Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 4: Tôi Đã Trở Về




Không tới một tuần, Lý Thiên Ngọc đã đặt chân tới Phiêu Miễu phong thuộc dãy Thiên sơn. Chỉ thấy phía trước mặt là một tòa sơn phong cao chót vót không thấy đỉnh, phía trên mây mù lượn lờ, rất hùng tráng mỹ lệ.

Thưởng thức một hồi cảnh sắc hiếm có, Lý Thiên Ngọc chuẩn bị đi lên, bất quá lúc này từng tiếng ồn ào đập vào tai hắn, một đám người nhốn nháo tụ tập trong một cánh rừng nằm dưới chân Phiêu Miễu phong.

Lý Thiên Ngọc cũng biết đây chính là người của tam thập lục đảo, thất thập nhị động, tuy bên trong có một vài tên nổi bật nhưng bất quá đối với hắn cũng chỉ như con kiến có thể dẫm chết bất cứ lúc nào.

Lý Thiên Ngọc sải bước đi tới, hắn cũng không cố ý che giấu hành tung, cho nên đám người kia liền phát hiện ra hắn.

Từng tiếng cười ma quái vang lên, Lý Thiên Ngọc cười nhạt, cách không điểm ra một chỉ, một đạo kiếm khí theo đầu ngón tay hắn bắn ra lao tới một tàng cây.

- Phập…!!!

- Rầm…!!!

Tiếng động thứ nhất là do kiếm khí xuyên thủng thân thể, cách 20m về phía đông, một thi thể từ trên tàng cây rơi xuống va chạm với mặt đất mà phát ra tiếng động thứ hai.

Vừa há mồm ra đã chết một người, tiếng cười chợt ngưng bặt, trời đã ngả chiều tối trong cánh rừng tán lá rậm rạp, ánh sáng không thể lọt qua, có chút tối tăm hắc ám, một hồi im ắng diễn ra.

Lý Thiên Ngọc cũng không vội, hắn muốn xem đám người này còn có thể giở ra trò gì nữa. Không để hắn thất vọng, lúc này nào là độc khí, độc châm, ám khí, độc vật như mưa đánh tới thân thể hắn.

Lý Thiên Ngọc khẽ cười một tiếng, tay áo tụ lực đánh ra nhất chiêu Thần long bái vĩ, toàn bộ độc vật, ám khí, độc vụ đều theo đó mà thổi bay, không chỉ vậy chưởng lực đánh ra quét về phía trước gần trăm mét, trong bán kính trăm mét, thân cây đổ rạp gãy nát, một đám người trong số đó cũng tiện đường về chầu ông bà ông vải.

Thấy đã chết một đám người, hắn nghĩ chắc đám này cũng không còn dám vuốt râu hùm nữa, thế nhưng đột nhiên dưới chân chấn động nhè nhẹ, một đám đất trồi lên sau đó lướt về phía dưới chân hắn.

Lý Thiên Ngọc có chút hiểu ra, thì ra dưới chân chính là cái tên gọi là Tang Thổ công, tinh thông thuật địa hành.

Có chút kỳ lạ, mặc dù thuật này vẫn chưa có hoàn mỹ, vẫn khiến cho địch nhân mắt thường nhận biết được vị trí, nhưng tốc độ cũng không chậm, hơn nữa nếu không di động thì đúng là không thể biết được.

Vận toàn bộ công lực truyền xuống chân, Lý Thiên Ngọc đề khí nhảy lên, chân giơ quá đỉnh đầu sau đó từ trên không giáng xuống tựa như lưu tinh.

- Oành….!!!

Một tiếng trời rung đất lở vang lên, mặt đất bị lực lượng của hắn giáng xuống, trong vòng bán kính năm mươi mét, mặt đất bị xới tung, từng đường rạn nứt xuất hiện, kèm theo đó một bóng người thấp bé văng thẳng lên không, vừa bay miệng vừa nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi xen lẫn nội tạng phá toái thành mảnh nhỏ.

Thi triển địa hành thuật thân hình sẽ bị áp lực bị đè nén nghiệm trọng, đối với Tang Thổ công do tập thuật này mà khiến cơ thể lùn đi như một ải tử, hiện tượng này chính là bởi cơ thể ép nén gia tăng mật độ cùng độ cứng mà chống chịu áp lực bên ngoài.

