Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 1: Tặng Cô Quà Thành Niên




Huyền Từ nghe hắn nói vậy càng là một mảng rối rắm, Tiêu Phong mục đích đến đây hắn cũng đã biết, giờ chuyện này càng xé càng to, anh hùng thiên hạ đều tụ tập dưới chân núi Thiếu Thất đang chờ đợi người Thiếu Lâm tự đi ra.

Mọi người trong võ lâm hôm nay kéo đoàn tiến đến Thiếu Lâm, thứ nhất xem náo nhiệt, vì đều biết Tiêu Phong là đến đòi công đạo, nếu Thiếu Lâm xử lý không thỏa đáng đám người này sẵn sàng bỏ đá xuống giết, bù thêm một gậy đánh chó rơi xuống nước.

Thứ hai, mục đích chính là đến diệt trừ Tiêu Phong, nếu có thể làm được như vậy, thì vừa có thể giúp Đại Tống trừ đi một đại địch, hơn nữa cũng là cơ hội vang danh thiên hạ.

Chắp tay niệm một câu “A di đà phât!” Huyền Từ liền dẫn tăng chúng đi xuống chân núi Thiếu Thất. Hắn tiến lên một bước hô lớn:

- Chư vị anh hùng hảo hán! Bần tăng Huyền Từ, Tiêu thí chủ truyền ra bái thiếp muốn tới Thiếu Lâm đòi một lời giải thích lại mời chư vị tiến đến làm nhân chứng đồng thời chủ trì công đạo, hôm nay mọi người đến dự, bần tăng thay mặt cảm tạ chư vị.

- A di đà phật! Tiêu thí chủ ngươi có lời gì muốn nói, hãy nói ra đi, nếu Thiếu Lâm làm sai, có chư vị anh hùng võ lâm ở đây làm chứng, sẵn sàng chịu phạt.

Bỗng nhiên phía dưới hàng loạt tiếng ồn nối đuôi nhau kéo tới, một tên môn hạ Cái bang đứng sau lưng Toàn Quán Thanh há mồm liền nói:

- Tiêu Phong là Khiết Đan cẩu tặc, lại chính tay giết chết dưỡng phụ dưỡng mẫu và Huyền Khổ sư phụ bao nhiêu năm qua truyền thụ cho hắn võ công, loại lang tâm cẩu phế như vậy việc gì phải lãng phí thời gian nói chuyện với hắn!

- Đúng! Giết chết tên ác tặc này!

- Hắn còn ra tay sát hại Đàm thị phu phụ cũng Triệu Tiền Tôn Triệu tiên sinh!!!!

- Mọi người Không cần giông dài với hắn!!!

- Đúng!!!!

……….

Hàng loạt tiếng thóa mạ hô giết từ phía đám nhân chúng võ lâm giang hồ ùa tới, bất quá chỉ là nói mồm, không ai dám động thủ trước, về phía Tiêu Phong, hắn có chút tức giận đang định có hành động thì:

- Ha Ha Ha….!!!!

Một thân ảnh mặc áo choàng đen đầu đội trùm vải khuôn mặt già nua, có chút điểm giống Tiêu Phong, chính là lão cha hắn Tiêu Viễn Sơn, bất quá không giống trong nguyên tác là bịt mặt, dù sao Tiêu Viễn Sơn cùng Tiêu Phong đã nhận nhau, bất quá lão cũng chưa cho hắn biết việc những người như Đàm thị phu phụ, Triệu Tiền Tôn, phu thê Kiều Tam Hòa là bị ai giết, chỉ bảo hắn là đên Thiếu Lâm sẽ nói cho hắn.

- Các ngươi một đám ô hợp còn muốn giết hắn!?

Võ lâm nhân sĩ tự nhiên thấy xuất hiện một lão già lạ mắt lại còn buông lời chửi mình là một đám ô hợp, trong lòng có chút tức giận:

- Ngươi bảo chúng ta là đám ô hợp!?

- Ngươi là ai, có tư cách gì nói chuyện ở đây!?

- Có liên quan gì tới lão già như ngươi mà xen mồm vào!?

……

Từng tiếng nhao nhao đổ tới Tiêu Viễn Sơn, hắn cũng chẳng thèm để ý quay ra nói với Tiêu Phong:

- Phong nhi! Hôm nay phụ thân sẽ nói tất cả cho con.

- Hôm đó, Ta và mẫu thân của con, khi đó còn bồng con trên tay, cả nhà chúng ta đi thăm thân thích bên ngoại, nào ngờ khi đến Nhạn môn quan, đột nhiên có mười mấy cao thủ trung nguyên, xông ra một kiếm đâm chết mẫu thân của con.

