Blue Moon

Chương 2




Mấy ngày nay Lưu Phi Bằng vẫn bị vây trong trạng thái phẫn nộ.

Bầu không khí ở trụ sở Chính phủ tỉnh bởi vậy cũng tương đối "quỷ dị", tất cả mọi người trở nên dè dặt, rất sợ chỉ sơ ý sẽ chạm phải cái tua của Lưu tỉnh trưởng rồi sẽ bị dạy bảo đến thất điên bát đảo. Tính tình của Lưu tỉnh trưởng cũng không phải hoà nhã gì. Có người nói tính tình của Lưu Phi Bằng trước đây còn tệ hơn bây giờ. Khi còn làm bí thư Kỷ ủy ở TP. Minh Châu là có tiếng "Diêm Vương sống", các cán bộ phía dưới thấy Lưu bí thư thậm chí còn khẩn trương hơn so với thấy bí thư Thành ủy. Chỉ cần anh một việc nào không làm đúng, Lưu bí thư xác định sẽ dạy bảo cho anh phân không rõ đông nam tây bắc.

Sau khi đảm nhiệm tỉnh trưởng tỉnh A, tính tình của Lưu Phi Bằng đã thu liễm rất nhiều, theo một số cán bộ thân cận với hắn tiết lộ, Lưu tỉnh trưởng quả thực là biến hóa tới 180 độ, tại tỉnh A được xưng là ôn hòa nhún nhường.

Xét đến cùng, đương nhiên là biến hóa địa vị nên thế. Thân phận một tỉnh trưởng và bí thư Kỷ ủy khác rất xa. Bí thư Kỷ ủy thành phố nếu nói từ ý nghĩa nào đó thì chỉ như là một thủ trưởng bộ môn, chức trách công tác cũng chỉ so với 1. Nhưng làm tỉnh trưởng thì lại khác, là người đứng đầu Chính phủ phải kiểm soát toàn cục, cứ cường thế dạy bảo người cũng không nhất thiết là chuyện tốt. Loại tính cách này không thay đổi, nếu ở trước mặt đại lão cao tầng sẽ không để lại ấn tượng trưởng thành chững chạc.

Đối với đại quan ở biên cương thì lưu lại ấn tượng này là đã phát triển lên tới tai hoạ ngầm cực đại.

Cái này chứng minh, anh cách yêu cầu cán bộ lãnh đạo chủ chốt hợp cách còn có chênh lệch nhất định, còn cần phải rèn luyện thêm.

Lưu Phi Bằng rất hiểu đạo lý này cho nên khoảng thời gian gần đây một mực tu tâm dưỡng tính, thậm chí khi Liễu Tuấn "đại náo" tại hội nghị Thường vụ, ngang nhiên "đập bãi" nhưng Lưu Phi Bằng cũng có thể cố kiềm chế, không giở mặt ngay tại chỗ.

Tuy nhiên điều này cũng không biểu thị sau khi rời khỏi hội trường Lưu tỉnh trưởng còn có thể trấn định như vậy.

Vì vậy mấy ngày nay, các nhân viên bên người Lưu Phi Bằng bị xúi quẩy trở thành nơi trút giận của Lưu tỉnh trưởng, thường thường động một tí là phạm lỗi, hơi lơ đãng cũng có thể dẫn tới Lưu tỉnh trưởng giận dữ, sau đó sẽ là một trận răn dạy ập vào mặt.

Cũng may nhân viên bên người đều là thân tín của Lưu Phi Bằng, bị Lưu tỉnh trưởng mắng cũng có thể chịu được. Nhưng ở trong lòng mọi người vẫn cúi đầu nghĩ đến Uông Quốc Chiêu. Giả sử Uông Quốc Chiêu còn ở Chính phủ tỉnh, lấy năng lực của hắn cùng với sự tín nhiệm nể trọng của Lưu Phi Bằng, khẳng định có thể làm tốt công tác trấn an Lưu tỉnh trưởng, khi đó mọi người có thể ít bị mắng đi rất nhiều.

