[Bjyx] Gió Mặt Trời

Chương 13: Chương 13




Vân Dương cũng không phải chỉ bị ngược không, mặc dù hắn tạm thời không thể làm gì được Kế Linh Tê, thế nhưng làm với người khác thì vẫn được, lúc bị đánh quá thảm, hắn sẽ tìm người khác trút bực.

Đầu tiên là đám bốn người Đông Thiên Lãnh cùng hộ vệ của bọn hắn, đội hình này chỉ duy trì được một ngày, sau đó bốn tên tiểu tử này cùng treo miễn chiến bài, nằm giường giả chết không dậy.

- Chút đau khổ này mà cũng không chịu nổi!

Đối với cái gọi là “Người cùng ta làm đại nghiệp trong tương lai, sao có thể không chịu nổi như vậy? Đứng lên!” Của Vân Dương! Tứ đại công tử cùng khịt mũi coi thường, hoàn toàn không rảnh để ý.

- Chúng ta chưa từng có chí hướng lớn đến vậy! Từ đầu đã thấy ở đây ăn không chờ chết là tốt nhất! Có thể thoải mái vui vẻ thế này lại còn có thể thăng cấp, như vậy đã vượt mức truy cầu của chúng ta…

- Hoàn khố? Hoàn khố thì có gì không tốt?

- Nhìn quanh số hoàn khố đương thời, ngoại trừ Lão đại ngài ra, còn có ai có thể sánh được với bốn người chúng ta, chúng ta đã thỏa mãn, không còn truy cầu gì hơn!

- Lão đại, van ngài tha cho chúng ta đi… chúng ta thực sự không có tài năng đức độ đó a…

Đối mặt với bốn tên vô sỉ nước mắt nước mũi ròng ròng, Vân Dương cũng chỉ có thể im lặng, thúc thủ vô sách. Đối với bốn tên gia hỏa không cầu phát triển như thế, dù Vân Dương có ngàn đầu diệu kế, cũng không thể nào thực hiện.

- Chẳng lẽ ban đầu các ngươi nói muốn theo ta gây dựng sự nghiệp, đều là khoác lác hay sao?

- Chúng ta muốn gây dựng sự nghiệp, thế nhưng phải có điều kiện tiên quyết… chính là phải trong phạm trù chúng ta có thể chịu được, Thiết Cốt quan đã sớm mài sạch chí khí nghĩa khí tinh thần của chúng ta, chuyện lập nghiệp sau đó… chí ít cũng phải hoàn toàn không cần chịu khổ cực, nếu có thể thoải mái nhẹ nhàng là tốt nhất.

- Đúng vậy, nếu có thể thoải mái nhẹ nhàng khiến người ta phải hâm một, lại có thể thuận tay hoàn thành đại nghiệp khiến người ngưỡng vọng, tự nhiên là không còn gì tốt hơn…

Đối mặt với luận điệu vô sỉ không cầu tiến này, Vân Dương nhịn mãi mới kìm được xúc động muốn giết người.

Kỳ thực bốn tên gia hỏa này còn một câu không dám nói thẳng: Dù chúng ta có muốn thành cường giả, thì cũng phải tiến hành tuần tự theo chất lượng, không cầu ăn một miếng liền mập tròn, càng xin miễn chịu ngược đãi, thực lực Lão đại ngài mạnh hơn chúng ta nhiều như vậy, lấy danh nghĩa luận bàn, kỳ thực rõ là vì muốn phát tiết, coi thường chúng ta không biết sao, thực sự cho rằng chúng ta ngốc sao?!

Ngày nào ngươi cũng bị đánh, có vẻ như chịu đánh đến nghiện, ngày ngày không ngừng, thế nhưng chúng ta lại không có cái thú vui tao nhã này a.

Hơn nữa… ngươi bị mỹ nhân đánh, còn chúng ta… bị ngươi đánh!

Chúng ta không phải kẻ chịu ngược đãi cuồng, chắc chắn sẽ không làm đối tượng phát tiết cho ngươi!

Mấy tên này không ai phối hợp, Vân Dương nhất thời mất đi con đường phát tiết, cuối cùng chỉ đành đi dạy dỗ Linh thú, kết quả năm đầu Bạch Bạch lập tức gặp cảnh khốn cùng, thảm không chịu nổi.

- Khỉ của ngươi đâu?

Vân Dương đột nhiên hỏi một câu, Kế Linh Tê cũng sửng sốt.

Yêu sủng Thiên Huyễn Linh Hầu của Kế Linh Tê chính là bát phẩm Huyền thú, bàn về cấp độ thì hơi thấp hơn Thôn Thiên báo, nhưng mà Thiên Huyễn Linh Hầu là thiên địa linh chủng, tỷ lệ tiến giai còn cao hơn Thôn Thiên báo, nếu cả hai mà cùng một giai vị, thì úy năng của Thiên Huyễn Linh Hầu còn cao hơn một bậc, đặc biệt là thiên phú đặc biệt của riêng Thiên Huyễn Linh Hầu - Vạn Tướng chi năng, thần kỳ tới cực điểm.

- Ta chưa nói cho ngươi sao?

