[Bjyx] Gió Mặt Trời

Chương 21: Chương 21




Trước trước sau sau, hàng loạt quân lệnh truyền ra ngoài, Ngọc Đường vừa mới an tĩnh không lâu, đột nhiên lại kéo căng dây cót, toàn bộ nhanh chóng vận hành.

- Nam nhi báo quốc!

- Anh hùng chiến tràng!

- Kiến công lập nghiệp, chính tại hôm nay!

- Đây là cơ hội cuối cùng!

Mỗi một điểm mộ binh trên khắp Ngọc Đường, từ lúc bắt đầu có lệnh, người người đã tràn đến kín chỗ.

Với người Ngọc Đường xưa nay chịu bao khi dễ, chỉ có thể bị động phòng ngự, nay chính là cơ hội phản công khó được, ai nấy hăng như đánh tiết gà!

- Thời cơ báo thù rửa hận đã tới!

Toàn bộ Ngọc Đường dưới bố trí của Ngô Ảnh bốc lên sát khí ngút trời, ngay cả phụ nhân nữ tử, cũng trượng nghĩa nghiêm nghị, cho dù là mấy bà mấy cô ra chợ mua thức ăn, cũng mang theo mấy phần âm vang chi khí!

Chiến vân dày đặc, nhanh chóng phủ khắp Ngọc Đường.

Cũng trong lúc này, Tôn Tử Hổ suất lĩnh năm vạn kỵ binh, thúc ngựa giơ roi, trực tiếp như một thanh cương đao khổng lồ, cường thế chém vào Tử U đế quốc!

Vương Vân Chú suất lĩnh bốn mươi vạn quân chủ lực, một đường tây tiến, những nơi đi qua, chiến khí rợp trời, quân dung hùng tráng, khí thôn sơn hà.

Trận chiến diệt quốc của Ngọc Đường, cứ thế mà triển khai!

Ngô Ảnh tọa trấn Quân bộ, không ngừng phân phối lương thảo quân lương binh giới… đâu vào đấy, tinh thế phát đến tiền tuyến.

Ngọc Đường cử quốc chi lực, phát động trận chiến này!

Trận chiến bình thiên hạ, cứ thế khai hỏa!

Ngay lập tức, ba người Phương Kình Thiên, Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm kinh ngạc phát hiện, một mình Ngô Ảnh dùng lực một mình hoàn thành mọi chuyện cần thiết, con hàng này không có người nhà, không có nhi nữ, cho nên chỉ cần chịu trách nhiệm trước Hoàng đế Bệ hạ, bận rộn đến mức ngay cả đi ngủ cũng có thể tiết kiệm.

Chỉ là, với việc này mọi người lại thấy vui, dù sao coi như ba người hợp mưu, cũng chưa chắc có thể có hiệu suất cao hơn chuẩn xác hơn một mình Ngô Ảnh.

Mặc dù ba lão lưu manh, nhưng lòng dạ lại rất rộng lớn, cho dù giờ có biến thành ba vị tham mưu chỉ cần ngồi uống trà trong Quân bộ, cũng vẫn đầy hân hoan.

Nhìn tình thế trước mắt, thực sự khiến ba người càng thêm yên tâm về năng lực của Ngô Ảnh, đương nhiền, nhiều ít cũng có mấy phần ghen tỵ.



Vân phủ.

Thượng Quan Linh Tú mặc một thân nhung trang, xúc động bước vào.

- Có chuyenj gì vậy?

Vân Dương hỏi.

- Lần này Ngọc Đường phát động toàn dân trưng binh, diệt tuyệt Tử U đế quốc, Thượng Quan gia chúng ta cùng Tử U chính là kẻ thù truyền kiếp, há có thể không tham dự trận chiến này? Cho nên ta tới để cáo từ với công tử.

Vân Dương bĩu môi:

- Mấy trận nhỏ này nào cần ngươi tự ra sân, há không phải tự hạ thân phận?

Thượng Quan Linh Tú hơi nhướng mi, muốn mở miệng phản bác, đã thấy người nào đó vung tay lên:

- Gọi sáu tiểu gia hỏa Thượng Quan gia tới đây.

Sau đứa nhỏ nhanh chóng chạy đến, Vân Dương ra lệnh một tiếng:

- Sáu người các ngươi, theo quân xuất chinh, tuyên bố với thiên hạ, Thượng Quan tướng môn đã tái hiện cõi trần, lần này đến kết thúc ân oán với Tử U!

Thượng Quan Linh Tú nghe vậy giật mình:

- Sao có thể vậy được? Bọn nó còn nhỏ, sau này tự sẽ có lúc cần ra chiến trường, thế nhưng cũng không phải bây giờ!