Chịu áp lực lớn nhất phải kể tới thư ký tiểu Trương của Lưu Phi Bằng.

Người khác còn có thể "trốn được", duy chỉ có tiểu Trương hắn thì không thể trốn, chỉ có thể kiên trì "những ngày bi ai".

Một lần, tiểu Trương vừa chỉnh lý một số văn kiện tư liệu rồi đưa vào cho Lưu Phi Bằng. Tiểu Trương đoán là Lưu tỉnh trưởng nhìn thấy những tư liệu này nhất định sẽ hừng hực giận dữ, nói không chừng lại trút giận lên đầu hắn, nhưng hắn vẫn phải đưa vào, hơn nữa là phải đưa vào nhanh, bởi vì những tư liệu này rất quan trọng, giả sử bởi vì sợ bị mắng mà để lỡ chính sự, kết cục sẽ càng tệ hơn.

"Tỉnh trưởng, những tư liệu này là một số tin tức và bình luận của giới truyền thông trong hai ngày này, hình như là có ý ám chỉ, mời tỉnh trưởng bỏ chút thời gian đi xem!"

Tiểu Trương đặt tư liệu lên mặt bàn công tác của Lưu Phi Bằng, nói rất thận trọng.

Phải nói, tiểu Trương là một thư ký rất tốt, người mà đích thân Uông Quốc Chiêu đề cử cho Lưu Phi Bằng đâu có thể là loại người kẻ đầu đường xó chợ được? Đã hơn một năm nay, Lưu Phi Bằng rất hài lòng đối với công tác của tiểu Trương. Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Trương chính là rất có ánh mắt, có thể xuyên thấu qua bề ngoài sự vật thấy được bản chất bên trong. Thấy lời nói của hắn trịnh trọng như thế, Lưu Phi Bằng cũng ngước mắt lên nhìn lướt qua tư liệu trước mặt.

Lập tức, ánh mắt Lưu Phi Bằng đã bị hấp dẫn.

"Nói về tính tất yếu của điều tiết vĩ mô!"

Đây là tiêu đề của một bài đặt trên cùng trong số tư liệu, chữ to đậm nét nên nhìn rất rõ. Nhưng mà tư liệu đóng dấu không phải là báo chí, có thể thấy được bài này cũng không phải được phát ra trên báo.

"Cái này lấy ở đâu?"

Lưu Phi Bằng cầm lấy bài tài liệu rồi chuẩn bị xem kỹ, thuận miệng hỏi một câu.

"Tài liệu lấy trên internet, của Triều Lưu võng phát ra, thời gian là ba ngày trước, hiện nay trên internet đã có rất nhiều lời bình luận, là một trong những tiêu đề bình luận hấp dẫn nhất mấy ngày nay."

Tiểu Trương rõ ràng đáp.

"Tài liệu Internet?"

Lưu Phi Bằng lẩm bẩm một câu, cũng không hỏi thêm, chỉ chăm chú nhìn tài liệu.

Lưu Phi Bằng đã ngòai 50t, trong số các cán bộ lãnh đạo thực quyền cấp bộ chính tỉnh thuộc về dạng trẻ trung rồi, tuy nhiên đây cũng chỉ nói tương đối thôi, bởi vì trước đây làm công tác Kỷ ủy thời gian dài, phương thức tư duy của Lưu Phi Bằng vẫn tương đối bảo thủ, cho nên không hiểu nhiều đối với internet mấy năm gần đây mới phát, cũng không phải rất lưu ý. Đương nhiên, điều này cũng không gây trở ngại cho Lưu tỉnh trưởng tại trường hợp cần thiết, những buổi nói chuyện về tầm quan trọng của sản nghiệp thông tin. Chính phủ tỉnh tỉnh A cũng từng tiến hành nâng đỡ sản nghiệp thông tin, những việc này đều là công tác tỉnh trưởng phải làm. Nhưng truyền thông là một ngành mới phát, nhận thức của Lưu Phi Bằng đối với internet vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn nguyên thủy.

