Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 25: 25: Nhịn Được Nhưng Không Thể Nhịn Bên Em




Edit: Sahara

"Không sai!"

Đáy mắt Trình Cao Nhã hiện lên tia hàn quang: "Ta phải đi hỏi Tần gia, tại sao dám cướp con mồi của ta, còn giết người của ta, nếu bọn chúng không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta quyết không bỏ qua!"

__________________

Trong lúc Trình Cao Nhã chuẩn bị đến Tần gia thì mấy người Vân Lạc Phong đã đứng trước cửa Tần thành.

Nếu nàng nhớ không lầm, năm đó, những kẻ đã bắt mẫu thân Tiểu Bạch cũng chính là người Tần gia.

"Phong Phong...." Dọc đường đi, Long La đã suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Cuối cùng, trước khi Vân Lạc Phong tiến vào Tần thành, nó mới ngước đôi mắt to ngập nước lên hỏi: "Khi ấy mọi người vì cứu ta mà giết người Trình gia, Trình gia sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra, đến lúc đó...."

"Không sao, ta đã sớm có chuẩn bị rồi!"

Vân Lạc Phong sẽ sờ cằm, mỉm cười nói.

Vô Ngôn và Tiểu Trùng Trùng nhất thời tò mò cùng nhìn về phía Vân Lạc Phong, chỉ có Vân Tiêu là vẫn bình tĩnh như cũ.

"Chuẩn bị cái gì?"

"À....." Vân Lạc Phong khẽ cười: "Các người còn nhớ Tần gia từng phái rất nhiều cao thủ tới Thánh Nữ Tộc bắt đám người lão gia tử không? Lúc đó ta có lấy được ngọc bội Tần gia từ trên người bọn chúng, khi cứu Long La, ta tiện tay ném ngọc bội lại bên cạnh thi thể đám người Trình gia. Trình gia nhìn thấy miếng ngọc bội kia chắc chắn sẽ nghĩ là do Tần gia làm."

Khóe miệng Tiểu Trùng Trùng co rút.

Âm hiểm!

Chủ mẫu nhà mình luôn luôn âm hiểm như thế!

Đây chính là muốn Trình gia và Tần gia chó cắn chó, còn chủ mẫu thì làm ngư ông đắc lợi.

"Tránh ra! Tất cả đều tránh ra cho ta!"

Bỗng nhiên, một tiếng quát kiêu ngạo truyền đến, ngay lập tức, Vân Lạc Phong cảm nhận được cơ thể Long La run lên, cảm xúc phẫn nộ gần như bùng nổ.

Tuy nhiên, cuối cùng Long La vẫn nhẫn nhịn...

"Cẩn thận!"

Giữa lúc Vân Lạc Phong thở phào, Vân Tiêu đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng, tiếp theo liền duỗi tay tới ôm nàng vào lòng.

Tích tắc sau đó, vô số tuấn mã từ phía sau chạy tới nhanh như điên, cát bụi mù mịt, hoàn toàn không xem ai ra gì....

Dẫn đầu đám người cưỡi ngựa kia là một nữ tử y phục hoa lệ, tóc dài tung bay, xinh đẹp động lòng người.

Sắc mặt Vân Tiêu tối sầm như đêm không trăng.

Hắn búng nhẹ ngón tay một cái, đầu ngón tay bắn ra một điểm sáng trúng ngay giữa khủy gối tuấn mã.

Tuấn mã hí vang trời, chân lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.

Nữ tử cưỡi trên lưng con ngựa đó lập tức chống tay lên lưng ngựa, mượn lực xoay người đáp xuống. Tuy nhiên, ả còn chưa kịp đáp xuống thì một cổ lực lượng không biết từ đâu ra bất ngờ đánh thẳng vào lưng ả.

Vì thế, nữ tử kia từ đáp xuống đất biến thành rớt xuống đất bằng tư thế chó ăn phân, trông cực kỳ khó coi.

"Tiểu thư!"

Đám thị vệ theo sau cả kinh, vội vàng xuống ngựa đỡ Trình Cao Nhã dậy, khẩn trương đến nỗi không ai dám nói câu nào.

Mặt Trình Cao Nhã chuyển từ trắng sang xanh, rồi lại từ xanh sang trắng, nghĩ đến bản thân mất mặt trước bao nhiêu người, ả liền nghiến răng nghiến lợi.

"Tần gia, chắc chắn là Tần gia, bọn chúng muốn ra oai phủ đầu với ta đây mà!"

Ngoại trừ Tần gia, còn có ai dám làm ra chuyện này?

"Đáng tiếc, bọn chúng quá coi thường Trình Cao Nhã_ta, ta nhất định sẽ bắt chúng trả giá!"

Trình Cao Nhã siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào thành.

Khi Trình Cao Nhã đi ngang qua Vân Lạc Phong, Vô Ngôn liền trốn ra sau lưng Vân Lạc Phong, che giấu chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.