[Bjyx] Gió Mặt Trời

Chương 15: Chương 15




- Mà những đỉnh cấp cường giả kia ở đâu? Bọn hắn không động tâm với bảo đồ của Cửu U Thập Thất Thiếu hay sao? Đáp án đương nhiên là không, không cần ta nói, ai cũng có thể biết mấy cái tên. Độc Cô Sầu, Lăng Tiêu Túy, Niên tiên sinh, còn có đám cao thủ khác của Tứ Quý lâu. Đương nhiên cũng có Quân Mạc Ngôn cùng lão ân sư của chúng ta, nhưng tính đâu ra đấy, vẫn không vượt quá mười người, số này có thể không động tâm sao?!

- Theo lý mà nói, mấy người này đều có thể sẽ xuất hiện, sau đó có một người nhắm đúng thời cơ, thành công bỏ bảo đồ vào túi, mà người xuất thủ muộn, tự nhiên chỉ có thể than thở không may, bỏ lỡ cơ hội thu được bảo vật, cũng sẽ không có ai liều chết tranh đoạt, tóm lại một câu, phàm là có đỉnh cấp cao thủ xuất hiện tham chiến, trận tranh đấu này đã sớm kết thúc. Nhưng hiện thực thì sao, không ai xuất hiện, vậy vấn đề xuất hiện ở đâu? Vì sao những người này không xuất hiện? Hãn thế chí bảo như thế còn chưa đủ dụ hoặc hay sao?!

- Nguyên nhân kỳ thực cũng rất đơn giản, bốn người Lăng Tiêu Túy Độc Cô Sầu mới rời Vân phủ không lâu, mục đích của bọn hắn chính là nhằm vào Niên tiên sinh, nếu ta đoán không sai, hiện tại, rất có thể đám siêu cấp cao thủ kia đều đang kiềm chế lẫn nhau. Không còn tinh lực, mà cũng không có thời gian đến bên này, thậm chí… còn không biết giang hồ đã đánh thành như vậy…

- Không có người có thể dứt điểm trận chiến, điểm này ai cũng có thể nhìn ra, cho nên cơ hội liền xuất hiện. Đối với những người ở đây mà nói, cơ hội này thuộc về mỗi người, cao thủ đỉnh phong không hiện, cơ hội khó được như thế. Rất nhiều người đều có lòng tin, tự cho bản thân là mệnh định chi chủ, tự nhiên sẽ cùng nhau tiến lên, mà Ngọc Đường cũng tự nhiên mà thể hiện năng lực của bản thân, đem trận chiến này đóng tại Thiên Đường thành.

- Thời cơ như vậy, các ngươi có thấy tinh chuẩn hay không?

- Vì sao đám Lăng Tiêu Túy không xuất hiện, người bình thường nào có thể nghĩ được nguyên nhân cụ thể, bọn hắn chỉ biết đây là cơ hội. Cho nên liều mạng tiến lên, thế là bắt đầu giằng có tới bây giờ.

- Cũng tiện cho Vân Dương thúc đẩy bố cục, triệt để tụ họa ngậm lại Thiên Đường thành, tiến tới nhất cử san bằng.

- Chẳng lẽ Vân Dương không biết đám sát thủ này là do Thái tử cùng mấy vị Hoàng tử khác mời đến? Chính là để nhằm vào hắn hay sao? Không, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai. Nhưng hắn vẫn kéo dài thời gian, không chính diện đối chiến, một mực duy trì cục diện không nhanh không chậm, để bọn sát thủ không lợi dụng được sơ hở, khó mà ra tay, cuối cùng bị hắn kéo dài tới khi chuyện bảo đồ bộc phát, nhất cử giải quyết xong!

- Sau đó lại mượn quân đội ám sát sát thủ, thuận thế kéo dài bố cục, thành công kéo Thái tử xuống ngựa, khiến cho nội hoạn trong Ngọc Đường lại bớt đi một chuyện!

- Mà lần này, giải quyết nguy cơ nền tảng lập quốc!

- Chớ nói chi trong chuyện lần này, hắn còn thành công chém giết cừu địch lớn nhất Âu Dương Tiêu Sắt, thực sự đúng là bố cục tầng tầng, bộ bộ kinh tâm.

- Trong mắt ta, Vân Dương thiết trí ván cờ này, hắn đã tính đến từng góc của bố cục, nắm chắc tất cả các biến hóa. Thậm chí ngay cả Sâm La đình chúng ta, đều nằm trong bố cục của hắn…

- A? Sao chúng ta cũng trong bố cục? Chẳng nhẽ hắn cũng tính toán chúng ta sao? Chúng ta với hắn là đồng minh a, nếu hắn tính toán với chúng ta, như vậy là hắn không đúng!

Chuyển Luân Vương tính tình tương đối táo bạo đứng lên.

- Ai, tính toán này, nói ra cũng không trách Vân Dương, trong trận này, chúng ta có thể nói là biến số ngoài ý liệu, nhưng cũng là biến số to lớn, bởi vì thực lực của chúng ta đủ mạnh, một khi liên thủ tham chiến, tỷ lệ thu được bảo đồ không ai sáng được, đương nhiên, mấu chốt nhất là chúng ta không quan tâm bảo đồ, mặc dù chúng ta có cơ hội cầm được bảo đồ, cuối cùng vẫn sẽ giao cho Vân Dương.

