Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 64: 64: Đừng Đến Quấy Rầy Tôi Nữa




Lời Triển Thanh Việt giống như sét đánh giữa trời quang, Ninh Thu Thu cảm thấy nếu tình cảnh bây giờ của bọn họ là một bộ phim điện ảnh, thì cảnh quay này nhất định sẽ có hiệu ứng tia chớp đùng đùng cùng nhạc nền đặc hiệu phía sau, thêm mấy pha quay chậm nữa, có vậy mới biểu đạt được cảm giác đứng hình trong lòng cô lúc này.

"Anh...... Đều biết?" Ninh Thu Thu bắt đầu liều mạng hồi tưởng những việc mình đã làm trong thời gian Triển Thanh Việt hẵng còn hôn mê.

Lau người cho hắn, dùng ống hút dính nước miếng mình đút nước bùa cho hắn, nằm bên người chụp các loại góc độ ảnh ân ái rồi đăng lên vòng bạn bè, chung chăn chung gối, sáng ra tỉnh lại trong lòng ngực người ta, nhét đầy bùa trên giường hắn......

Còn có lần... Ôn Linh khuyên cô nên "làm" hắn, không làm được thì dùng thuốc....

Cô cảm thấy, lúc này mà lựa chọn giải thích chỉ sợ phản tác dụng.

Đã vậy, cô có thể xin lập di chúc trước không?

Đúng rồi, trên bia mộ cô còn muốn viết một hàng chữ nữa: Nữ phụ chết trong vô tri*.

(*) Vô tri: không có khả năng nhận biết.

......

Triển Thanh Việt nói: "Biết, không nhiều."

Sự thật là hắn không biết quá nhiều, ý thức của hắn rất mơ hồ, cảm giác thì trì độn, mắt lại không thể nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào lỗ tai để nghe ngóng, hơn nữa thời điểm có ý thức cũng không nhiều lắm, phỏng chừng hai ba ngày thức một lần.

Tỷ như chuyện Ninh Thu Thu kết hôn với hắn, Triển Thanh Việt thực sự không biết. Thời điểm anh có ý thức, nữ nhân này đã ở bên người mình, hơn nữa ấn tượng rất không tốt, trước mặt người khác thì đối xử thâm tình chân thành với anh, quay lưng lại cô liền giở trò "ngược đãi", thường xuyên lầm bầm lầu bầu muốn "Mưu hại" hắn, có điểm ồn ào, có điểm đáng giận.

Bất quá nữ nhân này xuất hiện tần suất với quá cao, hắn bị "ngược đãi" lâu ngày dần dần trở thành thói quen, ngược lại, một đoạn thời gian sau khi tỉnh lại không thấy cô, có điểm không quen.

Nhưng, việc Ninh Thu Thu rất hay cho hắn uống nước, hắn đều biết hết. Hắn tuy không nhìn được nhưng mũi vẫn có thể ngửi thấy mùi hoá vàng trong bát nước, mỗi lần cô cho uống nước, hắn đều có thể ngửi được hương vị này.

Hắn không biết đối phương cho mình uống loại nước gì, nhưng hắn có thể khẳng định: mỗi một lần uống là một lần ý thức hắn thêm thanh minh, thời gian có ý thức cũng dài hơn trước. Sở dĩ hắn có thể tỉnh lại từ trạng thái người thực vật, tám chín phần là nhờ thứ nước này.

Dưới tình huống mắt không thể nhìn được, các giác quan càng thêm rõ ràng, mỗi khi thứ nước nồng đậm hương vị hoá vàng kia truyền đến, hắn liền biết Ninh Thu Thu lại bắt hắn uống. Tuy loại nước này không mùi không vị, không khác gì nước sôi để nguội, nhưng uống nhiều như vậy ai cũng có thể đoán được đối phương đã đốt cái gì đó hòa vào nước cho mình uống thôi.

Bởi vậy, không cần biết đây là loại nước thần thánh gì hắn cũng sẽ sinh ra cảm xúc bài xích thật lớn, thậm chí là sởn tóc gáy, bởi những tưởng tượng hết sức phong phú sinh động thậm chí có phần quá đà của hắn.

