Blue Moon

Chương 18




Khách sạn Nam Hoa chính là nhà khách của Kỷ ủy tỉnh, các cán bộ của hệ thống Kỷ ủy tới tỉnh họp thường đều ngủ lại nơi này. Mặc dù không phải là khách sạn quá sa hoa nhưng điều kiện bên trong rất tốt, không thua trình độ của khách sạn 3 sao.

Tuy nhiên, ngoại trừ các cán bộ của hệ thống Kỷ ủy khi họp mới vào ở khách sạn này, bình thường có rất ít người nhất là cán bộ sẽ đến đây ở. Chả có nguyên gì, phàm là cán bộ bị Kỷ ủy tỉnh mời đi uống trà cũng ở lại khách sạn Nam Hoa.

Khách sạn Nam Hoa có một tầng đơn độc, không mở ra đối với bên ngoài, thậm chí các cán bộ của hệ thống kiểm tra kỷ luật trước khi đến họp cũng không thể đến tầng 5. Tầng 5 là chuyên dành cho "cán bộ Song quy " ở lại để bàn giao vấn đề. Nơi đây có các bảo an giám thị rất nghiêm mật, cửa sổ của gian phòng đều đã xử lý cường hóa, ống inox bảo vệ cửa cũng to dày gấp bội.

Cán bộ trong tỉnh gọi vui khách sạn Nam Hoa là "khách sạn Nam Kha".

Phàm là cán bộ bị mời đi uống trà thì biểu thị quyền thế, phú quý mà anh ta sở hữu trước kia đều chẳng qua là nhất thời, một giấc mộng Nam Kha mà thôi!

Tạ Viện đang ở đây.

Từ ba ngày trước bị Song quy thì Tạ Viện đã cự tuyệt khai báo bất cứ câu hỏi gì, bất kể ai tới hỏi đều ngậm miệng không nói. Từ ngày hôm qua Tạ Viện đã bắt đầu tuyệt thực, cơm nước nhân viên đưa qua vẫn còn nguyên đặt ở trên bàn.

Kỳ thực khách sạn Nam Hoa vẫn chăm sóc rất đầy đủ đối với cuộc sống của cán bộ Song quy, mỗi bữa cơm đều dựa theo tiêu chuẩn 4 món ăn 1 canh, món ăn còn không ngừng đổi mới.

Hai nữ cán bộ của tổ điều tra liên hợp thay phiên làm rất nhiều công việc cho Tạ Viện, Tạ Viện chỉ không nói lời nào, cũng không ăn cơm, chỉ uống nước.

Trong nhất thời tổ điều tra vô pháp khả thi, chỉ phải làm báo cáo lại tình huống này cho các lãnh đạo. Hứa Hồng Cửu sau khi nhận được báo cáo thì thật lâu không nói, Trang Quốc Thắng lại đưa ra chỉ thị, khi tất yếu có thể áp dụng biện pháp cưỡng chế.

Nói trắng ra là, chính là "ép" !

Kỷ ủy và cơ quan chính pháp gặp phải tình huống cán bộ Song quy hoặc là phạm nhân tuyệt thực đã khá nhiều, có rất nhiều thủ đoạn để đối phó. Chỉ là ngại Tạ Viện là một nữ đồng chí, lại là cán bộ lãnh đạo cấp Chính sở nên không tiện dùng dùng sức mạnh ngay.

Nhưng nếu như tình huống này tiếp tục, vì bảo chứng sức khỏe của Tạ Viện nên chỉ có thể áp dụng một số biện pháp cưỡng chế.

Một chiếc Audi màu đen chạy vào bãi đỗ xe của khách sạn Nam Hoa, Đinh Ngọc Chu từ trên xe đi xuống.

Sau khi lui tuyến 2 và đảm nhiệm chủ tịch Chính hiệp tỉnh, Đinh Ngọc Chu cũng như thượng cấp cũ Cận Tú Thực của ông ta, chẳng những không có vẻ già yếu, ngược lại càng trở nên có tinh thần, giống như thân thể càng khỏe mạnh, thắt lưng ưỡn rất thẳng.

