Bố Bá Đạo, Mami Được Cưng Chiều

Chương 6: Gặp Lại Cố Nhân




Cô hít thật sâu một hơi, nghe điện thoại, “Alo, anh Tiểu Bảo!”

Giọng nói mang ý cười của Công Tước đại nhân truyền tới, “Tiểu Ngũ, anh tới Gaddles rồi, em vẫn khỏe chứ?”

“Em? Em rất khỏe mà! Ha ha ha ha…” Cung Ngũ cười gượng.

“Lúc nãy Đại Bảo có nói với anh chuyện đó, Tiểu Ngũ không cần căng thẳng, anh chẳng tức giận gì cả, không sao, ai cũng đều có vài người bạn mà.” Công Tước đại nhân mỉm cười nhẹ nhàng.

Cung Ngũ nghe xong liền cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy anh Tiểu Bảo rõ ràng là đang nói: “Anh rất rất tức giận”, cô vội vàng nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng nghe Yến Đại Bảo nói, em đã giải thích với cậu ấy mà cậu ấy chẳng tin, em cũng hết cách. Thật ra là thế này…”

Công Tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ không cần giải thích với anh, dù sao Tiểu Ngũ cũng được tự do kết bạn mà.”

Cung Ngũ vội vàng giải thích: “Anh Tiểu Bảo, em đang làm chuyện tốt, đó chỉ là hiểu lầm thôi. An Hổ Phách là bạn cùng phòng với em, em phát hiện cậu ấy rất thích bạn nam đó nên em liền giúp cậu ấy chủ động tấn công, để lại số điện thoại cho bạn nam đó. Số em đưa là của An Hổ Phách, cậu ấy nghĩ rằng em để lại số điện thoại của em nên đến giờ vẫn chẳng thèm quan tâm em, còn tố cáo với Yến Đại Bảo. Em bị oan đấy anh Tiểu Bảo! Anh đẹp trai như vậy, sao em có thể thích người khác, anh nói xem có đúng không?”

“Vậy tức là nếu có một ngày anh không đẹp trai, già rồi, Tiểu Ngũ sẽ thích người khác, là ý này phải không?”

Cung Ngũ sững sờ: “Không phải! Tuyệt đối không phải, em vĩnh viễn thích anh Tiểu Bảo nhất!”

Lời này nói ra quá sớm rồi, ai biết được tình yêu của một người sẽ kéo dài được bao lâu? Nếu thật sự có vĩnh viễn thì trên thế giới sẽ không có nhiều nam nữ si tình như vậy.

Công Tước đại nhân thở dài: “Ừ, anh lựa chọn tin tưởng Tiểu Ngũ!”

“Cảm ơn anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo tốt nhất!”

Anh Tiểu Bảo không tức giận nữa, Cung Ngũ cảm thấy rất vui, tố cáo với anh, nói Yến Đại Bảo ngày nào cũng như cái loa phóng thanh, tố cáo lung tung.

Tay trái là em gái, tay phải là bạn gái, ban đầu là một bên tố cáo, giờ bên còn lại cũng học theo tố cáo. Công Tước đại nhân chỉ có thể dỗ dành hai bên: “Ừ, anh biết rồi, Đại Bảo hiểu lầm, nhưng con bé quan tâm Tiểu Ngũ nhất, Tiểu Ngũ nói xem có đúng không?”

“Đúng, Yến Đại Bảo ngoài chuyện là cái loa thì những thứ khác đều rất tốt.”

Rất may cả hai đều rất dễ dỗ dành, nếu không sẽ làm cho anh đau đầu nhức óc.

“Đúng rồi, Tiểu Ngũ bận ôn bài thi, mấy ngày tới anh sẽ không liên lạc với em, đợi em thi xong rồi chúng ta sẽ liên lạc lại có được không?” Giọng nói của Công tước đại nhân lạnh lùng truyền tới: “Thật ra anh cũng có chuyện cần giải quyết nên có trả lời Tiểu Ngũ thì cũng rất muộn, Tiểu Ngũ có thể thông cảm cho anh không?”

“Vâng.” Cô lại ngập ngừng một hồi, đáng thương nói: “Nhưng mà anh Tiểu Bảo, nếu em nhớ anh thì phải làm sao?”

Công Tước đại nhân: “…”

Đây mới chính là chiêu trò, người ta đi rồi thì lại bắt đầu nói nhớ. Vậy tại sao trước đó lại như vậy? Nói như đinh đóng cột là phải ôn bài mà!

“Nếu Tiểu Ngũ nhớ anh thì có thể nhắn tin cho anh. Chỉ cần nhìn thấy tin nhắn thì sẽ trả lời Tiểu Ngũ, có được không?”

Cung Ngũ bĩu môi, híp mắt, cúi đầu: “Được rồi.”

Cô cúp máy, Yến Đại Bảo tìm cả một vòng, nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu rũ rượi của cô, lập tức hài lòng: “Tiểu Ngũ, cậu làm gì đó? Đi đi, không phải cậu đến lớp tự học à?”

Cung Ngũ buồn bã nhìn cô ấy, cất điện thoại vào chậm chạp bước đi.