Thế nên, chỉ cần nữ nhân này cho hắn uống nước, hắn liền phản xạ có điều kiện mà cự tuyệt.

"Không nhiều lắm...... là nhiều hay ít?" Đối mặt Triển Thanh Việt ba phải loại nào cũng trả lời được, Ninh Thu Thu phải tiếp tục hỏi, vì vấn đề này rất quan trọng a!

"Cái này......" Triển Thanh Việt cố ý dừng lại một chút, chờ đến lúc Ninh Thu Thu khẩn trương xoắn xuýt tay chân lại, hắn mới chậm rãi nói, "Xem tình hình, tôi có thể, nhớ được, bao nhiêu."

Ninh Thu Thu: "???"

Đáp án này quá cẩu, ý tứ của Triển Thanh Việt rất rõ ràng: nếu cô "hiểu chuyện" một chút thì hắn liền nhớ ít đi một tí, còn nếu cô "không hiểu chuyện" thì đại não của hắn sẽ đặc biệt tốt, sẽ nhớ rõ những lần cô "bạo hành" hắn khi còn ở trạng thái người thực vật.

Có liêm sỉ chút đi.

Ninh Thu Thu cảm thấy trên bia mộ của cô cần khắc thêm một câu nữa: Đừng bao giờ kết hôn với nam phụ phúc hắc.

À, trên bia mộ cũng cần có mã QR nữa, để đời sau đến thăm có thể quét mã mà vào xem triển lãm: "Chuyện xưa của tôi: một đời bị nam phụ phúc hắc hố đến rơi lệ".

......

"Được rồi," Ninh Thu Thu nhắm mắt lại, bằng bất cứ giá nào, "Anh muốn biết cái gì, liền hỏi đi."

Triển Thanh Việt nhìn thoáng qua cái ghế bên cạnh, nói: "Ngồi."

Nghe Triển Thanh Việt nói như vậy, Ninh Thu Thu mới cảm giác được cơn đau từ eo và chân do mấy ngày liền liên tục công tác gây nên: eo đau muốn gãy, hai chân rụng rời như bị đổ chì, vì thế không khách khí mà ngồi xuống.

"Cho tôi uống, bên trong, đốt cái gì?" Triển Thanh Việt hỏi vấn đề hắn quan tâm nhất.

Ân?!

Trong lòng Ninh Thu Thu run lên, hắn thế mà không biết cô cho hắn uống cái gì a, cô còn cho rằng hắn biết rồi chứ.

Vậy, cô lựa chọn thẳng thắn nói ra, hay là tiếp tục dấu diếm đây?

Đây là vấn đề hết sức nghiêm trọng a, loại chuyện vẽ bùa này, ở trong mắt người hiện đại, đặc biệt là những người được giáo dục hết sức nghiêm túc khoa học, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng đây là hành động phong kiến mê tín, phỏng chừng sẽ cảm thấy cô tám phần là muốn hại hắn.

Nhưng mà nếu không nói thì dùng cái gì để thay thế đây, hắn đã biết cô đốt thứ gì đó, chỉ là không biết cụ thể thứ gì thôi.

Nói cách khác, hắn ngửi được, biết được, nhưng nhìn không được.

Ninh Thu Thu nhanh chóng phân tích tình hình địch ta, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn —— rốt cuộc trong tương lai cô vẫn muốn dưỡng phù, vẫn muốn "mượn" cơ thể đối phương a, nếu cứ một mực giấu giếm như vậy thì cái bàn tay vàng duy nhất này cũng coi như vứt đi.

"Bùa," Ninh Thu Thu nói, thấy bộ dáng của Triển Thanh Việt dường như không hiểu lắm, nói tiếp, "Nghĩa trên mặt chữ, cái tôi đốt là bùa đó."

Triển Thanh Việt: "......"

Hắn đã nghĩ đến nhiều đồ vật khác nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới thứ kia lại là...... bùa.