Bất quá một cước trời giáng của Lý Thiên Ngọc vừa rồi xung lực từ bề mặt truyền thẳng tới hắn, toàn bộ công lực của Lý Thiên Ngọc cộng thêm áp lực dưới một mét đất, Tang Thổ công ăn trọn mà còn chưa chết thì phải nói mật độ cơ thể cũng như độ cứng của hắn tuy không thể so sánh với Lý Thiên Ngọc nhưng cũng không phải dạng vừa.

Lúc này Tang Thổ công nằm thoi thóp trên mặt đất, miệng hộc ra từng ngụm máu tươi, mắt trợn trừng không dám tin sau đó nghẹo đầu liền chết đi.

Đám người còn lại nội tâm tràn đầy hoảng sợ, một cước của Lý Thiên Ngọc bọn họ cũng trông thấy, cách xa đến gần 200 mét mà vẫn nhận lấy một ít dư chấn thì đủ hiểu.

Không ai dám lên tiếng trước, qua một lúc lâu, Lý Thiên Ngọc hết kiên nhẫn mở miệng nói:

- Hừ! Tam thập lục đảo, thất thập nhị động, đám người các ngươi mau cút ra đây, nếu để ta phải ra tay lần nữa thì ngày này sang năm chính là ngày dỗ của các ngươi.

Đám người im ắng, một lúc sau thấy Lý Thiên Ngọc có chút rục rịch muốn động thủ, một người trong số đó liền mở miệng nói:

- Vị công tử này khoan đã! Có gì từ từ nói không nên động thủ!

- Cho các ngươi mười hơi thở, nếu không cút ra đây thì đi chết!!! - Lý Thiên Ngọc hừ lạnh nói.

Sau đó từng bóng người từ bốn phương tám hướng xuất hiện, đi đầu là một vị nam tử tầm hơn 30 một chút, tiến tới chắp tay nói:

- Xin hỏi công tử quý tính đại danh!?

Lý Thiên Ngọc cũng nhận ra tên này chắc hẳn là Ô lão đại, hắn liền nhàn nhạt nói:

- Ta là Tiêu Dao phái chưởng môn nhân, Lý Thiên Ngọc.

- Thì ra là Tiêu Dao công tử! Thất kính, thất kính. - Ô lão đại chắp tay cung kính nói.

- Không biết công tử vô duyên vô cớ, tại sao lại ra tay với chúng ta!?

- Chậc! Chuyện này sao!? - Lý Thiên Ngọc gãi cằm một cái trầm ngâm nói.

- Cái này cũng do các ngươi không đúng, ta thực ra rất tốt bụng, hơn nữa từ nhỏ rất sợ ma, đi đễn chỗ này lại bị các ngươi dọa nạt, ta mới lỡ tay chút xíu, mà trái tim nhỏ bé của ta đến giờ vẫn còn đập thình thịch vì kinh hãi đây này, các ngươi tính bồi thường ta thế nào!?

Lý Thiên Ngọc tỉnh bơ nói, đám Ô lão đại nghe xong có chút ngu người, sau đó trong lòng thì lôi toàn bộ nữ tính trong gia phả Lý Thiên Ngọc ra thăm hỏi một lần. “Cmn, ngươi lỡ tay!? ngươi lỡ tay liền giết một đám người chúng ta, giết người xong mặt mày tỉnh bơ còn tiên sư bà nó kinh hãi!? Có mà kinh cái rắm!!!”

Mặc dù trong lòng tức muốn chửi mẹ, bất quá mặt ngoài Ô lão đại liền cười bồi nói:

- Công tử! Chúng ta là vô ý mạo phạm, khiến công tử kinh hãi, nhưng mà công tử cũng giết chết một đám người của chúng ta, ta xem chuyện này cứ vậy mà bỏ qua, ý công tử như thế nào!?

- Bỏ qua là bỏ qua thế nào!? Ngươi có biết kinh hãi là nguyên nhân dẫn đến bệnh tim hay không hả!? Mà cho dù không bị bệnh tim cũng bị kinh hãi mà giảm thọ, các ngươi cứ thế mà muốn như thế mà bỏ qua!?

- Hơn nữa ta vừa rồi vận công qua sức, toàn thân suy yếu, khí huyết không thông, quần áo rách manh.

