[Bjyx] Abo Chi Cưỡng Chế Thụ Thai

Chương 38




Ninh phu nhân vừa cả kinh vừa oán hận nhìn Ninh hầu gia, làm như không quen biết người trước mặt, tay nắm chặt khăn lụa, trái tim như bị con dao đâm vào, đau tới cả người không còn sức lực.

Nữ nhi cũng đã chết, hiện tại đã biến thành một khối thi thể lạnh như băng, vậy mà ông ta lại nói không tin!

Chẳng lẽ nữ nhi oan uổng Yến Phi kia sao?

Bà biết trước nay trượng phu đối với tiểu cô và cháu ngoại đều không tồi, nhưng bà không ngờ ông ta lại bất công tới nông nỗi này.

Nữ nhi cũng đã chết, ông ta còn nói không tin!

Ông ta không tin, nhưng chẳng lẽ do mình và nữ nhi lừa gạt ông ta sao? Nữ nhi phải dùng tính mạng của mình lừa gạt ông ta sao?

Trong lòng ông ta, chẳng lẽ mẫu nữ Ninh Tư Viện, Yến Phi so với bà và nữ nhi còn quan trọng hơn?

Càng nghĩ, trái tim Ninh phu nhân càng băng giá.

"Phụ thân." Ninh thế tử Ninh Chiêm không dám tin mà nhìn Ninh hầu gia, "Phụ thân không tin, chẳng lẽ người hoài nghi mẫu thân vu oan giá họa cho cô mẫu và Phi biểu muội sao? Phụ thân, người nhìn cho rõ, đây là muội muội, muội muội đã chết rồi."

"Phi Nhi không thể làm ra chuyện này." Ninh hầu gia lắc đầu, nhìn Ninh phu nhân, nói, "Phu nhân và Hinh Nhi khẳng định đã hiểu lầm nàng, nói không chừng là trúng quỷ kể của kẻ khác.

Ninh phu nhân đột nhiên đứng dậy đi về phía hắn hai bước, môi giật giật, một ngụm máu phun ra.

"Mẫu thân." Ninh Chiêm hoảng sợ, vội đứng dậy đi tới đỡ Ninh phu nhân, "Mẫu thân, người đừng làm con sợ."

Trong miệng đầy mùi máu tươi nhưng Ninh phu nhân nửa điểm cũng không sợ, cầm khăn lau vết máu ở khóe môi, nhìn gương mặt sốt ruột của nhi tử, chậm rãi lắc đầu, nước mắt đột nhiên trào ra: "Hinh Nhi đáng thương của ta..."

Ninh Chiêm vội đỡ bà ngồi xuống, nhẹ giọng: "Mẫu thân, còn có nhi tử, nhi tử sẽ luôn ở bên người." Lời mẫu thân và và muội muội nói, hắn có thể không tin sao? Hơn nữa muội muội cũng đã chết, hắn sao có thể không tin? So với biểu muội, hắn đương nhiên tin tưởng mẫu thân và muội muội của mình, "Nhi tử sẽ giúp Hinh Nhi lấy lại công đạo."

Nghe nhi tử nói, trong lòng Ninh phu nhân rất vui mừng.

"Con đưa mẫu thân mình về phòng nghỉ ngơi trước đi." Ninh hầu gia nhíu mày, nói với Ninh Chiêm, "Mời đại phu tới kê đơn cho nàng ấy tĩnh dưỡng."

"Ninh Tư Nghiêm, ngài không tin ta đúng không? Ngài tin Ninh Tư Viện và Yến Phi tới như vậy? Nàng tin mẹ con bọn họ vô tội sao?" Ninh phu nhân lau nước mắt, vẫy tay với Ninh Chiêm, nhìn Ninh hầu gia, hỏi.

"Nàng mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đi, chờ hai ngày nữa nàng khỏe rồi lại nói." Ninh hầu gia sắc mặt khổ sở, "Hinh Nhi xảy ra chuyện như vậy, ta cũng rất thương tâm, nhưng chuyện này chờ nàng bình tĩnh lại chúng ta sẽ nói được không?" Yến Phi sao có thể làm ra chuyện này? Một chút ông ta cũng không tin.

Đó là nữ nhi của thân muội muội, Viện Viện đáy lòng thiện lương, tuy có chút thủ đoạn và tâm tư nhưng tuyệt đối sẽ không làm hại Hinh Nhi. Phi Nhi chẳng qua chỉ là một cô nương hơn mười tuổi, ngây thơ hồn nhiên. Ông ta chỉ có Viện Viện là muội muội, Viện Viện lại chỉ có Phi Nhi là nữ nhi, cho nên trước nay ông ta đều thương Phi Nhi, so với nữ nhi thân sinh còn sủng ái hơn.

Phi Nhi và nàng lại cùng nhau trưởng thành, tình như tỷ muội, nàng sao có thể làm vậy với nữ nhi?

Theo ông ta thấy, thê tử đã bị trúng ma chướng, bị người khác châm ngòi ly gián.

Nếu nói người có khả năng nhất thì đó chính là Yến Dung oa.

