Bố Bá Đạo, Mami Được Cưng Chiều

Chương 1: Tai Họa Bất Ngờ




Sau một lúc ngồi trên giường Yến Đại Bảo nhìn đồng hồ, vội vàng nhảy lên: “Haiza, các cậu lại không gọi tớ!”

Những người khác trong ký túc xá: “…”

Ai cũng bận chuyện của mình, mọi người cũng đã quen rồi, Yến Đại Bảo đánh chết cũng không dậy, thức dậy thì nói người ta không gọi cô.

“Tiểu Ngũ, sao hôm nay cậu cũng ở đây?” Yến Đại Bảo thấy lạ: “Cậu về lúc sáng sớm à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, tớ về lúc sáng sớm, sao thế?”

Yến Đại Bảo lập tức kề sát vào trước mặt cô, nói: “Tiểu Ngũ, sao hôm nay cậu về sớm thế? Có phải cậu cãi nhau với anh tớ không?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Không có!”

“Anh tớ tốt như vậy, cậu ngày ngày giống như con chó Pug vây quanh anh tớ, nếu không có gì sao cậu lại trở về? Nhất định là cãi nhau rồi! Mau nói đi, sao hai người lại cãi nhau vậy?”

Cung Ngũ buồn bã, “Anh Tiểu Bảo không cho nói.”

“Hai người cãi nhau rồi còn không cho nói nguyên nhân. Nói đi, tớ sẽ giúp cậu phân tích.”

Cung Ngũ chặc lưỡi, “Cái đó, thật ra là anh của cậu cứ dính lấy tớ, tớ thấy hơi phiền.” Cô giơ ngón tay chỉ vào mắt mình, nói: “Cậu nhìn mắt tớ đi, sáng sớm Lam Anh nói mắt tớ thâm quầng rồi!”

Đột nhiên bị cho nghe chuyện tình cảm, Lam Anh và An Hổ Phách đồng loạt trừng mắt nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ hỏi: “Sao? Tớ nói sự thật mà.”

Yến Đại Bảo khoanh tay, mặt nghiêm nghị, “Vậy hôm nay tớ giúp cậu nói với anh, như vậy là không được đẹp!”

Lam Anh: “…”

An Hổ Phách há mồm, một lúc sau mới nói: “Yến Đại Bảo, Tiểu Ngũ, hai cậu có cảm thấy chủ đề này không nên thảo luận trực tiếp như vậy không?”

“Sao lại không được nói? Chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời sau này của anh tớ mà! Tiểu Ngũ bây giờ không được vui, anh tớ đương nhiên phải chú ý rồi!”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, tớ cần có đồng minh! À, đúng rồi, Yến Đại Bảo, đây là bữa sáng anh Tiểu Bảo vừa mang đến, vẫn còn nóng, cậu đánh răng xong thì chúng ta cùng ăn.”

Lam Anh và An Hổ Phách lặng lẽ cầm thẻ ăn sáng cùng đi ăn.

Yến Đại Bảo chạy đi đánh răng, Cung Ngũ ngồi khoanh chân trên ghế, lấy thức ăn bên trong ra, “Yến Đại Bảo, món ăn trông rất ngon, giống như từ Hoàng Triều mang đến…”

Yến Đại Bảo vệ sinh cá nhân xong, lấy khăn lau tay, lau mặt, xong hết thì ngồi xuống, “Nhanh lên nhanh lên, tớ đói rồi!”

Cung Ngũ lấy cháo ra, bỏ vào khay thức ăn cho hai người rồi lấy món khai vị ra, quả nhiên là loại chua chua ngọt ngọt.

Cung Ngũ vừa múc cháo ăn vừa nói: “Yến Đại Bảo, cậu cần nói với anh cậu không nên quá lãng phí. Thức ăn của Hoàng Triều rất đắt, nếu mua trên phố sẽ rẻ hơn, một đồng rưỡi một bát cháo, món khai vị được miễn phí, mùi vị cũng không tệ. Chắc anh Tiểu Bảo đã phải chi rất nhiều tiền vì bữa ăn sáng này.”