Rất nhiều quan lớn sau khi bàn giao chức vụ đều là tình trạng này.

Đương nhiên, cũng không bài trừ những con ngựa cá biệt cực kỳ nhớ chuồng.

Đinh Ngọc Chu đi cùng với thư ký bước vào khách sạn Nam Hoa. Thân là lãnh đạo Tỉnh ủy, khách sạn Nam Hoa này trước đây Đinh Ngọc Chu cũng đã tới vài lần, chủ yếu là vấn an các cán bộ của hệ thống kiểm tra kỷ luật.

Nhân viên khách sạn thấy Đinh Ngọc Chu vội tiến lên nghênh đón, cúc cung vấn an.

Nếu là khách sạn để kinh doanh, những điều kiện cơ bản này vẫn phải có đủ. Cô nhân viên mặc dù không nhận ra Đinh Ngọc Chu nhưng thấy quan lớn đã quen nên vừa nhìn khí thế của Đinh Ngọc Chu đã biết người tới bất phàm, vì vậy vô cùng khách khí.

Đinh Ngọc Chu trực tiếp nói: "Tôi đến thăm Tạ Viện."

Cô nhân viên nhất thời biến sắc, khẩn trương nói: "Xin lỗi lãnh đạo, việc này tôi không thể làm chủ."

Đinh Ngọc Chu mỉm cười: "Tiểu cô nương, tôi không có bảo cô làm chủ mà."

Thư ký của Đinh Ngọc Chu nói: "Tiểu thư, đây là Đinh Ngọc Chu chủ tịch Chính hiệp tỉnh, bí thư Thành ủy Ngọc Lan tiền nhiệm, Tạ Viện là thuộc hạ củ của ông ấy."

Đinh Ngọc Chu cũng không dây dưa với cô nhân viên, trực tiếp đi vào thang máy rồi lên thẳng lầu 4.

Thang máy khách sạn không thể lên thẳng tầng 5, muốn lên tầng 5 phải đi ra khỏi thang máy rồi thông qua con đường chuyên dụng để đi lên. Mà lối vào con đường này là một cánh cửa sắt dày, có hai thành viên trẻ tổ điều tra giữ cửa ở hai bên.

Nói trẻ tuổi cũng tương đối thôi, cấp bậc thành viên của tổ điều tra cũng không thấp, hai người này cũng đã ngoài 30. Họ vừa nhìn thấy Đinh Ngọc Chu đi đến liền đứng dậy, mỉm cười khom lưng, cung kính chào hỏi Đinh Ngọc Chu.

"Chào Đinh chủ tịch!"

Đinh Ngọc Chu tại TP.Ngọc Lan đảm nhiệm lãnh đạo chủ chốt đã quá 10 năm, thời gian đảm nhiệm phó bí thư Tỉnh ủy cũng là mười năm, rất ít cán bộ của tổ điều tra không nhận ra hắn.

"Ừ, chào hai đồng chí. Tôi nghe nói Tạ Viện đang tuyệt thực, không ăn cơm cho nên qua đây xem sao rồi làm công tác tư tưởng. Trực ban ngày hôm nay là đồng chí lãnh đạo nào?"

Đinh Ngọc Chu uy nghiêm nói.

Hai thành viên tổ điều tra liếc nhau, đều do dự bất định. Đinh Ngọc Chu tuy quyền cao chức trọng, hiện nay vẫn đảm nhiệm chủ tịch Chính hiệp tỉnh, không phải là tiểu cán bộ hai người họ có thể dùng quyền chặn lại. Nhưng thân phận và vụ án của Tạ Viện lại quá mẫn cảm. Họ cũng nghe nói qua Tạ Viện kỳ thực có chút quan hệ thân thích với trong nhà Đinh Ngọc Chu. Ngay tại lúc này mà Đinh Ngọc Chu đột nhiên đề xuất muốn gặp Tạ Viện, cũng không phải việc họ có thể làm chủ được.