Năm đó, Can Phong Đế chung tình với Vân Như Tuyết, nguyên nhân không phải nhờ Ninh gia bọn họ sao? Không phải do ông ta và Viện Viện tính kế sao?

Cho nên, Yến Dung Hoa là kẻ có khả năng nhất.

Tại đây, Ninh hầu gia liền nói: "Phi Nhi sao có thể làm ra chuyện thương tổn Hinh Nhi? Phu nhân, nàng suy nghĩ lại đi, nàng ấy sao phải làm như vậy? Nàng ấy hại Hinh Nhi, đối với nàng ấy có chỗ lợi gì? Nàng trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, chờ bình tĩnh lại rồi nói, ta sẽ phái người tới Liên Hoa Am điều tra chuyện này."

"Ninh Tư Nghiêm, đây là nữ nhi thân sinh của ngài!" Ninh phu nhân đứng dậy duỗi tay chỉ vào thi thể của Ninh Hinh đặt trên giường, "Đây là nữ nhi thân sinh của ngài, chẳng lẽ tất cả mọi người đều tới vu hại cháu ngoại bảo bối của ngài sao?"

"Bọn họ có thể bị thu mua, lời nói đương nhiên theo kẻ đứng sau phân phó." Ninh hầu gia nói, "Nữ nhi khẳng định cũng bị người ta lừa bịp."

Cái gì là được Yến Dung Hoa cứu, ông ta không tin nàng có lòng tốt như vậy!

Ninh phu nhân thương tiếc nhìn thi thể Ninh Hinh, cười lạnh với Ninh hầu gia: "Ngài có phải muốn ta cũng chết ở đây mới tin đúng không?"

Nữ nhi vì sao lại chết? Nữ nhi đã nói rõ ràng như vậy, phụ thân của nàng vẫn còn thiên vị Yến Phi?

Nếu nữ nhi còn sống, phụ thân của mình như vậy, chỉ sợ nàng cũng sẽ bị phụ thân thân sinh chọc cho nghẹn chết, tức chết.

"Phu nhân, nàng đừng suy nghĩ bậy bạ." Ninh hầu gia không vui mà quát, lại nói với Ninh Chiêm, "Còn không đưa mẫu thân mình về phòng nghỉ ngơi?"

"Phụ thân, Hinh Nhi đã chết, chẳng lẽ lời muội ấy nói trước khi chết, người đều không tin?" Ninh Chiêm không tin mà nhìn Ninh hầu gia, nói.

"Ai thị ai phi, ta không thể nghe lời của một phía." Ninh hầu gia nói, "Nha môn xử án còn phải nghe hai bên, ta sao có thể nghe từ một bên mà kết luận biểu muội con có tội? Còn nữa, chuyện này còn liên quan tới Chiêu vương phi, chúng ta phải điều tra rõ ràng, sau đó kết luận." Ninh hầu gia bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, thiết diện vô tư.

"Hừ, đám lưu manh đó có thể thu mua, còn nha đầu bên người nữ nhi ngài thì sao? Chẳng lẽ cũng bị thu mua?" Ninh phu nhân lạnh lùng nhìn ông ta, hỏi.

"Vậy có thể bị Chiêu vương phi đánh cho nhận tội." Ninh hầu gia không chút do dự phản bác.

"Người là do ta đánh, là ta sai Ngô ma ma đánh." Ninh phu nhân cười lạnh, "Người do ta đánh, ngài vì sao cho rằng Chiêu vương phi hãm hại Hinh Nhi, trong lòng nhận định người ta đã biết chuyện tốt huynh muội ngài làm năm đó? Một người vì vinh hoa phú quý, một người vì nam nhân, cả hai cùng liên thủ tính kế Vân biểu muội, muốn đưa cô nương người ta vào cung, đây là trong lòng ngài có quý, vì thế mới nhận định người ta vì gia mẫu mà báo thù hãm hại Hinh Nhi."

Ở trước mặt nhi tử bị Ninh phu nhân nói lấy sắc đẹp đổi vinh hoa phú quý, Ninh hầu gia đen mặt, nói: "Nói hươu nói vượn gì hả, cái gì là tính kế, cái gì là Vân biểu muội? Vân biểu muội đã chết nhiều năm như vậy, ngươi kéo nàng ấy về làm loạn bậy bạ gì thế hả?" Thanh âm mang theo vài phần tức giận.

"Thẹn quá thành giận rồi?" Ninh phu nhân lạnh lùng nhìn ông ta, "Ngài thương muội muội, thương cháu gái, nhưng Ninh Tư Nghiêm ngài ngây thơ tới trời rồi, Hinh Nhi là nữ nhi thân sinh của ngài, là cốt nhục ruột thịt của ngài, ngài không thể để nữ nhi chết không minh minh bạch bạch như vậy."

"Ta không hề bỏ mặc nữ nhi, ta sẽ tra rõ chuyện này, đương nhiên sẽ làm chủ cho nữ nhi, đòi lại cho nàng cái công đạo." Ninh hầu gia phản bác.