- Đại Tống và Khiết Đan xưa nay vốn đã có thù, chiến tranh liên tục nổ ra, hai bên có chém giết lẫn nhau cũng không phải chuyện lạ, nhưng bọn chúng liên thủ mười mấy người, đều là võ công không thấp tiến đánh một mình ta, con có biết tại sao không?

Tiêu Phong nghe vậy vội nói:

- Phong nhi nghe Trí Quang đại sư nói rằng bọn họ thu được tin tức có Khiết Đan võ sĩ muốn đến Thiếu Lâm tự đoạt lấy võ học, sợ kinh thư rơi vào tay người Khiết Đan, lại mỗi người đều có võ công như vậy sẽ gây ra họa lớn cho Đại Tống, cho nên….

Chư kịp nói hết thì Tiêu Viễn Sơn xua tay, sau đó nói:

- Năm xưa, cha nào có muốn đoạt lấy võ công điển tịch của Thiếu Lâm tự, bọn chúng là đổ oan cho cha!

- Được! Bọn chúng cho rằng như vậy thì cha cũng không nói hai lời mà làm cho chúng xem.

- Khi cứu được con từ Tụ Hiền Trang trở ra, trước đó cha đã âm thầm ẩn thân trong Thiếu Lâm tự gần 30 năm, lật tra toàn bộ điển tịch võ học của bọn chúng.

- Các cao tăng Thiêu Lâm các ngươi nghe cho rõ! Có bản lĩnh thì đến giết Tiêu Viễn Sơn này, còn không thì chắc chắn võ học Thiếu Lâm sẽ truyền ra toàn bộ Đại Liêu.

Lúc này võ lâm nhân chúng người người xôn xao, đều nghĩ không thể để lão già này chạy mất, tất phái giết chết, nếu có thể thì bắt lại tra hỏi võ học Thiếu Lâm tự, bản thân học xong không phải là trở thành cao thủ sao!?

Đều nghĩ như vậy, lúc này có một số người rục rịch muốn lao lên, bất chợt, từng đạo từng đạo long hình chân khí kéo tới đánh thẳng tới đám người đang chuẩn bị động thủ, chỉ thấy từng đợt bụi mù bốc lên kèm theo tiếng nổ do chân khí va chạm phát ra:

- Ầm…Oanh!!!!

Hàng loạt nhân sĩ võ lâm người ngã ngựa đổ, Lý Thiên Ngọc đứng phía trên mái đính đánh xong liền chắp tay ra sau một bộ thản nhiên.

Mặc dù không dùng quá nhiều công lực, bất quá thực lực của Lý Thiên Ngọc quá kinh khủng, thế giới này hoàn toàn không có người nào có thể thắng được hắn, chỉ dùng chưa tới hai thành nhưng phía dưới một đám người không thương nhẹ cũng thương nặng, có tên xấu số không may liền ăn chọn một đạo chưởng lực chết đến không thể chết lại.

Đám người may mắn không trúng thương giận dữ hướng hắn quát hỏi:

- Ngươi là người nào!? Tại sao vô duyên vô cớ ra tay với chúng ta!!!

- Đúng! Mau cho chúng ta một lời giải thích!!

Lý Thiên Ngọc chậm rãi mở miệng nói:

- Ta là Lý Thiên Ngọc, Tiêu Dao phái chưởng môn nhân, hôm nay đến lược trận cho Tiêu Phong huynh đệ, lúc này cha hắn đang kể cố sự, các ngươi dám đánh chủ ý với hắn vậy thì đi chết!!!

- Vừa nãy ta mới “nhẹ nhàng” ban thưởng cho các ngươi một chút, nếu tên nào không cần mệnh cứ mở miệng, ta rất hoan nghênh!!!

Đám nhân sĩ nghe vậy không dám làm càn rút lui về sau cách xa chỗ hắn một đoạn mới thở nhẹ một hơi.

- Đa tạ Lý huynh!!! - Tiêu Phong ôm quyền hướng hắn cười nói.

Lý Thiên Ngọc gật đầu sau đó ra hiệu tiếp tục. Tiêu Viễn Sơn thấy vậy liền cười to sau đó hơi ngừng một chút lại nói tiếp.

Sau đó hắn kể ra tất cả, từ nguyên nhân tại sao mọi chuyện xảy ra, cho đến tiết lộ ra việc chính tay hắn giết Kiều thị phu phụ, Đàm bà, Triệu Tiền Tôn và Huyền Khổ đại sư.