Vạn nhất xảy ra sai lầm gì thì đâu thể gánh chịu được?

Nhưng cứng rắn từ chối Đinh Ngọc Chu thì lại không dám.

Một người nói: "Báo cáo Đinh chủ tịch, lãnh đạo trực ban ngày hôm nay là bí thư Hàn Kình Vũ!"

"Được, mời Hàn bí thư qua đây gặp tôi!"

Đinh Ngọc Chu rất kiên trì đứng ở đó, thong thả nói. Nhưng cỗ áp lực của thượng vị giả có mặt khắp nơi, hai thành viên tổ điều tra không dám chậm trễ, vội nói: "Mời Đinh chủ tịch chờ một lát."

Đinh Ngọc Chu gật đầu.

Chỉ chốc lát, cửa cầu thang xuất hiện một cán bộ trung niên, chính là Hàn Kình Vũ, cấp dưới cũ, tâm phúc của Đinh Ngọc Chu.

"Chào ngài, Đinh bí thư, ngài đã tới rồi!"

Liếc thấy Đinh Ngọc Chu, Hàn Kình Vũ rất là kích động. Bước vội lên nắm tay với Đinh Ngọc Chu.

Thấy vẻ chân thành của Hàn Kình Vũ, Đinh Ngọc Chu cũng có chút cảm động, vỗ tay hắn, nói: "Kình Vũ, ngày hôm nay tôi đặc biệt tới thăm Tạ Viện, nghe nói nó không chịu ăn cơm, tâm tình không tốt, tôi qua đây để làm công tác tư tưởng cho nó."

Hàn Kình Vũ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Đúng vậy Đinh bí thư, Tạ Viện dùng phương thức này để chống lại vấn đề khai báo, khiến cho chúng ta rất khó xử, bí thư Trang Quốc Thắng thậm chí đã hạ chỉ thị, khi cần thiết có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế. Tuy nhiên chúng tôi vẫn hy vọng Tạ Viện có thể tự mình nhận thức vấn đề. . . bí thư đã tới thực sự là Cập Thời Vũ. Đinh bí thư là lão lãnh đạo, cũng là người Tạ Viện rất kính phục, hy vọng bí thư có thể làm thông công tác tư tưởng cho cô ta để mà phối hợp với việc điều tra của chúng tôi."

"Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, tôi sẽ làm hết sức!"

"Được, Đinh bí thư mời!"

Hàn Kình Vũ là phó tổ trưởng của tổ điều tra liên hợp, lại là bí thư Kỷ ủy TP. Ngọc Lan, nếu đã quyết định thì hai nhân viên này cũng sẽ không ngăn cản, lập tức cho phép đi qua.

Nếu thật xảy ra vấn đề gì thì cũng có người gánh vác, họ chỉ là người chấp hành mệnh lệnh mà thôi.

Chỗ Tạ Viện ở là một gian phòng có một phòng khách và một phòng ngủ, đương nhiên là phòng thẩm vấn nên trong phòng đều gắn thiết bị camera, trên cửa phòng có một cửa sổ nhỏ để thấy được tình hình bên trong phòng khách.

Đương nhiên Hàn Kình Vũ sẽ không để lão lãnh đạo thông qua cửa sổ nhỏ mà đi "nhìn trộm" Tạ Viện, điều này cũng thật mất thân phận.

Mở cửa phòng đi vào. Tạ Viện đang ngồi một mình ở trên ghế sofa tại phòng khách, ăn mặc cũng rất chỉnh tề. Tuy nhiên một ngày một đêm chưa từng ăn cơm, hơn nữa mấy ngày này sống trong lo lắng hãi hùng nên Tạ Viện đã gầy đi không ít, gương mặt vốn đẫy đà đã trở nên hốc hác. Nghe được động tĩnh, Tạ Viện chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt lập tức lộ vẻ giật mình, kìm lòng không đậu đứng lên. Có lẽ vì đứng dậy quá nhanh nên Tạ Viện bị lảo đảo, vội đưa tay đỡ lấy tay vịn ghế sofa mới đúng được vững.