Yến Đại Bảo từ chối: “Không cần, thức ăn bên ngoài không vệ sinh, lại còn không ngon, cái này ngon hơn!”

Cô dùng thìa múc một ít cháo bỏ vào miệng, hài lòng: “Ngon!”

Cung Ngũ không vui, cúi đầu tiếp tục ăn. Trước kia cô cảm thấy Bộ Sinh phung phí, anh Tiểu Bảo cũng chẳng khác gì mấy, nhưng cháo thật sự rất ngon, cứ ăn trước rồi hãy tức giận.

Ăn sáng xong hai người cùng lên lớp. Sau khi giáo viên tuyên bố tự học, thái độ học tập của Cung Ngũ trở nên vô cùng nghiêm túc. Một là cô thật sự không muốn thi lại, hai là vì Công Tước đại nhân. Cô không muốn Công Tước đại nhân cảm thấy vì có anh mà cô làm lỡ chuyện học nên thi không tốt, nên cô nói với Công Tước đại nhân gần đây đừng liên lạc, cô phải chăm chỉ ôn bài.

Công Tước đại nhân nhìn tin nhắn được gửi đến, cảm thấy không vui, sao đến liên lạc mà cũng không cho liên lạc?

Khó khăn lắm buổi tối mới dỗ dành cô dành chút thời gian đi dạo trong trường, Công Tước đại nhân nhẹ nhàng nhắc đến chuyện ban ngày có thể không liên lạc, nhưng buổi tối vẫn nên giữ mối quan hệ thân mật.

“Anh Tiểu Bảo, chúng ta đã nói rồi, buổi tối em phải về ký túc xá, em ngủ không ngon tâm trạng sẽ không tốt, tâm trạng không tốt thì sẽ nổi giận, em mà nổi giận thì không thể đọc sách. Anh Tiểu Bảo, anh đừng giận nha!”

Công Tước đại nhân trầm ngâm hồi lâu, mỉm cười gật đầu, “Ừ.”

Cung Ngũ nhạy cảm nghiêng đầu nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, anh thật sự không giận sao?”

Công Tước đại nhân lắc đầu: “Ừ, thật sự không giận.”

Cung Ngũ vốn đã hạ quyết tâm cứng rắn, lúc này lại cảm thấy có chút lo lắng bất an, “Anh Tiểu Bảo, em nói thật đấy. Em sắp thi rồi, chỉ cần thi xong thì mới an tâm ở bên cạnh anh. Việc ôn tập rất quan trọng, kiến thức của em không vững, phải dựa vào trọng tâm giáo viên chỉ ra, còn rất nhiều môn khác nữa, em phải tập trung học hết các môn mới được.”

Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừ, anh hiểu mà.”

“Anh hiểu nhưng anh lại giận, có đúng không? Anh Tiểu Bảo, anh làm vậy là không đúng, trong lòng anh không vui mà lại nói không có gì!”

Công Tước đại nhân trầm ngâm.

“Anh Tiểu Bảo!”

Công Tước đại nhân nhìn cô.

“Nhất định là anh đang giận!”

Công Tước đại nhân lắc đầu: “Không có, nhưng anh cảm thấy Tiểu Ngũ dường như chỉ biết đến việc học, sắp xóa sạch mối quan hệ với anh nên anh hơi đau lòng.”

“Em đâu có xóa sạch mối quan hệ. Anh Tiểu Bảo, ở bên cạnh anh, em không thể nào chuyên tâm ôn bài. Em rất thích anh nên em hay phân tâm, em không cho anh liên lạc với em là vì em sợ em không kiềm được sẽ nói chuyện với anh, như vậy em không thể đọc sách nữa. Chả trách mẹ em không cho em yêu đương, thì ra tình yêu khiến người ta cảm thấy vui nhưng cũng khiến người ta cảm thấy buồn.”

“Bây giờ Tiểu Ngũ cảm thấy không vui rồi sao?”

“Không phải không vui, em chỉ cảm thấy thật khó xử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.