"Nhưng ngài không tin ta, không tin lời nữ nhi nói." Ninh phu nhân duỗi tay chỉ ra cửa, "Ngài cút cho ta, lời ngài nói, thái độ của ngài khiến lòng người vô cùng thất vọng, nếu để nữ nhi nhìn thấy, nghe được, nó ở dưới chín suối trái tim cũng băng giá, không được an bài, ngài cút cho ta!"

"Ngươi quả thật là vô cớ gây rối!" Ninh hầu gia bị lời bà nói chọc cho tức giận tới sắc mặt xanh mét, đưa mắt nhìn Ninh Chiêm, "Mẫu thân con thương tâm quá độ, thần chí không rõ, con mau đưa nàng về phòng đi."

Nói rồi, ông ta lại nhìn Ninh phu nhân: "Phu nhân cố gắng ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, chuyện của Hinh Nhi ta sẽ tra rõ, hậu sự của nó ta cũng sẽ an bài."

"Phụ thân, ngài vẫn rời đi trước đi." Ninh Chiêm đỡ Ninh phu nhân, nói.

"Ngươi..." Ninh hầu gia tức giận.

"Con tin tưởng mẫu thân, cũng tin lời Hinh Nhi nói." Ninh Chiêm lên tiếng, "Mẫu thân đã xúc động, phụ thân vẫn là rời đi trước đi, con sẽ chiếu cố mẫu thân, ngài không cần lo lắng."

"Nghiệt tử!" Ninh hầu gia giận tím mặt, "Ngươi dám nói chuyện với vi phu như vậy? Giáo dưỡng và quy củ của người đâu?"

"Đây là nhi tử của ta, ngài không được nói nó!" Ninh phu nhân giận đùng đùng đi tới trước Ninh Chiêm, "Ninh Tư Nghiêm, nếu ngài thiên vị với nha đầu chết tiệt kia như thế, ta liền hòa li với ngài."

"Nàng thật không thể hiểu được!" Ninh hầu gia cả giận quát, "Hinh Nhi đã chết, ngươi còn dùng Hinh Nhi tới châm ngòi hầu phủ chúng ta và tướng phủ, còn cả Tam hoàng tử hả? Phu nhân, nàng trước đừng kích động, theo ta thấy, chuyện này không đơn giản như bề ngoài như vậy."

Nói tới đây, ông ta nhìn Ninh Chiêm: "Dìu mẫu thân con ngồi xuống."

Ninh Chiêm nghĩ nghĩ, đỡ Ninh phu nhân ngồi xuống ghế trên.

Ninh hầu gia tự mình rót ly trà ấm đưa cho Ninh phu nhân, sau đó phân tích: "Phu nhân, nàng nghĩ xem, phu nhân nói bọn lưu manh đó đều do Phi Nhi sai sử, nhưng nếu Phi Nhi muốn hại người, nàng ấy sao cũng đưa kẻ xấu tới phòng mình? Hiện tại toàn bộ Lệ Kinh đều biết tướng gia rất sủng ái khuê nữ bảo bối mới trở về, Phi Nhi lại là hoàng tử phi, nàng xem, Tam hoàng tử phủ,r tướng phủ, hơn nữa còn có hầu phủ chúng ta, việc này khẳng định có người muốn chặt đứt cánh tay của Tam hoàng tử, cho nên phu nhân khẳng định chưa biết chuyện này, mục đích kẻ xấu nhắm tới là Tam hoàng tử, hắn muốn ba chỗ chúng ta kết thù, quan hệ rạn nứt! Đúng là kế sách ngoan độc, một mũi tên trúng ba con nhạn!"

Lời phân tích này của Ninh hầu gia đương nhiên nghe vô cùng hợp tình hợp lý.

Ninh Chiêm nghĩ nghĩ, nhíu mày, có điều cũng không mở miệng.

Ninh phu nhân quát lớn: "Ta mặc kệ âm mưu gì, ta chỉ biết nữ nhi vì Yến Phi mà chết, việc này không thể nghi ngờ, là ả Yến Phi dẫn người tới phòng Hinh Nhi, Hinh Nhi mới không chịu nổi vũ nhục này mà tự sát!" Nói tới đây, sắc mặt bà lạnh lùng nhìn Ninh hầu gia, "Chẳng lẽ ngài muốn bỏ qua chuyện này đơn giản như vậy? Ta không đồng ý, Hinh Nhi không thể chết không rõ ràng như vậy!"

"Vậy nàng muốn thế nào? Giết Phi Nhi báo thù cho Hinh Nhi? Vậy không phải sẽ trúng kể của kẻ xấu sao?" Ninh phu nhân thấy bà dầu muối đều không ăn, tức giận không thể át, "Hinh Nhi đã chết, hiện tại còn muốn bồi thêm mạng của Phi Nhi hả?"

"Ninh Tư Nghiêm, trong lòng ngài thê tử nữ nhi vĩnh viễn không quan trọng hơn muội muội và cháu gái bảo bối kia!" Ninh phu nhân lớn tiếng, "Ngươi tra đi, để ta xem ngươi có thể điều tra được gì, ngươi tin Yến Phi trong sạch vô tội, bị người ta hãm hại, vậy ngươi tra đi, từ từ mà tra, thù của nữ nhi, ta báo, không cần ngươi quản!"