"Đinh. . . Bí thư. . ."

Tạ Viện nói mà dường như không quá tin.

Thực sự Tạ Viện không nghĩ tới vào lúc này, ở đây có thể nhìn thấy Đinh Ngọc Chu.

Đầu tiên Đinh Ngọc Chu nhìn lướt qua cơm trên mặt bàn, cơm và món ăn đã nguội từ lâu, vẫn chưa có vết tích bị động qua. Đinh Ngọc Chu không khỏi khẽ nhíu mày.

"Kình Vũ, tôi muốn một mình nói chuyện với Tạ Viện, có thể chứ?"

Đinh Ngọc Chu khẽ hít một hơi rồi nói với Hàn Kình Vũ.

Nếu nói nghiêm ngặt thì ngày hôm nay Đinh Ngọc Chu đến thăm Tạ Viện là trái với quy định. Nhưng đang ở trong ván cờ của tầng cấp loạn này, cho dù trái luật Hàn Kình Vũ cũng đâu có thể để ở trong lòng? Lập tức gật đầu đồng ý rồi lui ra ngoài, khi ra khép lại cửa phòng.

"Tạ Viện, ngày hôm nay dượng tới đây chỉ muốn nói cho con mấy câu!"

Đinh Ngọc Chu cũng không ngồi xuống, vẫn đứng ở giữa phòng khách, hai mắt nhìn Tạ Viện, trầm giọng nói.

Tạ Viện nhìn Đinh Ngọc Chu mà không nói gì, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, tuy nhiên trong ánh mắt rõ ràng lộ ra vẻ mong mỏi. Dù cho ai khi đến tình trạng của Tạ Viện còn có thể bảo trì nội tâm bình tĩnh, bảo trì ý nghĩ thanh tỉnh hiển nhiên là điều không thể, bằng không thì Tạ Viện cũng không đến mức tuyệt thực. Cô ta làm như vậy đơn giản cũng là một loại thủ đoạn đối kháng mà thôi.

Giờ cũng mặc kệ có ích hay không!

"Tạ Viện, một người có thể đi nhầm một bước, nhưng không thể mắc thêm lỗi lầm nữa. Nhất là tại thời khắc then chốt, một bước càng không thể đi sai. Con đã sai một bước rồi nếu đi sai một bước nữa thì đó chính là vách núi!"

Đinh Ngọc Chu vẫn thong thả nói, thanh âm trầm thấp hữu lực.

Tạ Viện mím môi, vẫn không nói gì.

"Tạ Viện, nếu như hiện tại con tỉnh ngộ, như vậy con còn có hy vọng bảo vệ được vài thứ."

Tạ Viện đột nhiên ngẩng đầu lên, nói với giọng hơi khàn khàn: "Con còn có thể bảo vệ vài thứ? Thí dụ như là thứ gì?"

"Sinh mệnh của con!"

Đinh Ngọc Chu thản nhiên nói.

"Hoặc là, còn có cuộc sống tự do 5 năm sau, 10 năm sau!"

Tạ Viện người chấn động, hoảng hốt nhìn Đinh Ngọc Chu, nói lớn: "Dượng, họ. . .muốn giết con sao?"

Đinh Ngọc Chu lạnh lùng nói: "Tạ Viện, con cũng là cán bộ cao cấp chịu sự giáo dục của Đảng nhiều năm, con hẳn là rõ, căn cứ vào hành vi phạm tội của con phạm phải cũng đủ để định con tử tội. Con hãy thử suy nghĩ kết quả của Lý Chính Nho đi, con cho là có người có thể bảo vệ cho con được sao? Tạ Viện, con nhất định phải nhớ kỹ, sinh mệnh là của con! Tự do cũng là của con! Con không cần phải...tuẫn táng vì người khác, đi con đường nào thì con cần phải tự quyết định!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.