Bởi vì thứ này đốt uống cho hiệu quả rất rõ, Triển Thanh Việt nghĩ đây hẳn là một loại thảo dược vị giấy, hoặc là loại thuốc gì đấy, thậm chí hắn còn nghĩ ra cái loại vật phẩm hoá học có thể hoá vàng nào đó. Nhưng chắc chắn hắn chưa từng nghĩ đến, Ninh Thu Thu cư nhiên cho hắn uống nước bùa!

Tâm tình của hắn nháy mắt một lời khó nói.

Hình như mê tín bây giờ rất phổ biến a.

Triển Thanh Việt giương mắt nhìn cô, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thoạt nhìn hẳn cũng chỉ khoảng 20 tuổi xuân, không giống người có thể làm mấy chuyện mê tín: "Lý do."

Trong một hồi ngắn ngủn vận nội công, Ninh Thu Thu đã nhanh chóng tổ chức tốt từ ngữ, nói: "Khi tôi còn nhỏ, may mắn gặp được cao nhân, ông ấy dạy tôi cách vẽ bùa. Vẽ bùa xong chỉ cần đặt bên cạnh anh mấy ngày, tấm bùa sẽ dính linh khí trên người anh ngay lập tức. Sau đó nếu đốt bùa hoà với nước cho anh uống thì thân thể anh sẽ nhanh chóng khỏe mạnh khỏi hẳn. Nếu anh còn không tin, chúng ta thử xem?"

Đương nhiên là Triển Thanh Việt tin, nhưng lời này...... Triển Thanh Việt nói: "Thầy cô đâu, hôm nào, tôi, bái phỏng một chút, cao nhân này."

Ninh Thu Thu: "......"

Không được! Triển Thanh Việt tư duy quá kín đáo, Ninh Thu Thu phải đem sư phụ này ném đi thật xa mới được, nếu không lộ chân tướng mất.

Cô nói: "Sau khi ông dạy tôi xong, liền tiếp tục lên đường đi du ngoạn, tên tuổi quê quán ông tôi cũng không rõ lắm, ông chỉ bảo tôi kêu ông ấy làm sư phụ. Hiện tại...... tôi không có bất luận phương thức liên hệ nào với ông, cũng không biết ông còn sống đến ngày hôm nay không nữa, ai dà, một ngày làm thầy cả đời làm thầy, tôi cũng bất hiếu quá rồi."

Với xuất thân nghề diễn như Ninh Thu Thu, cô muốn khóc lóc thương tiếc là chuyện dễ như trở bàn tay. Một giây khi cô "lên sân khấu", không khí trong phòng bệnh lập tức bị cô dựng đến bi tình tràn đầy, thậm chí còn nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu.

"......" Không tồi, còn rất thông minh, biết dùng nước mắt để lừa dối.

Người ta con gái cũng đã khóc, Triển Thanh Việt cũng không phải người lãnh khốc vô tình người, hắn thậm chí còn vươn tay, chậm rãi lấy một tờ giấy trên đầu giường, đưa qua: "Không khóc."

Vì phòng ngừa ngày sau hắn lại hỏi lại, Ninh Thu Thu khóc đến càng hung.

Triển Thanh Việt: "......"

Nhưng mà, Triển Thanh Việt phát hiện hắn đã xem nhẹ năng lực trèo đầu trèo cổ của người phụ nữ này rồi

Hôm sau.

Triển Thanh Việt mới tỉnh lại đã nhìn thấy Ninh Thu Thu xách theo một túi đồ tiến vào. Cô đặt túi xuống nóc tủ đầu giường, lôi ra...... một đống bùa đầy màu sắc.

"......" Đây là quang minh chính đại làm chuyện mê tín trước mặt hắn sao?

Thấy Triển Thanh Việt hơi nhíu mi, rõ ràng không quá tán đồng với hành vi của cô, Ninh Thu Thu tức khắc suy sụp hạ mặt, lã chã chực khóc mà nói: "Anh đây là tồn tại khúc mắc với tay nghề sư phụ tôi truyền thụ đúng không?"