"Nàng càng ngày càng trở nên không nói lý lẽ!" Ninh hầu gia tức giận.

"Ngươi đi đi." Ninh phu nhân không muốn nhìn gương mặt của ông ta.

"Hinh Nhi chết rồi, người làm phụ thân như ta cũng khổ sở, cũng rất thương tâm, nhưng chúng ta không thể vì vậy mà mất hết lý trí, làm ra chuyện kẻ khác đứng sau đang mong chờ, ta lập tức đi an bài mọi chuyện, phu nhân bình tĩnh lại, cứ từ từ suy nghĩ lời của ta." Ninh hầu gia không muốn tiếp tục khắc khẩu với bà, đứng dậy, dặn dò Ninh Chiêm, "Cố gắng chiếu cố mẫu thân ngươi."

Dứt lời, ông ta liền rời khỏi phòng, đi được vài bước thì dừng lại, phân phó người hầu cận: "Dặn dò xuống, không có mệnh lệnh của ta, không ai được xằng bậy, còn nữa, phu nhân cần phải tĩnh dưỡng."

"Vâng." Người hầu gật đầu nhận lệnh.

"Mẫu thân, nhi tử đưa người về phòng nghỉ ngơi, muội muội bên này đã có con." Ninh Chiêm nhẹ giọng.

"Không, ta muốn ở đây cùng muội muội con." Ninh phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, khóe mắt đầy nước nhìn Ninh Chiêm mà nói, "Muội muội con chết thảm như vậy nhưng phụ thân con vẫn thiên vị mẹ con Ninh thị và Yến Phi."

Trong lòng ông ta, Ninh Tư Viện và Yến Phi vô cùng thuần khiết, thiện lương tới giống như tiên nữ, cuối cùng chỉ có bà là càn quấy!

Bà hận không thể chứng minh chân tướng sự thật, đánh cho Ninh Tư Nghiêm tỉnh lại.

Làm nhi tử, Ninh Chiêm không thể nói xấu phụ thân, đành phải an ủi Ninh phu nhân trước: "Người yên tâm, phụ thân điều tra xong, ngài ấy sẽ rõ."

Nói tới đây, hắn bổ sung một câu: "Con tin mẫu thân, cũng tin tưởng muội muội." Tuy rằng phụ thân phân tích nghe vô cùng có đạo lý, nhưng nơi này lại là mẫu thân và muội muội, hơn nữa muội muội đã chết.

"Nữ nhi đáng thương của ta..." Ninh phu nhân che miệng khóc không thành tiếng, nữ nhi có phải sớm đã đoán được phụ thân mình sẽ đối xử như vậy cho nên mới quyết liệt tự sát? Nếu nữ nhi còn sống, nàng ấy chắc chắn sẽ bị khuất nhục, trở về còn đối mặt với phụ thân thiên vị, thậm chí là quở trách và răn dạy.

Cả người Ninh phu nhân như tẩm trong nước đá, lạnh tới thấu xương.

"Nếu Hinh Nhi biết mẫu thân như vậy chắc chắn sẽ thương tâm, mẫu thân trở về nghỉ ngơi đi." Ninh Chiêm khuyên nhủ.

Ninh phu nhân lắc đầu: "Con yên tâm, ta sẽ không để chính mình ngã xuống, ta nghỉ ngơi ở nơi này, cho người thu dọn một sương phòng là được."

Ninh Chiêm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vâng."

"Nói với bên ngoài..." Ninh phu nhân dừng một chút, "Cứ nói muội muội con mắc bệnh hiểm nghèo đột ngột ra đi."

Ninh Chiêm gật đầu: "Vâng, con biết rồi, mẫu thân yên tâm." Hắn lại nói, "Con sai người kêu Ti Ngôn tới với người."

Ti Ngôn là khuê danh của thế tử phu nhân Đinh thị.

"Không cần, nó vừa vào cửa mấy tháng, muội muội con lại đột nhiên xảy ra chuyện, đừng dọa nó." Năm đó thời điểm làm tân tức phụ, Ninh phu nhân ở trước mặt lão phu nhân cũng ăn qua khổ đau, suy bụng ta ra bụng người, bà có vài phần thương tiếc con dâu. Đinh Ti Ngôn đoan trang hào phóng, hiền lương huệ thục, thấy Ninh phu nhân thương nàng, trong lòng càng kính trọng bà bà này, cho nên quan hệ mẹ chồng nàng dâu hai người quả thật không tồi.

Ninh Chiêm nghĩ nghĩ, sau đó kêu đám người Giáng Châu lại đây, phân phó các nàng sắp xếp sương phòng.

Ninh phu nhân lại gọi Ngô ma ma, phân phó: "Truyền lệnh của ta, nếu Ninh thị và Yến Phi tới, trực tiếp đóng cửa, nếu ai trả lệnh, loạn côn đánh chết!"