Kế Linh Tê nói:

- Ta để nó ra ngoài tìm một thứ, thứ này, chỉ có nó mới có thể tìm được.

- Tìm đồ? Tìm cái gì?

Vân Dương nhíu mày.

- Ừm, là Thiên Nhan thảo… khụ khụ, chính là nguyên liệu chính trong điều chế cực phẩm Hầu Nhi tửu…

Kế Linh Tê khẽ giải thích, có điều càng giải thích lại càng lộ.

- Thiên Nhan Thải…

Vân Dương cười quái dị hai tiếng.

Kế Linh Tê thẹn quá hóa giận:

- Ngươi cười cái gì? Lại ngứa da rồi hả?

- Không có gì không có gì.

Vân Dương thức thời ngậm miệng.

Thiên Nhan Thảo, có phải là nguyện liệu chủ yếu điều chế Hầu Nhi tửu hay không thì hắn không biết, thế nhưng một công hiệu khác của Thiên Nhan Thảo chính là tẩy dược vật dịch dung đặt trên khuôn mặt!

Rất hiển nhiên, Kế Linh Tê muốn xóa tầng được cao mà hắn thoa cho nàng.

Ngày đó, sở dĩ muốn dùng dược cao kia dịch dung, nguyên nhân chính vởi vì uy hiếp tới từ Lôi Động Thiên, nhưng mà lấy tu vi thực lực của Kế Linh Tê hiện tại mà nói, muốn đối phó Lôi Động Thiên thực dễ như thử đồ chơi, tùy tiện phất tay liền có thể chụp chết hắn, tự nhiên không cần cố kỵ nữa, cho nên dược cao dịch dung cũng đã không cần thiết phải tồn tại.

- Dược hiệu của dược cao kia cũng đã sắp tới hạn, nhiều lắm chỉ mấy tháng nữa là xong, cần gì lãng phí thời gian đi tìm Thiên Nhan Thảo.

EQ của Vân Dương thực sự quá thấp, trực tiếp nói rõ suy nghĩ trong lòng.

Kế Linh Tê nhất thời nổi trận lôi đình, lại luận bàn với Vân Dương một trận.

Mà Thượng Quan Linh Tú ở bên thì cười muốn đứt ruột, hiện tại nàng triệt để cảm nhận được Vân Dương này củi mục đến mức nào, chuyện này thực sự khiến người giận sôi, thực sự muốn phát rồ.

Rõ ràng là Kế Linh Tê muốn sớm khôi phục diện mạo thực sự, mà khôi phục để làm gì?

Đương nhiên muốn khôi phục dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn cho Vân Dương xem, nhưng giả hỏa này không biết cảm kích thì thôi, lại còn trọc phá tâm sự của nữ nhi người ta trước mặt bao người, thực sự đúng là thúc có thể nhẫn, nhưng thẩm thì không thể nhịn được mà…

- Ngươi không bị đánh… ai đáng bị đánh?

Thượng Quan Linh Tú biểu thị vui mừng ủng hộ.

Hôm nay, Vân Dương lại nhận định một chuyện: Hết chuyện để nói.

- Vậy, sói con của ngươi đâu?

Sắc mặt Kế Linh Tê nhất thời tối lại, vành mắt đỏ lên:

- Lần trước… bị tên Lôi Động Thiên kia đánh chết…

Vân Dương nghe vậy cũng tối sầm mặt lại.

Lại nghe cái tên Lôi Động Thiên, Vân Dương cũng than thở liên tục.

Ta con mẹ nó còn chờ ngươi tới đưa tài nguyên, tặng dược liệu, tặng đan dược thuốc trị thương đến a, thế mà gia hỏa nhà ngươi lại biến mất? Không phải nói sẽ trở lại báo thù sao?

Từ lần trước rời đi, kết quả là một đi không trở lại, chạy mất dạng…

- Chẳng lẽ là chết trên đường hay sao?

Vân Dương nói thầm.



So với Thiên Đường thành đang gió êm sóng lặng, thì trên giang hồ lại bắt đầu cuộn trào sóng lớn.

Bắt đầu từ Thiên Đường thành, một đường kéo tới các nơi trên giang hồ, đuổi đánh tới mấy vạn dặm phương viên.

Hai tấm bào đồ bị Vân Dương ném ra vốn cùng một chỗ, trong thời gian này, bất kể là rơi vào tay ai thì vẫn duy trì ở cùng nhau… không người nào ngu xuẩn đến mức nhận được bảo đồ xong lại phân chia ra.

Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn, hai tấm bảo đồ đã qua tay mấy chục đời chủ nhân.

Cùng với đó, vô số sơn phong cây cối ven đường đều bị đánh nát.

Vô số người giang hồ, tham dự vào trong trận tranh đoạt này, từ trong biển người, đánh từ từ nam tới bắc, lại đánh từ bắc về nam. Thực muốn phát điên rồi.

Sâm La Thập Vương bí mật tiềm hành trong giang hồ, đi theo biển người, chạy tới chạy lui, tận sức ở gần nắm phương hướng bảo đồ, tra rõ tình báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.