"Không có," Triển Thanh Việt khóe mắt giật giật, khóc đến nghiện mất rồi. Hắn không tiếng động thở dài, thỏa hiệp nói, "Cô làm đi."

Phúc hắc cũng có ngày lật thuyền trong mương.

Ninh Thu Thu vui sướng mà nhét đầy bùa dưới ga trải giường cùng vỏ chăn vỏ gối hắn, thủ pháp thuần thục đủ khiến người khác hoài nghi, hơn nữa cứ một lần nhét lại là một lần dặn dò hắn nếu muốn xem cũng đừng cho người phát hiện mấy thứ này tồn tại.

Cô còn làm rất không khách khí chứ!

Ninh Thu Thu mới vừa thu xếp ổn định cho đám bùa thì vừa vặn Triển Thanh Viễn cùng Quý Vi Lương đến thăm Triển Thanh Việt.

Ninh Thu Thu suy đoán trong khoảnh thời gian sau khi Triển Thanh Viễn đi thăm xong đoàn phim đến bây giờ, hai người bọn họ đã chia tay một lần. Bởi vì Triển Thanh Việt đã tỉnh lại lâu như vậy mà Quý Vi Lương chưa từng xuất hiện qua, hơn nữa hai người còn diễn chung một đoàn phim, Quý Vi Lương có che dấu tốt đến đâu cũng sẽ để lại chút manh mối.

Bất quá đoạn thời gian này lực chú ý của cô đều rơi trên người Triển Thanh Việt, cũng không rảnh đi quản bọn họ yêu hận tình thù, hoà hảo cũng là tình tiết có thể dự đoán. Tình yêu bọn họ bị nữ phụ ác độc là cô quấy rối cũng vẫn có thể vui vui vẻ vẻ HE cơ mà, huống chi là không có!

"Anh, bạn gái em, họ Quý, Quý Vi Lương." Triển Thanh Viễn giới thiệu.

Quý Vi Lương lễ phép chào hỏi cùng hắn: "Lần đầu gặp, Triển đại ca."

Trước mặt người ngoài Triển Thanh Việt rất đứng đắn, gật đầu với Quý Vi Lương một cái: "Xin chào."

"Tuy đã nghe nói Triển đại ca tỉnh từ sớm, nhưng em vẫn luôn bận rộn ở đoàn phim đóng phim, chạy show, không rảnh qua đây thăm Triển đại ca được, mãi đến bây giờ mới có thể đến, thất lễ." Quý Vi Lương nói xin lỗi, rất nhanh đã thoái thác xong vì sao bản thân lâu như vậy không qua đây thăm hỏi.

Triển Thanh Việt: "Không sao, ngồi."

Bởi vì thái độ Triển Thanh Việt cũng không nhiệt tình, Quý Vi Lương có điểm xấu hổ, cô ta liếc mắt nhìn Triển Thanh Viễn một cái, Triển Thanh Viễn cũng không sợ Triển Thanh Việt, ngồi ở mép giường, nói: "Anh, anh lần đầu thấy em dâu tương lai mà không có bao lì xì sao?"

"Có," Triển Thanh Việt liếc mắt nhìn Ninh Thu Thu ngồi bên cạnh chơi điện thoại, nói, "Thu Thu, đưa bao lì xì."

Ninh Thu Thu: "......"

Ngươi dám "đúng lý hợp tình" làm vậy sao?!

Hơn nữa bao lì xì cô đã cho rồi cơ mà!

Ninh Thu Thu tuy nội tâm phản đối nhưng vẫn tung ta tung tăng chạy tới lấy bao lì xì, đưa cho Quý Vi Lương, cười tủm tỉm mà nói: "Bao lì xì tôi đã đưa rồi, không đưa nữa, cái này là Thanh Việt ca ca đưa."

Quý Vi Lương: "......"

Trên đường đến đây, Triển Thanh Viễn đã nói với cô, việc Triển Thanh Việt cùng Ninh Thu Thu "Kết hôn", Triển Thanh Việt còn chưa biết, vì thế không nên kích thích Triển Thanh Việt, việc này tuyệt đối không thể nói lỡ miệng.