- Qua trận này, về sau chưa chắc đã có cơ hội cần đến bọn hắn!

Vân Dương nói như chém đinh chặt sắt:

- Cứ yên tâm đi, bọn hắn đã học được không ít, tuổi nhỏ không có nghĩa là lực yếu, sức chiến đấu của bọn nhỏ đã sớm không kém hơn tưỡng lĩnh trong quân, đệ tử tướng môn, ngoại trừ bồi dưỡng đào tạo cũng cần phải có thực chiến, nhất là trận chiến này, nếu bỏ lỡ, chính là lỡ mất cơ hội!

Hắn quay đầu, nhìn vào mắt Thượng Quan Linh Tú:

- Đệ tử tướng môn trước kia, sở dĩ chiến tử sa trường, không phải do tố dưỡng không cao, tu vi không đủ, mà nguyên nhân càng nhiều là do kinh nghiệm sa trường còn quá ít. Nếu nói là bại bởi âm mưu tính toán của địch nhân, chi bằng nói bản thân chưa đủ sẵn sàng.

- Những trận chiến cơ bản xác định tất thắng như này, phải nên ném bọn hắn vào để hun đúc, đó mới là phương thức để bọn hắn trưởng thành nhanh nhất!

- Sáu đứa tuy còn nhỏ, nhưng không phải không có chỗ tốt, lúc này vào quân, nhất định sẽ được quân tướng ta chiếu cố, như vậy đã không cần lo nghĩ, hơn nữa dựa vào năng lực trang bị của bọn hắn, coi như muốn xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng đều rất khó khăn.

Vân Dương lạnh nhạt lại nặng nề:

- Con đường quật khởi của Thượng Quan tướng môn, cũng nên bắt đầu từ trận chiến này!

- Linh Tú tỷ, kỳ thực ngươi nên suy nghĩ một chút, nếu lúc này mà ngươi còn muốn đại biểu tướng môn xuất chiến, ngược lại sẽ khiến thiên hạ nhìn thấy một Thượng Quan tướng môn xuống dốc, không có nam đinh kế thừa. Ngươi nghĩ xem, có phải như thế hay không.

- Từ nay về sau, chỉ cần có thể không cần ra mặt, ngươi cứ để bọn ra ngoài, đối mặt mọi chuyện, giải quyết vấn đề, đây mới là lẽ phải1

Thượng Quan Linh Tú cắn môi, cúi đầu.

Lời Vân Dương nói, với người bình thường có lẽ còn khó lý giải, nhưng với Thượng Quan Linh Tú mà nói, nghe chút liền hiểu, những lời hắn nói, không chỉ là có lý, mà càng là chân lý.

- Nhưng bọn nó còn nhỏ như thế… chẳng may….

- Bọn hắn chính mà “may”, nếu chúng ta vẫn không thể buông tay cược một lần, vậy còn phải đợi đến khi nào nữa, mặt khác, coi như lần này vẫn để ngươi ra mặt, thẳng đến khi bọn hắn trưởng thành, đạt đến tình trạng của Thượng Quan Vô Địch, kỳ thực vẫn có xác suất nhất định, nhưng ta dám chắc, cục diện lúc đó tuyệt không như bây giờ.

Vân Dương khẽ ngừng lại nói:

- Ngươi quan tâm bọn hắn là chuyện đương nhiên, thế nhưng… ai, coi như trăm năm nữa, trước mặt ngươi, trong lòng ngươi, bọn hắn vẫn là nhỏ!

Thượng Quan Linh Tú không nói.

Một hồi lâu sau mới hung hăng cắn môi:

- Được! Lần này nghe ngươi!

So với Thượng Quan Linh Tú ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn còn bất định bất an. Sáu đứa nhỏ xuất chinh lần này, lại kích động khôn tả, tràn đầy hưng phấn, lộ rõ trên mặt.

Nhìn sáu gương mặt non nớt kích động cùng hưng phấn, Vân Dương thờ ơ lạnh nhạt, không chút ba động.

Chỉ cần đến chiến trường, nhìn tử vong đến quen mắt, cái cảm giác kích động cùng hưng phấn này sẽ không còn sót lại chút gì.

Chiến trường, xưa nay chính là vũ đài khiến con người trưởng thành nhanh nhất!

Tin rằng sau trận chiến này, sáu đứa nhỏ sẽ như được lập địa thành phật, thoát thai hoán cốt, thuế biến tăng mạnh!

Tuy đau khổ, nhưng lại không có cách nào khác.

Bởi vì bọn hắn là đệ tử tướng môn.

Tương lai của bọn hắn, sẽ luôn phải giãy giụa trong sinh tử.

Đây là số mệnh của bọn hắn!

Không cách nào thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.