"Vâng." Ngô ma ma cúi đầu nhận lệnh, xoay người ra ngoài nói với Tử Châu, "Sắc trời không còn sớm, sáng sớm ngày mai, ngươi tìm hai người ổn thỏa ra ngoài đặt mua quan tài, hương nến giấy tiền vàng mả, còn cả pháp sư cũng phải mời về."

Tiểu thư còn chưa cập kê, cho nên tang sự không thể làm lớn, nhưng hương nến giấy tiền vàng mả vẫn phải chuẩn bị.

Tử Châu gật đầu: "Ta biết rồi, sáng sớm ngày mai ta cùng Yên Sắc và ca ca nàng đi đặt mua."

Ninh phu nhân nhìn y phục và trang sức của nữ nhi, kêu hạ nhân mang đồ nữ nhi thích đem tới, chuẩn bị để nàng mang đi.

Ninh Chiêm ở bên cạnh, sắc mặt khổ sở.

.................

Rất nhanh, đám người Giáng Châu đã thu dọn sương phòng xong.

Ninh Chiêm khuyên Ninh phu nhân tới đông sương phòng, lại phân phó người mang đồ ăn thanh đạm lên.

Ăn cơm xong, hắn lại hầu hạ Ninh phu nhân uống canh sâm an thần, tự mình hầu hạ bà nằm xuống.

Ninh phu nhân thấy hắn sắp rời đi liền kéo hắn lại, dặn dò: "Mấy người kia nương tạm thời giao cho Chiêu vương phi, con cho người truyền tin với nàng ấy, kêu nàng ấy trước đừng đưa người tới đây."

"Vâng."

"Còn nữa, chuyện này đừng nói phụ thân con biết." Ninh Tư Nghiêm như vậy, một khi biết, ông ta chắc chắn trực tiếp giết người diệt khẩu, trước mắt tang sự của nữ nhi làm trọng.

Ninh Chiêm gật đầu, đứng dậy ra ngoài.

Ánh nắng trời chiều bao phủ cả hầu phủ, hoa trong viện đã nở, Ninh Chiêm đứng ở hành lang nhìn căn phòng Ninh Hinh ở, trong mắt đựng đầy nước mắt, tựa hồ muội muội sẽ mang theo nụ cười điềm mỹ đi ra, kêu hắn một tiếng ca ca.

Phía sau, Giáng Châu và Tử Châu không dám mở miệng quấy rầy.

Một hồi lâu, Ninh Chiêm duỗi tay lau nước mắt, phân phó đám người Giáng Châu: "Hầu hạ phu nhân thật tốt, còn về quan tài, hương nến..."

"Hồi thế tử, Ngô ma ma đã phân phó nô tỳ, pháp sư, quan tài và hương nến sáng sớm ngày mai nô tỳ sẽ dẫn người ra ngoài chọn mua." Tử Châu vội nói.

"Ta phái người đặt mua, các ngươi hầu hạ phu nhân là được, nhớ kỹ, bên người phu nhân không thể không có người." Ninh Chiêm dặn dò.

Tử Châu và Giáng Châu nhận lệnh.

Ninh Chiêm lúc này mới ra ngoài.

Về viện của mình, Đinh Ti Ngôn vội ra tiếp đón, nôn nóng và lo lắng hỏi: "Có phải Hinh Nhi muội muội xảy ra chuyện không?" Nghe nói bà bà đưa tiểu cô trực tiếp về viện của em chồng, sau đó kêu hầu gia và thế tử tới, nàng lo lắng cũng muốn đi qua, nhưng thấy ngoài viện thủ vệ đều là bộ dáng như lâm đại địch, nghĩ nghĩ, nàng liền xoay người trở về.

Ninh Chiêm ngồi xuống, nhìn thoáng qua nha đầu và bà tử trong phòng.

Đinh Ti Ngôn rót cho hắn ly trà, phất tay: "Lui xuống đi."

Hạ nhân lui xuống, Ninh Chiêm mới mở miệng: "Hinh Nhi, Hinh Nhi muội ấy... Không còn nữa."

Nhìn sắc mặt Ninh Chiêm trắng bệch, Đinh Ti Ngôn hoảng sợ: "Cái gì là không còn? Hinh Nhi sinh bệnh sao?"

Ninh Chiêm gác chén trà xuống, duỗi tay ôm eo thê tử: "Không, Hinh Nhi chết rồi." Thanh âm hắn nghẹn ngào.

Sắc mặt Đinh Ti Ngôn trắng nhợt, giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ duỗi tay ôm hắn, nước mắt chảy xuống.

Bình tĩnh lại, Ninh Chiêm liền đem sự tình kể lại đơn giản một lần.

Mẫu thân chắc chắn sẽ không bỏ qua, thê tử là người biết nặng nhẹ, hơn nữa bên cạnh mẫu thân cũng cần người trấn an, cho nên Ninh Chiêm không định lừa gạt thê tử.

Đinh Ti Ngôn kinh hồn táng đảm: "Sao lại như thế? Yến Phi sao lại... Mẫu thân đâu, thân mình mẫu thân thế nào? Không được, thiếp phải qua chỗ mẫu thân."

