ngoại này. Bởi vì bình thường ông bà không thích ăn mấy thứ linh tinh lắm, cho nên sẽ lấy những thứ gì đó chẳng kể là ai đưa tới cũng cho đứa nhỏ ăn, hơn nữa xế chiều mỗi ngày còn sẽ làm đồ lót dạ, không nhiều lắm, mấy quả trứng gà mà thôi, nhưng vậy cũng thật sự rất tốt đối với Điền Hạo Hạo. Xế chiều hôm nay lúc bọn họ tới cũng đã đi qua thăm, không cần phải nói dĩ nhiên là Điền Hạo Hạo thu hoạch một đống đồ ăn ngon, cho nên càng vui vẻ đối với đề nghị của mẹ Diệp.

Diệp Bội đứng ở bên cạnh nhàn nhạt cười, có mẹ tự mình ra tay, như vậy cô cũng không cần nói thêm cái gì, chỉ cần đạt tới mục đích là đựơc.

Đến cả con trai cũng đồng ý rồi, Điền An Vĩnh cũng không tiện nói gì, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng khó coi, nói với cô út Diệp: “Nếu như vậy, em cứ ngủ chung với mẹ đi, tối nay anh ngủ chung với Hạo Hạo, ba người chật lắm.”

Bản thân bà nội Diệp có một căn nhà, bình thường cũng không thích lui tới với các con, cho nên lúc ăn cơm cũng ăn một mình, theo như lời của bà nói đó chính là bà còn chưa già đến tình trạng không biết ăn cơm, không biết làm việc, chỉ cần lúc bà già đến mức không nhúc nhích nổi thì các con đừng mặc kệ bà là được, bây giờ mà nói thì bà hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình.

Tuy là nhà bà nội Diệp cách nhà Diệp Bội cũng không xa lắm, nhưng sáng sớm mẹ Diệp cũng đã nói ba người sẽ không qua ngủ, bây giờ lại nói để Diệp Vân Tuyết ngủ cùng bà nội Diệp, vậy không khác nào nói cho bà nội Diệp là hai người này cãi nhau, bởi vì có chút nguyên nhân khiến cho Diệp Vân Tuyết quay lại nhà mẹ mình, chuyện ầm ĩ quá lớn ai cũng khó coi.

Điền An Vĩnh lại giống như đã quyết tâm, nhất định không nhả ra.

Kết quả cuối cùng là mẹ Diệp và cô út Diệp thật vất vả vỗ về bà nội Diệp, nói là vì cô út Diệp nhớ mẹ cho nên mới sẽ xuất hiện chuyện như vậy, chỉ là bà nội Diệp sống nhiều năm như vậy, chuyện gì bà không hiểu rõ, nhưng cuối cùng bà cũng chỉ gật đầu một cái, không hề nói lời thừa thải gì.

Chờ lúc mẹ Diệp và Diệp Bội trở lại nhà mình, trong phòng lớn kia đèn đã tối xuống, Điền An Vĩnh và Hạo Hạo đã sớm đi ngủ.

Ngồi ở trên giường phòng nhỏ, mẹ Diệp nhìn chăm chăm vào Diệp Bội: “Bội Bội, hôm nay con rất kỳ lạ, rất nhiều việc cũng không phải là việc con sẽ làm, hiện tại mẹ cũng cần phải biết nguyên nhân.”

Tác giả có lời muốn nói: báo trước chương kế tiếp “Diệp Bội: chia rẽ vợ chồng gì đó cũng là việc đứng đắn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.