Nhưng trước mắt bọn họ, hai người đã ở chung với nhau, Ninh Thu Thu lại nói như vậy, cảm giác như bọn họ đã biết hết mọi chuyện rồi.

Bất quá Quý Vi Lương cũng sẽ không cố tình gây chuyện, phá hư hình tượng bản thân, cô duỗi tay nhận lấy, nói: "Cảm ơn Triển đại ca, cảm ơn...... Thu Thu."

"Không cần cảm tạ," Ninh Thu Thu bị bộ dạng tiểu tức phụ của cô ta làm cho sáng khoái khắp người, "Còn có, cô hẳn nên gọi tôi tiếng chị dâu."

Quý Vi Lương, Triển Thanh Viễn: "......"

"Các ngươi......" Triển Thanh Viễn không thể tưởng tượng, "Biết rồi?"

Hắn còn nghĩ, anh trai khẳng định sẽ không tiếp thu Ninh Thu Thu. Ninh Thu Thu người này làm bậy còn chưa nói, nhưng anh trai là người lý trí bình tĩnh, nhất quyết sẽ không tin cái xung hỉ chó má gì hết, vậy mà bây giờ anh trai lại cùng nữ nhân kia song túc song phi*, căn bản là việc không có khả năng.

(*) Song túc song phi: chỉ hai người yêu nhau thắm thiết, không thể tách rời ( cùng bay cùng đậu).

Đừng nhìn anh trai tính cách hiền hoà đứng đắn, trên thực tế hắn còn khó ở chung hơn người khác, tâm tư còn thâm trầm hơn người bình thường rất nhiều, nữ nhân có thể lọt vào mắt hắn không thông tuệ thì cũng cơ trí, ít nhất không phải Ninh Thu Thu loại này.

Có Triển Thanh Việt trước mặt, Ninh Thu Thu cố nhịn bản năng ngược đãi Triển Thanh Viễn xuống, ôn thanh hòa khí mà nói: "Đúng rồi, em trai."

Triển Thanh Viễn: "......"

Triển Thanh Viễn bị ngược thành thói cũng phải nổi lên một thân đầy da gà.

"Anh, anh cũng...... không ý kiến?"

Triển Thanh Việt: "Có, sợ vợ."

Thanh Viễn lại lần nữa: "......"

Tam quan của hắn lại lần nữa đổ vỡ.

Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó ở hành lang, Ninh Thu Thu tay không bắt paparazzi, xác thật rất có phong phạm hiệp nữ, nhưng không đến mức đem thủ đoạn bạo lực như vậy dùng trên người anh trai hắn như vậy chứ.

Anh trai cũng không phải loại người ngồi chờ chết, chỉ cần là việc hắn không muốn, không ai có thể bắt ép hắn.

Ánh mắt Triễn Thanh Viễn phức tạp nhìn Ninh Thu Thu, lại thấy huynh trưởng nhà mình còn rất hưởng thụ loại cảm giác "sợ vợ" này, trong nháy mắt sáng tỏ, sợ này kỳ thật là tình thú của vợ chồng son nhà người ta đây.

Bất quá Ninh Thu Thu này, rốt cuộc là có mị lực gì, mà có thể khiến anh trai trong khoảng thời gian ngắn như vậy tiếp nhận mình?

Xác thật ấn tượng của hắn với cô càng ngày càng tốt —— trước kia là do hắn thành kiến, thời điểm Ninh Thu Thu không não tàn không tùy hứng, kỳ

thật rất thú vị.

Ninh Thu Thu tiếp nhận lễ rửa tội bằng ánh mắt của Triễn Thanh Viễn, thậm chí còn có thể suy đoán hoạt động tâm lý đối phương, yên lặng rơi lệ, hắn đâu biết là ai sợ ai đâu a!

—————

Đây là món quà năm mới cho cả nhà nhee. Đáng lẽ là ngày mai mới đăng, nhưng năm mới không có quà thì thật thất lễ mà ??

Nhớ ấn chú Vote xinh xinh bên dưới đến support editor trong năm mới nhe ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.