"Mẫu thân nghỉ ngơi bên sương phòng chỗ Hinh Nhi, bà lo làm nàng sợ, vì thế trước mắt nàng không cần qua." Ninh Chiêm nói.

"Tuy thiếp vào cửa không lâu, nhưng thiếp và Hinh Nhi muội muội ở chung rất tốt, muội ấy là cô em chồng của thiếp, thiếp sợ cái gì? Hinh Nhi muội muội ra đi, mẫu thân khẳng định rất thương tâm, không được, thiếp không yên tâm, thiếp phải qua với mẫu thân."

"Được." Ninh Chiêm gật đầu, đứng dậy muốn tự mình đưa nàng qua đó.

"Không cần, thiếp tự đi, thế tử nghỉ ngơi đi, sự tình cần làm còn rất nhiều, hiện tại mẫu thân chỉ còn thiếp và chàng." Đinh Ti Ngôn vội ấn hắn ngồi xuống.

......................

Vì Lý Sướng có thương tích, không thể chịu xóc nảy, cho nên đoàn người Yến Phi đi rất chậm, tới thời điểm trời tối cửa thành sắp đóng mới trở về.

Qua cửa thành, Yến Phi lo lắng không thôi: "Mợ như vậy, cũng không biết mẫu thân qua hầu phủ có khiến mợ càng tức giận hay không?"

Lý sướng nhẹ giọng: "Là nàng mời Ninh biểu muội ra ngoài chơi, chúng ta qua đó, thuận tiện an ủi hầu gia một phen."

Thái dương Yến Phi nhảy dựng, ngay sau đó liền dịu dàng nói: "Trên người điện hạ còn thương tích, sao có thể bôn ba? Nếu thương tích của ngài nặng thêm, vậy thần thiếp sẽ lo lắng tới chết." Nói rồi, hốc mắt nàng ta liền đỏ ửng.

Lý Sướng duỗi tay sờ sờ gương mặt nàng ta: "Được rồi, đừng khóc, ta không đi, kêu nhạc mẫu ngày mai lại đi, sắc trời cũng đã tối, mợ lại nổi nóng, bây giờ qua đó chỉ sợ là không tốt."

Yến Phi ngừng khóc, lại nặng nề thở dài: "Đành phải vậy, có điều hiểu lầm này phải cởi bỏ càng sớm càng tốt, thời gian dài, trong lòng cữu cữu và cữu mẫu sẽ càng oán hận, hơn nữa mẫu thân khẳng định cũng rất lo lắng cho hai người, còn có bà ngoại, tuổi bà ngoại đã lớn, cũng không biết thân mình có chịu nổi không."

Lý Sướng nghĩ nghĩ, nói: "Một khi đã vậy, nàng cùng nhạc mẫu qua hầu phủ một chuyến đi." 

Cởi bỏ hiểu lầm với Ninh gia đương nhiên rất quan trọng!

"Nhưng thiếp càng lo cho điện hạ." Sắc mặt Yến Phi mang theo một mạt thẹn thùng.

"Ta có thể có chuyện gì? Chỉ là chút thương tích da thịt, hơn nữa trong phủ có hạ nhân hầu hạ, còn có thái y xem, Hinh Nhi do nàng dẫn ra ngoài, nàng nên đi nhận lỗi, có nàng, người hầu phủ cũng sẽ nhân nhượng vài phần." Hiện tại nàng ta là thê tử của mình, thân phận tôn quý, người Ninh gia cho dù tức giận cũng sẽ cố kỵ nàng ta. Lý Sướng nói, duỗi tay gõ gõ xe ngựa, "Dừng xe."

Xe ngựa dừng lại, Lý Sướng lên tiếng: "Đi đi, nếu quá muộn, nàng cứ cùng nhạc mẫu ở hầu phủ một đêm." Bộ dáng thập phần săn sóc.

"Tạ điện hạ." Yến Phi cảm tạ một tiếng, sau đó lưu luyến không rời xuống xe qua chỗ Ninh thị.

"Sao vậy?" Ninh thị thấy nàng ta lên xe ngựa của mình, vội hỏi.

"Điện hạ kêu con cùng ngươi trở về." Yến Phi cười nói.

"Trên người ngài ấy có thương tích, con nên lấy ngài ấy làm trọng." Ninh thị nhíu mày.

"Không phải con lo cho người sao? Không thể về tướng phủ, tới thôn trang sẽ khiến người ta nghi ngờ, tới hầu phủ là lựa chọn tốt nhất, nhưng mợ khẳng định sẽ nổi nóng, con không yên tâm để ngài một mình tới đó."

Nữ nhi suy nghĩ cho mình, Ninh thị đương nhiên vui mừng, nói: "Lo lắng gì chứ? Mợ con có thế nào cũng không thể vượt qua bà ngoại con, có bà ngoại con, con không cần lo lắng cho ta, con cùng điện hạ trở về đi."

"Con đó..." Ninh thị duỗi tay điểm nhẹ trán Yến Phi, cũng không tiếp tục kêu nàng ta trở về.

