Bộ Bộ Phong Cương

Quyển 1 - Chương 47




Phân thân linh hồn "Hắc Ma thần thú" kia không ngờ đã hấp thu bốn mươi cái Tâm Cung. Điều này liền có ý nghĩa, trừ bốn người bọn họ ra thì trong số năm mươi người đã vào đây, chỉ có sáu người còn sống.

Bốn mươi người còn lại , đã tất cả đều hồn phi phách tán!

Tiêu Tố Ảnh bọn họ khi gặp những phân thân linh hồn này thì đã dự liệu đến tình huống sẽ phi thường không ổn. Nhưng lại không nghĩ rằng tính nghiêm trọng của câu chuyện vẫn vượt rất xa ra ngoài dự liệu của mình. Đệ tử tiến vào không gian phong ấn, đều là trụ cột lương đống tương lai của Tứ Đại Thiên Tông , hiện nay không ngờ mười đi chết tám.

Hơn nữa từ thực lực có được của phân thân linh hồn "Đại Địa Ma Long" trước mắt mà xét, hai thành đệ tử tứ tông còn lại bao gồm bọn họ bên trong liệu có thể bảo toàn tính mạng hay không, còn rất khó nói.

- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!

Tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc đã đánh thức ba người Tiêu Tố Ảnh, Hoa Hải và Cố Liên Thành tỉnh lại. Họ cùng chăm chú nhìn mà đều là kìm lòng không đậu phải kêu lên sợ hãi thành tiếng.

Khối phân thân linh hồn kia mở ra miệng liền giống như một cái hắc động có thể nuốt chửng vạn vật . Mộ Hàn chỉ mới kịp giãy dụa một cái, liền bị hút vào trong đó. Mộ Hàn mặc dù có thực lực mạnh mẽ, nhưng bị phân thân linh hồn của "Đại Địa Ma Long" có thực lực đạt tới Vạn Lưu Ngũ Trọng Thiên nuốt chửng vào, thì sẽ tuyệt đối lành ít dữ nhiều.

- Tiêu sư tỷ, các ngươi chạy mau!

Đột nhiên, tiếng quát tháo nặng nề ngột ngạt của Mộ Hàn từ trong bụng khối phân thân linh hồn truyền ra, giọng điệu có vẻ dị thường vội vàng

- Ta có thể ngăn trở nó một hồi!

- Chúng ta đi!

Hoa Hải và Cố Liên Thành liếc nhau, cơ hồ đồng thời mở miệng.

Tiêu Tố Ảnh gương mặt hơi trắng bệch, theo bản năng lắc đầu, trầm giọng nói:

- Hiện tại không thể đi, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu Mộ sư đệ ra .

Lời này nói ra, nhưng lại ngay cả chính Tiêu Tố Ảnh đều cảm giác là hy vọng xa vời. Chỉ bằng vào ba tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên, khả năng chiến thắng khối phân thân linh hồn kia có thể tính cơ hồ là số không.

- Tiêu sư muội, đừng có nói ngốc . Mộ Hàn sư đệ đã bị phân thân linh hồn của 'Hắc Ma thần thú' nuốt chửng đi vào, tuyệt đối sẽ không chống đỡ được bao lâu. Không nên để cho hắn hy sinh vô ích.

Hoa Hải vô cùng lo lắng khuyên một câu, rồi cùng với Cố Liên Thành liền hành động, như tên rời cung mà bắn nhanh đi về hướng "Bạch Liên ấn" đang thong thả vận chuyển kia.

- Còn muốn chạy? Tất cả đều mau lưu lại cho bổn tọa!

Bên trong mười hai cây cột "Đô Thiên Linh Trụ" , Đại Địa Ma Long cười thoải mái ầm ĩ. Còn ở bên ngoài khối phân thân linh hồn kia chính là không chút do dự mà bay vút lên trên.

Nhận thấy được hành động của phân thân linh hồn. Hoa Hải và Cố Liên Thành không tự giác có chút kinh hoảng, điều động chân nguyên trong cơ thể đến mức tận cùng. Tốc độ lao đi đúng là miễn cưỡng đã tăng lên vài phần.

Tiêu Tố Ảnh lại vẫn đứng lặng im hồi lâu trong hư không, không có di động.

- Bắc Minh Thần Dẫn Kiếm Trận!

Mắt nhung cũng không hề chớp mắt nhìn chăm chú bóng dáng to lớn dài ngoằng đang đột ngột lao đến . Khi Tiêu Tố Ảnh mở miệng đột nhiên quát một tiếng, hai đạo ánh mắt trong chớp mắt đại biến, giống như thanh bảo kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ. Những lưỡi bén nhọn hiện rõ mồn một, vô cùng lợi hại. Nó vung lên quét qua, giống như có thể chia cắt bất cứ chướng ngại nào thành hai đoạn.