Bài "Luận tầm quan trọng của điều tiết vĩ mô" này viết khá dài, có khoảng 8000 chữ. Lưu Phi Bằng mới xem được một nữa đã nhíu mày, có thể thấy được bản lĩnh của tác giả viết tài liệu này rất vững vàng, không chỉ bản lĩnh lời văn, trình độ lý luận cũng rất cao, lời văn đặc biệt chặt chẽ. Từ đại cục quốc nội đến quốc tế, từ lịch sử phát triển kinh tế trong nước, trình bày có hệ thống tính tất yếu và tính hợp lý của chính sách điều tiết vĩ mô mà Chính phủ Trung ương đang thực thi hiện nay.

Chỉ như vậy cũng không tính là gì.

Quốc gia đang tiến hành điều tiết vĩ mô, có một nhóm văn nhân và nhà lý luận đứng ra phất cờ hò reo cũng quá bình thường, đây vẫn là thủ pháp quen dùng trên quan trường. Đảng ta xưa nay đều rất trọng thị tác dụng của tuyên truyền dư luận.

Chân chính khiến cho Lưu Phi Bằng bất mãn chính là bài văn này lại không chút khách khí chỉ trích mấy cách làm hấp tấp hiện nay mấy tỉnh thành phố ở đông nam đang thi hành, chỉ ra đây là cách làm rất không chịu trách nhiệm, là "đi ngược gió", cố ý muốn phá hư chính sách điều tiết vĩ mô của quốc gia, là cầm đại thế kinh tế của quốc gia thậm chí là cầm số phận và tiền đồ của quốc gia để đùa giỡn.

Bài văn còn chỉ rõ tên của một vài khu thành phố của tỉnh A, chỉ ra rất nhiều nơi gọi là khu kinh tế, khu Cao tân, khu Khai phá các loại của những nơi này hoàn toàn là hữu danh vô thực, trên cơ bản là những khu hành chính bình thường để nuôi không rất nhiều cán bộ, không có sản sinh hiệu quả và lợi ích kinh tế, ngược lại muốn dựa vào ngân sách tài chính và ngân hàng để mượn tiền sống qua ngày.

Bài văn thậm chí còn đặc biệt ví dụ ra hai khu Khai phá cấp Chính xử của TP. Nguyên Nam và TP. Ngô Tây, tình huống thực tế của những khu Khai phá này đều được phơi bày ra tường tận.

Tác giả bài văn chỉ ra, kinh tế của tỉnh A muốn chấn hưng thì việc đầu tiên chính là phải giẫm lên sự thật, y theo chính sách điều tiết vĩ mô của quốc gia, nghiêm túc kiểm điểm, làm tốt biện pháp ứng đối. Tốt nhất là có thể chỉnh đốn toàn bộ những khu Khai phá, khu kinh tế có hoa không quả, hữu danh vô thực này, nên huỷ thì hủy, nên xác nhập thì xác nhập.

Chỉ theo đuổi số liệu, không để ý thực tế, người nhiều hơn việc, là cách làm rất không có trách nhiệm sự nghiệp đối với Đảng ta, đối với tiền đồ của quốc gia.

Tư liệu mà Tiểu Trương đưa tới không chỉ có bài văn này, còn có một số lời bàn luận của cư dân mạng. Cá biệt một số người, trong ngôn từ đã chỉ thẳng đầu mâu vào Chính phủ tỉnh và Lưu Phi Bằng, nói Chính phủ tỉnh hoàn toàn không có tận sức trách nhiệm, Lưu Phi Bằng là người lãnh đạo tay ngang điển hình, là "cục trưởng lương thực"!