Đi thêm một đoạn, đoàn người phân ra, Lý Sướng trở về Tam hoàng tử phủ, Yến Phi và Ninh thị tới Vĩnh An hầu phủ.

Tới nơi, trời đã tối, đèn lồng trước cửa hầu phủ tản ra ánh sáng sáng ngời.

Điều khiến Ninh thị và Yến Phi tức giận chính là thủ vệ thế nhưng không cho bọn họ vào.

Hai người tức giận tới sắc mặt xanh mét.

Xuống xe, Yến Phi thịnh nộ mắng hai gã sai vặt: "Ngươi mù mắt hả? Cũng không xem người tới là ai?"

"Nương nương, phu nhân thứ tội, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự." Hai gã sai vặt vội khom người nói.

"Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai? Đám người mù mắt chó này!" Yến Phi lớn tiếng, "Còn không mở cửa cho bổn cung?"

"Nương nương tha cho tiểu nhân đi." Hai người lập tức quỳ xuống. Phu nhân đã ra lệnh ai dám cho cô nãi nãi và biểu tiểu thư vào cửa, loạn côn đánh chết, bọn họ sao dám trái lệnh?

"Hỗn trướng! Nô tài đê tiện cũng dám chắn đường bổn cung!" Yến Phi quát, "Người đâu!

Đám thị vệ liền tiến lên.

"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, tiểu nhân chỉ là phụng mệnh hành sự, người tha cho tiểu nhân đi, nếu tiểu nhân cho hai vị vào, tiểu nhân chắc chắn sẽ mất mạng." Hai gã sai vặt sợ tới mức ngẩng đầu mà nói.

"Phi Nhi." Ninh thị nhíu mày kéo Yến Phi lại, "Các ngươi đi thông báo với hầu gia và lão phu nhân, nói ta muốn gặp lão nhân gia bà."

Thủ vệ nhìn nhau, gật đầu, một kẻ trẻ tuổi hơn nhanh chóng đứng dậy vào trong. Phu nhân chỉ phân phó không cho cô nãi nãi và biểu tiểu thư vào cửa, nhưng không hề phân phó bọn họ không được đưa tin.

Ninh hầu gia ở ngoại viện, người tới chỗ lão phu nhân truyền tin bị chắn ở cửa thứ hai.

Nhận được tin, Ninh hầu gia vội vàng ra ngoài.

Yến Phi đang lúc tức giận không át, vừa thấy Ninh hầu gia, hốc mắt liền ướt át, ủy khuất nức nở: "Cữu cữu, ngài tới rồi, đám nô tài này không cho cháu và mẫu thân vào cửa."

Ninh thị cũng rưng rưng nhìn qua.

Ninh hầu gia duỗi tay vỗ vai Yến Phi: "Được rồi, cữu cữu không phải đã tới rồi sao?" Nói rồi, ông ta liếc nhìn thủ vệ, "Đồ không có mắt, ai cho các ngươi lá gan như vậy?"

"Hầu gia tha mạng, tiểu nhân là phụng mệnh phu nhân mà hành sự." Hai người vội quỳ xuống xin tha.

Chính mình đã nói như vậy, một câu bà cũng không nghe! Ninh hầu gia lửa giận cuồn cuộn, trừng mắt nhìn hai người: "Phu nhân hạ lệnh thì sao hả? Người đâu, kéo hai kẻ vô dụng này xuống đánh ba mươi bản tử, ngày mai bán ra ngoài."

"Hầu gia tha mạng, hầu gia tha mạng." Hai người kêu trời khóc đất.

Ninh hầu gia quay đầu ôn nhu nhìn Ninh thị và Yến Phi, nói: "Mau cùng ta vào trong."

"Ca ca, trước tới chỗ mẫu thân đi." Ninh thị nói.

"Đương nhiên là vậy." Ninh hầu gia gật đầu, kêu người vào cửa, trực tiếp dẫn Ninh thị và Yến Phi tới chỗ của Ninh lão phu nhân.

Biết nữ nhi và cháu ngoại bị con dâu chặn ngoài cửa lớn, Ninh lão phu nhân tức giận tới đập bàn: "Thật to gan, ả ta sao dám cô nãi nãi của Ninh gia ta, ả ta muốn phản sao, lão bà tử này còn chưa chết, ả ta sao dám đối xử với nữ nhi và cháu ngoại của ta như vậy?" Nói rồi, bà ta nhìn Ninh hầu gia, mắng, "Tức phụ này con nên quản giáo rồi, con xem hiện tại ta còn sống, ả ta đã dám cản muội muội và cháu gái con, ngày mai nếu ta chết còn không biết ả ta sẽ làm ra chuyện gì!"

"Nhi tử sẽ quản giáo nàng." Ninh hầu gia đáp.

"Ừ, ác phụ cả gan làm loạn!" Ninh lão phu nhân quát một tiếng.

"Mẫu thân, người trách oan tẩu tử rồi, tẩu tử vì giận con và Phi Nhi nên mới làm vậy." Ninh thị vội nói.