- Không nói nhiều, các ngươi phải đền bù cho ta phí vì làm ta kinh hãi, phí thân thể, phí tổn hao tinh thần, phí quần áo, phí…..

- Dừng! Dừng…..

Ô lão đại nghe hắn nói mà đầu óc có chút to ra, não hắn bây giờ dính như tương hồ, suy nghĩ rối rắm nói:

- Như vậy công tử là muốn chúng ta đền bù bao nhiêu a!?

- Như vậy đi, nể tình các ngươi lần đầu tái phạm, thôi thì làm cái ngàn vạn, tám ngàn vạn lượng ra đây, ta liền bỏ qua, thế nào, ta rộng rãi chứ!?

Ô lão đại nghe đến ngàn vạn với tám ngàn vạn trong lòng đã muốn chửi mẹ, lại còn rộng rãi, xin nhờ, ngươi đây là sư tử há mồm có được không?

- Công tử! Ngươi chắc nói đùa, chúng ta 36 đảo, 72 động tuy là chủ nhân nhưng góp lại vài năm cũng không đủ ngần đấy a!

- Cái gì!!!! Không có!? Như vậy các ngươi là muốn chết!? - Lý Thiên Ngọc hùng hổ nói.

- Ấy! Không, không…Công tử khoan động thủ… - Ô lão đại thấy hắn như vậy liền gấp gáp nói.

- Chúng ta không có tiền, chi bằng như vậy, nếu công tử có việc gì cần phân phó, người của 36 động, 72 đảo sẽ đáp ứng xuất thủ ba lần, như vậy có được không? - Ô lão đại dò hỏi.

- Như vậy à!? Bất quá ngươi thấy ta thực lực như vậy còn cần đến đám người các ngươi sao!? - Lý Thiên Ngọc tỉnh bơ nói.

- Thôi thì như vậy đi! Ta có nghe được các ngươi chuẩn bị liên hợp công lên Linh Thứu cung, cũng bắt được một tiểu nữ oa, ta thì khẩu vị có chút đặc biệt, nghe được tin tức liền đến nơi này, là nam nhân ngươi biết ấy mà….- Lý Thiên Ngọc cười dâm tiện nói với Ô lão đại.

- A…ha hả! Thì ra công tử là có sở thích như vậy, không dám giấu công tử đúng là Ô lão đại ta có bắt được một tiểu nữ oa, dáng dấp như ngọc tạc, đáng yêu mười phần, định cùng chủ nhân 36 động 72 đảo giết đi, nay công tử có ý, như vậy thì Ô lão đại cũng xin hai tay dâng lên. - Ô lão đại cười hiểu ý nói.

Mặt ngoài hắn tươi cười hiểu ý, trong lòng thì thầm chửi mẹ kiếp hóa ra là tên la lị khống, bất quá việc này Lý Thiên Ngọc cũng không thể biết được.

- Người đâu, mang tiểu nữ oa kia ra đây! - Ô lão đại vung tay hướng phía dưới một tên hạ nhân nói.

Người tới mang theo một túi vải khá to, sau đó liền đặt xuống. Ô lão đại liền cởi ra nút buộc, bên trong lộ ra một tiểu cô nương dáng dấp chỉ mười mấy tuổi, khuôn mặt như ngọc tạc, hai má phấn hồng, đôi mắt to tròn lung linh, trông mười phần khả ái.

Ô lão đại để lộ ra tiểu cô nương bên trong sau đó liền hướng Lý Thiên Ngọc nói:

- Công tử, tiểu cô nương này phấn điêu ngọc trác bất qua lại là người câm, việc này….

Hắn là sợ Lý Thiên Ngọc thấy được vị tiểu cô nương này bị câm liền đổi giọng không nhận nợ cho nên mới hỏi.

- Ha hả! Ô lão đại, người câm có thú vị của người câm, bị câm càng tốt không phải sao!? - Lý Thiên Ngọc cười lớn thâm ý nói.

- A…à! Đúng đúng, công tử nói rất đúng! - Ô lão đại nghĩ một hồi mới chợt bừng tỉnh cười bồi đáp.

- Được rồi! Ta mang đi tiểu cô nương này, ân oán cũng coi như xóa bỏ.

Lý Thiên Ngọc nói xong liền bỏ đi túi vải hai tay bế tiểu cô nương, chân đề kinh công chớp mắt liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.