Trong khoảnh khắc nàng đang nói ra thành lời, chín đạo trường kiếm xanh lam đột nhiên bắn nhanh ra từ bên trong Tâm Cung.

Chín thanh trường kiếm này vừa xuất hiện, khí tức xanh lam giống như ngưng kết thành thực chất mà điên cuồng bùng nổ lan ra. Chỉ trong khoảnh khắc, khu vực mà nó đã chiếm cả một vùng đến ngàn mét , giống như hóa thành một đại dương xanh lam mênh mông.

- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt. . .

Tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

Chín thanh kiếm ngang trời. Giống như chín con Cự Long xanh lam quấn quít bay múa lẫn nhau, chúng rít gào bắn nhanh về hướng khối phân thân linh hồn của "Đại Địa Ma Long" kia. Nơi nào nó đi qua, kiếm khí sắc bén mà khủng bố lấy tốc độ kinh người bùng nổ lan ra về khắp tứ phía. Chỉ một thoáng, khắp hư không đều giống như tràn ngập bóng kiếm dày đặc, ý định giết người phủ khắp tứ phía.

- Quả nhiên không hổ là sâu róm con có được Thánh Phẩm Tâm Cung , lại vẫn còn dấu thủ đoạn cường đại như thế?

Bên trong mười hai "Đô Thiên Linh Trụ" . Đại Địa Ma Long kinh dị lên tiếng, phân thân linh hồn của nó vốn là cách Tiêu Tố Ảnh không xa. Mà nay Tiêu Tố Ảnh thốt nhiên xuất thủ, tốc độ nhanh như sao băng, phân thân linh hồn căn bản là không còn kịp ngăn cản nữa. Chỉ còn kịp nghiêng mạnh né tránh sang một bên.

Nhưng dù vậy, lại vẫn không thể nào né nổi công kích của Tiêu Tố Ảnh.

- Xoẹt!

Kiếm khí tung hoành, giống như chín lưỡi dao sắc bén đồng thời đâm vào một quả dưa hấu. Cái đầu của phân thân linh hồn "Đại Địa Ma Long" kia trong nháy mắt liền bị cắt phá thành mảnh nhỏ. Tuy nhiên, chỉ trong tích tắc, một cái đầu mới lại mọc vươn lên từ trong cổ của phân thân linh hồn kia. Nó tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Tố Ảnh.

- Đây là kiếm trận quỉ quái gì, lại khiến cho bổn tọa bị tổn thất không ít lực lượng, cái này liền muốn ngươi phải bồi thường gấp bội.

"Đại Địa Ma Long" kia lớn tiếng gào thét, cái đuôi to lớn dài ngoằng trong chớp mắt tựa như một thanh cự thương lớn.Nó cuốn theo khí thế vạn quân điểm về hướng trong ngực Tiêu Tố Ảnh. Nó lao thẳng tới, coi như là trời cao đều giống như có thể bị một đuôi của nó đâm xuyên gây ra lỗ thủng thật lớn.

Tiêu Tố Ảnh thấy thế, không nhịn được sắc mặt đột biến.

- Vút! Vút. . .

Chín thanh trường kiếm xanh lam bỗng dưng xoán lại mà quay về, chúng như linh xà hối hả xoay tít quanh người nàng.

Chỉ trong thời gian nháy mắt, một bức tường từ vô số bóng kiếm ngưng tụ mà thành lớp kiếm tường dày liền chắn chung quanh Tiêu Tố Ảnh, giống như một cái kén lớn màu xanh lam, bao bọc chắc chắn kín mít lấy nàng.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Lập tức ngay sau đó, mũi nhọn cái đuôi dài liền đập lên trên bức tường kiếm thật dầy. Ngay sau đó, một tràng tiếng nổ "Bang bang bang Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!" vang lên như thể đang rang ngô. Âm thanh dày đặc mà dồn dập. Còn bóng kiếm quanh người Tiêu Tố Ảnh đúng là liên tiếp vỡ vụn, kình khí xanh lam như sóng triều cuồn cuộn tản mát ra.

Tuy nhiên, phân thân linh hồn của "Đại Địa Ma Long" sau khi tụ lại, rồi được hấp thu lực lượng Thổ thuộc tính trình độ cao nhất nên thực lực đã tăng lên một mức lớn độ. Cái đuôi dài kia mặc dù chịu ảnh hưởng nặng nề do bóng kiếm ngăn cản, nhưng thế công kích cơ hồ không có sự suy giảm quá lớn. Đúng là thế như chẻ tre, đánh thẳng một mạch.

Chỉ chốc lát sau đó, Tiêu Tố Ảnh tựa như bị trúng đòn nghiêm trọng, thân thể mềm mại tựa như chiếc diều bị đứt dây mà quẳng về phía sau đến mấy ngàn thước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.