Tiêu Phong trong lòng dậy sóng, có như vậy mới biết từ trước tới nay, hắn lưng đeo ác danh, cứ ngỡ kẻ thù vu oan giá họa ngày đêm truy tầm, vậy mà cuối cùng hung thủ lại chính là cha ruột của hắn.

Cha làm thì con chịu, cho nên việc mọi người gọi hắn là ác tặc cũng không phải là sai.

Sau đó Tiêu Viễn Sơn cũng vạch trần sự việc Huyền Từ cùng Diệp Nhị Nương, còn có con lừa trọc Hư Trúc cuối cùng cũng biết được hóa ra cha hắn lại là phương trượng Thiếu Lâm Tự.

Đồng thời Tiêu Phong trước đó nhờ Lý Thiên Ngọc mà biết được Huyền Từ chính là “đại ca dẫn đầu”, đã chắc tám phần, nay cha mình vô duyên vô cớ làm mất mặt Huyền Từ, hắn cũng càng khẳng định điều này.

Cho đến khi Tiêu Viễn Sơn nói toạc ra thân phận “đại ca dẫn đầu” của Huyền Từ khiến hắn không còn có thể lấp liếm.

Do có sự can thiệp của Lý Thiên Ngọc cho nên không xảy ra trận chiến giữa Hư Trúc, Trang Tụ Hiền, Đinh Xuân Thu, Mộ Dung Phục và Đoàn Dự.

Bất quá Lý Thiên Ngọc đương nhiên không bỏ qua lão già Mộ Dung Bác chủ mưu, thế nên đang lúc Huyền Từ lúng túng, chuẩn bị chịu đòn rửa sạch danh dự cho Thiếu Lâm thì hắn liền nhúng tay.

Lý Thiên Ngọc phi thân tới chỗ Thu Nhi sau đó ghé vào tai nàng nói thầm, võ lâm nhân sĩ cũng không biết hắn nói những gì, chỉ thấy Thu Nhi đánh mắt hướng Mộ Dung Phục sau đó không nói một lời chân đạp Lăng ba vi bộ đánh tới.

Mộ Dung Phục cũng một phen giật mình, không biết vì sao tự nhiên nhảy ra một nữ tử hướng hắn ra tay, tất nhiên cũng không thể bó tay chịu trói cho nên hắn liền đánh trả, đối phó một nữ tử tay không tấc sắt mà dùng kiếm thì có phần đánh mất hình tượng cho nên Mộ Dung Phục cũng không sử dụng kiếm.

Bất quá hắn là sai lầm lớn khi coi thường Thu Nhi, phải biết trong đám nữ nhân của Lý Thiên Ngọc thì thực lực Thu Nhi là mạnh nhất, cũng là nữ nhân theo hắn đầu tiên.

Mộ Dung Phục thực lực tuy không kém, cũng đạt Hoàng cảnh thất trọng, tuy nhiên đối đầu với Thu Nhi Huyền cảnh tứ trọng thì đúng là kiến càng lay cây, châu chấu đá xe lu.

Qua tầm mười chiêu, Mộ Dung Phục đã bị nàng điểm huyệt đạo tóm vào tay, Thu Nhi nhấc Mộ Dung Phục mang đến chỗ Lý Thiên Ngọc gật đầu với hắn.

Mặc dù nàng theo Lý Thiên Ngọc chắc chắn sẽ trở thành nữ nhân của hắn, biết được hệ thống cũng như thực lực của hắn có bao nhiêu kinh khủng, đối với Mộ Dung Phục nàng không còn lưu luyến, thế nhưng còn tình huynh muội, cho nên thấy hắn bắt tới Mộ Dung Phục, Vương Ngữ Yên không biết hắn là định làm gì cho nên có chút sốt sắng, lo lắng.

Lý Thiên Ngọc thấy vậy tuy biết nàng sẽ không còn ái mộ Mộ Dung Phục nữa, ngoài mặt hắn vẫn bình thường nhưng trong lòng thì cũng hơi tức giận, dù sao nữ nhân của mình lo lắng cho một nam nhân khác tức giận là bình thường, cho dù có là huynh muội đi nữa.

Bất quá hắn vẫn nói nhỏ với Vương Ngữ Yên rằng hắn sẽ không giết Mộ Dung Phục, chỉ là thông qua hắn bức ra một người mà thôi, cho nên nói cho nàng để nàng yên tâm không cần lo lắng.