- Điểm này, chính là điểm mà Vân Dương cân nhắc ngay từ đầu! Nếu không, sao hắn lại hứa hẹn với chúng ta, chờ làm xong chuyện này, liền cho chúng ta một cơ hội tăng mạnh? Điều này chứng minh, hắn đã sớm phát hiện một cung điện âm khí nào đó, hoặc cũng là một nơi có âm khí dị thường nồng đậm. Mà hắn, cũng dùng đúng thời điểm, đưa chúng ta ra ngoài. Để chúng ta làm xong một chuyện, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, mà chúng ta vẫn chỉ có thể bội phục, không có nửa điểm hận ý.

- Hơn nữa sau này còn có thể tiếp tục hợp tác, thậm chí quan hệ càng thêm thân thiết.

- Bởi hai chúng ta đều có nhu cầu, hợp tác sẽ càng thu được nhiều chỗ tốt.

Tống Đế Vương cười hắc hắc:

- Chỉ riêng tình thế hiện tại, các ngươi có thể nhìn ra không? Ngọc Đường hiện tại, đã bình giang hồ, triều đình cũng ổn, hậu cố vô ưu, tứ phía không sầu, quân chính hai phương một lòng. Trong không gian nịnh, ngoài không cường địch, binh cường mã tráng, danh tướng như mây, lại thêm đã thành công trừ bỏ họa ngầm. Nếu như Ngọc Đường không thể nhất thống Ngọc Đường, đó mới là quái sự!

- Ngẫm lại xem, cái giá mà Vân công tử bỏ ra lần này, nói cho cùng chỉ là đem hai tấm bảo đồ cho thiên hạ xem, chờ dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn hoàn hảo trở lại trong tay hắn, quả thực là không vốn vạn lời, đại phát đại lợi.

- Tính toán như vậy, mưu lược như vậy, đùa bỡn vô số anh hùng thiên hạ trong tay, thực sự đáng sợ!

Tống Đế Vương bội phục thở dài.

Tần Quảng Vương lắc đầu nói:

- Trước khi bội phục, ngươi làm thế nào để chứng minh hai tấm bảo đồ này là do Vân công tử lấy ra?

Tống Đế Vương dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu xuẩn đề nhìn huynh đệ mình, đám chưa vương khác cùng quăng ánh mắt tương tự, đồng thời thở dài.

- Trí thông minh của ngươi, ta không còn lời nào để nói, thực sự đúng là trí thông minh bình quân của Thập Vương chúng ta bị ngươi kéo thấp mà.

Người nói câu này là Bình Đẳng Vương, vẻ mặt mưu việt thường trực.

- Nói vậy, chứng tỏ là đã sớm không có gì cần lo lắng… huynh đệ ngốc của ta, đừng có lại đặt mấy câu hỏi tự làm mất mặt nữa.

Sở Giang Vương thở dài:

- Thập Vương Sâm La đình chúng ta am hiểu nhất chính là ẩn nấp hành tích, mà trận tranh đoạt này kéo dài đến nay cũng đã sắp đến hồi cuối. Chỉ cần không có siêu cấp cường giả cường thế xuất hiện, như vậy hai tấm bảo đồ này đã sớm xác định là vật trong túi chúng ta, hết thảy chỉ cần chúng ta nhảy vào cầm lấy mà thôi!

- Ta có thể khẳng định, những nhân vật có thể dứt điểm chuyện này… hiện còn đang kiềm chế lẫn nhau, nhất định không thể tham gia trận chiến này.

- Không có bất kỳ nghi vấn!

Tống Đế Vương dứt khoát:

- Ngày mai chúng ta sẽ xuất thủ, cầm bảo đồ về, hoàn thành lần bố cục này.

Mấy người khác nhao nhao gật đầu, lộ rõ vẻ vội không chịu nổi.

Vân Dương sốt ruột thu hồi bảo đồ, nhưng mấy người bọn hắn cũng sốt ruột muốn tăng thực lực a.

Nhất Điện Tần Quảng Vương gãi đầu:

- Thì ra là thế.

Chính hắn cũng muốn nhanh chóng cầm lại bảo đồ, tiến tới thu được cơ hội tăng thực lực như Vân Dương đã nói.

Bản thân hắn cũng nghĩ như vậy, cho nên có thể hiểu rõ cái gì mới là không bất ngờ: Bản thân hắn còn vội như vậy, bảo đồ còn có thể thoát sao?

Dù Vân Dương nói rất hay, nhưng đồ vật trong tay người ta, người ta không cho ngươi, thì ngươi có thể làm gì?

Nếu như ngươi không thể cầm được bảo đồ trở lại, dựa vào cái gì mà muốn Vân Dương lấy ra chỗ tốt?

Đây rõ là chuyện tốt người tốt ta a.



Mà trong lúc này, mấy đại nhân vật có thể “Giải quyết dứt khoát” trong miệng Tống Đế Vương kia, hiện đang chật vật không chịu nổi, thực đúng là vô duyên với chiến dịch này.

Tính toán của Vân Dương, không chút sơ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.