Tối thứ sáu cô về nhà sớm, Nhạc Mỹ Giảo vẫn còn trong bệnh viện dưỡng thai nên cô muốn đi thăm. Nhạc Mỹ Giảo đã gọi điện thoại cho cô nhưng mà lần nào cô cũng đang trong lớp tự học, thời gian không phù hợp nên chẳng nói được mấy câu.

Chạy đến phòng bệnh VIP khoa sản của bệnh viện, Cung Ngũ phát hiện hai cô giúp việc đang thu dọn đồ đạc, Nhạc Mỹ Giảo thì ngồi bên cạnh tự giũa móng tay.

“Mẹ!” Khi Cung Ngũ vào cửa thì có chút khó hiểu: “Có phải sắp xuất viện rồi không?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô, biểu cảm vẫn điềm đạm như trước, “Bộ Sinh nói phải đổi chỗ khác, không biết cậu ta muốn làm gì? Mẹ còn đang đợi xem chỗ nào rồi nói cho con biết.”

Nhạc Mỹ Giảo đã thay đổi từ thái độ kịch liệt phản đối sang thái độ mặc kệ không quan tâm. Bà đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi nhưng vẫn không thay đổi được Bộ Sinh, bà không còn muốn lãng phí sức lực của bản thân nữa. Khi tâm trạng không vui thì trút lên Bộ Sinh, anh ta chịu được thì chịu, không chịu được thì bỏ đi. Nhạc Mỹ Giảo luôn thích gì làm nấy, bà vốn dĩ đang yên lành, ai cần thêm một người quản đông quản tây? Nếu anh ta cứ muốn tiến lại trước mặt bà, vậy đừng trách bà tính tình không tốt.

Cung Ngũ đã sớm quen thuộc với thái độ mà mẹ đối với mình, vui vẻ bước qua, ngồi xuống cạnh giường, “Vậy bây giờ đi đâu? May là con đến kịp lúc, nếu không thì phiền phức rồi, không tìm thấy mẹ.”

Nhạc Mỹ Giảo đã giũa xong móng tay, nắm lấy tay Cung Ngũ giũa cho cô, giũa được một nửa thì Bộ Sinh trở lại, sau lưng còn dẫn theo một người mặc áo trắng, “Ngài Bộ, tôi đã hỏi thăm bên đó, tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức. Ngài thu dọn bên này xong cũng đừng vội đi, tôi sẽ thông báo thời gian để ngài rời khỏi, trời tối rồi hãy đi, sẽ không khiến người khác chú ý, ngài cứ yên tâm…”

Bộ Sinh gật đầu: “Ừ, cảm ơn viện trưởng Tăng, phiền ông rồi.”

Hai cô giúp việc mang đồ đi trước, Nhạc Mỹ Giảo dựa vào đầu giường giũa móng tay cho Cung Ngũ, Cung Ngũ hỏi: “Bộ Sinh, sắp phải xuất viện sao?”

Bộ Sinh mỉm cười, nói: “Không phải, đổi bệnh viện thôi.”

“Đang yên lành sao lại đổi bệnh viện làm gì? Bệnh viện này không phải rất tốt sao?”

Bộ Sinh giơ tay đóng cửa, ngồi xuống nói: “Không biết ai để lộ tin tức, tạm thời phải ém tin tức xuống, tôi chỉ sợ không giấu được lâu nên phải có chuẩn bị trước, để tránh lúc đó sẽ bị làm phiền. Tiểu Ngũ cũng vậy, khi ở trường đừng chạy lung tung, về nhà phải gọi điện thoại để tài xế đến đón, tôi sẽ dẫn em đến.”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi biết rồi…”

Nhạc Mỹ Giảo không thèm ngẩng đầu nói một câu: “Làm nhiều chuyện xấu nên sợ ma đến gõ cửa à? Ha ha, người ta làm chuyện xấu thì chẳng sao cả, nhưng cứ đến cậu thì lại xảy ra quá nhiều chuyện.”

Bộ Sinh nhìn bà, “Hôm nay em cảm thấy trong người thế nào, khỏe không?”

Nhạc Mỹ Giảo vẫn tiếp tục giũa móng tay, nói: “Chỉ cần không nhìn thấy cậu, toàn thân tôi đều rất khỏe.”

Cung Ngũ: “…”

Bộ Sinh đành giả vờ không nghe thấy, lại hỏi: “Hôm nay em có ăn nhiều không?”

Nhạc Mỹ Giảo không thèm để ý anh ta, chỉ thổi thổi đầu ngón tay Cung Ngũ, nói: “Móng tay con không thể giũa định kỳ à? Con nhìn xem chưa giũa và giũa rồi có khác gì đâu? Mỗi ngày con làm gì thế, móng tay bấu vào cái gì mà trở thành thế này?”

Cung Ngũ không nói lời nào, trong lòng chột dạ. Thật ra móng tay cô vốn rất tốt, tuy chưa chỉnh sửa nhưng vẫn rất chỉnh tề, chỉ hai ngày nay mới thành ra như vậy. Muốn nói nguyên nhân, Cung Ngũ thật sự rất ngại mở miệng, cô không bấu được vào đâu, đành phải bấu vào lưng của anh Tiểu Bảo. Móng tay cô vẫn còn tốt, lưng của anh Tiểu Bảo mới thảm, khắp nơi đều là vết cào cấu, có chỗ còn rướm cả máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.