Từ bên hông một vị nhân huynh nào đó, Lý Thiên Ngọc vận công nhiếp lấy kiếm của hắn, sau đó kề vào cổ Mộ Dung Phục, đưa tay làm động tác chuẩn bị chém xuống.

Đúng lúc này một tiếng hô vang lên:

- Kiếm hạ lưu nhân!!!

Một tên nam tử một thân áo choàng xám từ trong Thiếu Lâm tự phi thân lao tới. Thông qua mái tóc hoa râm của hắn cũng có thể nhận ra vị nam tử này không còn trẻ, toàn bộ khuôn mặt hắn bị bịt kín bởi một chiếc khăn, chỉ chừa hai con mắt.

Lý Thiên Ngọc thấy mục đích đã thực hiện được liền giải huyệt đạo cho Mộ Dung Phục đẩy hắn về phía nam tử mới vừa xuất hiện, lại ra hiệu một tiếng sau đó cùng chúng nữ phi thân lên đứng trên mái đình, chắp tay phía sau tiếp tục xem kịch.

Tiêu Viễn Sơn lúc này thấy nam tử này đi ra liền đi tới nói:

- Ngươi là ai!?

- Ta nhận thân ảnh của ngươi, mấy chục năm nay ngươi trốn trong Thiếu Lâm tự mục đích là gì!?

Nam tử nhìn Tiêu Viễn Sơn sau đó mở miệng nói:

- Thì ra ngươi chính là Tiêu Viễn Sơn!

- Chuyện ta là ai ngươi không cần biết. Ta và ngươi chạm chán cũng có mấy lần giao đấu, bất quá người này không làm được gì người kia, đến bây giờ nghĩ chắc hẳn vật ngươi cần tìm cũng tìm được rồi!?

Tiêu Viễn Sơn cũng nói:

- Thế còn ngươi!? Ta đoán ngươi cũng tìm được vật cần tìm đi!

Lý Thiên Ngọc nghe hai người đối thoại như thể lão bằng hữu gặp nhau có chút bực mình liền xen vào một câu:

- Mộ Dung Bác! Đã xuất hiện ở đây ngươi còn bịt mặt làm gì!?

Nghe một câu nói toạc ra thân phận của mình, Mộ Dung Bác có chút kinh ngạc, bất quá hắn cũng không tiếp tục che dấu mà cởi ra bịt mặt cười lớn một tiếng.

Tiêu Viễn Sơn cùng Huyền Từ đều kinh ngạc một trận, Huyền Từ mở miệng nói:

- Mộ Dung Bác lão thí chủ, lão nạp cũng ngài giao tình đã lâu, trước giờ đều kính nể con người của thí chủ

- Năm đó khi nghe thí chủ báo cho tin tức, lão nạp không nghi ngờ chút nào dẫn đến giết nhầm người tốt, sau đó lại nghe tin thí chủ bị bệnh mà qua đời, lão nạp không còn gặp lại thí chủ.

- Lão nạp vô cùng đau khổ….cũng không muốn nhắc lại chuyện này.

- Ai mà ngờ thí chủ đây là giả chết, chuyện năm xưa thí chủ chẳng lẽ không cần cho một lời giải thích hay sao!? - Huyền Từ tức giận quát.

- Mộ Dung gia chính là hậu duệ Tiên Ti tộc, hoàng thất Đại Yến năm xưa, hắn làm ra tất cả mọi chuyện mưu đồ quá rõ ràng rồi, còn cần giải thích gì nữa! - Lý Thiên Ngọc xen mồm nhắc nhở một câu.

Huyền từ lại ra vẻ đau khổ nói:

- Mộ Dung lão thí chủ, mưu đồ của ông đã chẳng thể thành công hơn nữa còn hại chết bao nhiêu người vô tội.

- Vậy thì thế nào!? Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, muốn làm đại sự không cần câu nệ tiểu tiết, ha ha ha…..

Tiêu Phong nghe vậy liền chỉ mặt Mộ Dung Bác tức giận nói:

- Mộ Dung lão tặc, thì ra ngươi chính là tên ác tặc chủ mưu, hôm nay ta phải giết ngươi báo thù!

Tiêu Phong nói xong đang chuẩn bị xuất thủ, lão cha hắn lại nhanh chân hơn một bước công tới.

Mộ Dung Bác cùng Tiêu Viễn Sơn hai lão giả triền đầu với nhau, vừa đấu vừa lui tới hậu viện Tàng kinh các của Thiếu Lâm tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.