Nhìn đến đây, Lưu Phi Bằng dựng thẳng lông mày, giận tím mặt, đoạn ném mạnh tư liệu lên mặt bàn, cả giận nói: "Cái này mà là người viết hả? Quả thực muốn tạo phản! Nói lung tung!"

Đường đường một tỉnh trưởng nhưng được xưng là "cục trưởng lương thực", cũng không trách Lưu tỉnh trưởng lại phẫn nộ như vậy.

"Tiểu Trương, lập tức thông tri các đồng chí của sở công an, bảo họ lập tức điều tra! Nhất định phải bắt được kẻ độc thủ phía sau màn ra choi tôi. . . lý nào là vậy! Tưởng trốn trên internet thì có thể nói bậy, tùy ý làm bậy sao?"

Lưu Phi Bằng giận quá đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng làm việc một lát lại lớn tiếng rống giận với tiểu Trương.

"Vâng, tỉnh trưởng, tôi sẽ đi ngay. . ."

Tiểu Trương vội đáp ứng, sau khi quan sát sắc mặt của Lưu Phi Bằng lại cẩn thận nói: "Xin tỉnh trưởng bớt giận! Tỉnh trưởng, tôi đoán là các đồng chí của sở công an cũng chưa hẳn có thể tra ra tác giả của bài văn này đâu. . . Internet là thế giới hư cấu, nhất là tác giả này nếu như muốn phát trên web thì rất khó để chứng thực. . . xin tỉnh trưởng suy nghĩ kỹ!"

Phải nói, lời này của tiểu Trương rất khách quan. Đồng thời hắn cũng nhắc nhở Lưu Phi Bằng, gióng trống khua chiêng đi tra tác giả này như vậy, vạn nhất đến lúc đó không tìm được người, ngược lại đối với danh dự của Lưu tỉnh trưởng sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn hơn nữa.

Không chỉ là "cục trưởng lương thực", hơn nữa không hề độ lượng. Đường đường một tỉnh trưởng lại không chấp nhận được ý kiến bất đồng với mình, chỉ bởi vì trên web có một người bình luận không hợp với chính kiến của Lưu tỉnh trưởng liền muốn bắt người ta. Việc này làm không tốt sẽ không khác nào đưa chuôi kiếm cho người khác nắm.

Lưu Phi Bằng dưới cơn thịnh nộ, nhất thời không nghĩ được lâu dài như vậy, giận dữ hét: "Anh nói cái gì? Lẽ nào trốn ở thế giới internet thì có muốn làm gì thì làm sao? Đây có còn là quốc gia do Đảng lãnh đạo nữa không hả? Nhất định phải tra, mặc kệ hắn giảo hoạt, ẩn dấu sâu cỡ nào, dù cho đào ba tấc đất cũng phải moi người này ra, nghiêm túc xử lý!"

Tiểu Trương rùng mình, luôn miệng xưng phải.

"Còn có, Cty internet Triều Lưu cái gì đó cũng là làm ẩu làm tả, họ quản lý internet thế nào vậy? Bài văn như vậy mà cũng cho phép đăng lên internet? Họ không biết quản hả? Hừ hừ, hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được! Tìm không được tác giả kia chẳng lẽ còn tìm không được Cty internet? Nói cho các đồng chí của sở Công an, nhất định phải nghiêm túc xử lý Cty internet Triều Lưu này. Họ cho rằng làm internet thì chỉ là kiếm tiền thôi hả? Không muốn gánh chịu một chút trách nhiệm hay sao?"

Tiểu Trương thầm thở dài một hơi. Chỉ lệnh này của Lưu tỉnh trưởng hợp thực tế hơn nhiều so với chỉ lệnh vừa rồi. Cty internet Triều Lưu quả thực khó có thể tránh khỏi chuyện này.

"Tỉnh trưởng, ngoại trừ internet, trên báo chí cũng có lời văn như vậy. . ."

Tiểu Trương dè dặt nhắc nhở Lưu Phi Bằng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.