"Ả ta thân là tẩu tử, đối với em chồng nên rộng lượng, yêu quý, còn nữa, ả ta là mợ của Phi Nhi, thân là trưởng bối, nàng ta so đo với Phi Nhi cái gì?" Ninh phu nhân càng nói càng tức giận.

"Mẫu thân." Ninh thị đứng dậy quỳ gối trước mặt Ninh lão phu nhân.

Yến Phi cũng quỳ xuống.

"Hai đứa làm gì vậy? Mau đứng lên." Ninh lão phu nhân vội nói, "Có chuyện gì đứng lên rồi nói, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ả ta thân là tẩu tử, là trưởng bối, cho dù tức giận cũng không thể không cho hai người vào cửa, chuyện này là ả ta sai."

Quay đầu, bà ta nói với Ninh hầu gia: "Kêu người gọi tức phụ con tới đây."

"Mẫu thân..." Ninh hầu gia nói, "Nàng không thoải mái, vẫn là đừng gọi nàng tới."

Ninh lão phu nhân trầm giọng: "Đi, đi gọi ả ta tới đây, chẳng lẽ thân mình ả ta kiều quý, người làm bà bà như ta gọi ả ta tới, ả ta dám không tới sao?"

"Mẫu thân, Hinh Nhi... Hinh Nhi chết rồi." Ninh thị hốc mắt hồng hồng nhìn Ninh lão phu nhân, nói.

"Cái gì?" Ninh lão phu nhân đứng dậy, trợn mắt, "Con vừa nói cái gì."

"Hinh Nhi chết rồi." Ninh hầu gia thấp giọng.

"Hinh Nhi sao lại..." Trước mắt tối sầm, Ninh lão phu nhân ngã ng

"Mẫu thân." Ninh thị đứng dậy quỳ gối ninh lão phu nhân trước mặt.

Yến Phi cũng quỳ xuống.

"Các ngươi làm gì vậy? Mau đứng lên." Ninh lão phu nhân vội nói, "Có chuyện gì lên lại nói, mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, nàng làm tẩu tử, làm trưởng bối, tái sinh khí cũng không nên đem các ngươi ngăn ở ngoài cửa không cho các ngươi vào cửa a, chuyện này là nàng làm sai."

Quay đầu nhìn về phía Ninh hầu gia nói, "Làm người đi thỉnh ngươi tức phụ lại đây."

"Mẫu thân......" Ninh hầu gia nói, "Nàng này sẽ không thoải mái, vẫn là không cần đi kêu nàng."

Ninh lão phu nhân trầm giọng nói, "Đi, đi kêu nàng lại đây, chẳng lẽ nàng thân mình kiều quý, ta cái này làm bà bà kêu nàng lại đây, nàng còn dám không tới không thành?"

"Mẫu thân, Hinh Nhi, Hinh Nhi đã chết." Ninh thị hồng hốc mắt nhìn về phía ninh lão phu nhân nói.

"Cái gì?" Ninh lão phu nhân đằng mà đứng lên, trợn tròn mắt nhìn về phía Ninh thị, "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"

"Hinh Nhi đã chết." Ninh hầu gia ách thanh nói.

"Hinh Nhi như thế nào......" Ninh lão phu nhân hai mắt vừa lật, bùm một tiếng ngã xuống phía sau ghế dựa.

"Mẫu thân."

"Bà ngoại"

"Lão phu nhân."

Trong phòng lập tức gà bay chó sủa.

Một hồi lâu, Ninh lão phu nhân mới mở mắt, vẫy tay cho người trong phòng lui xuống, sau đó duỗi tay kéo Ninh hầu gia lại, dồn dập hỏi: "Hinh Nhi, sao lại như thế, Hinh Nhi sao lại chết?"

"Mẫu thân, đều là lỗi của con, đều do con không chiếu cố Hinh Nhi tử tế." Ninh thị khóc lóc.

"Không, không liên quan tới mẫu thân, đều do cháu không chiếu cố tốt Hinh Nhi muội muội.

Yến Phi kéo tay Ninh lão phu nhân, nức nở: "Đều tại nha đầu chết tiệt Yến Dung Hoa kia, nàng ta muốn ly gián bọn cháu với hầu phủ, cho nên sai người tới thiếu chút cha đạp Ninh Hinh, sau đó giả mù sa sương cứu muội ấy. Hinh Nhi tuy bảo vệ được trong sạch, nhưng muội ấy không thể chịu nhục, liền tự sát."

"Hinh Nhi đáng thương của ta..." Nước mắt của Ninh lão phu nhân lập tức trào ra.

"Đều do con không chiếu cố tốt Hinh Nhi, đều là con sai, con không thể chiếu cố nàng thật tốt." Ninh thị áy náy mà xin lỗi.

"Nàng ta... Yến Dung Hoa nàng ta sao có thể dám..." Ninh lão phu nhân giật giật khóe miệng, khóc không thành tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy, "Mau đưa ta đi, ta muốn xem chái gái đáng thương của ta."

"Đã khuya rồi, ngày mai lại đi." Ninh hầu gia nói.

Ninh lão phu nhân khóc tới đôi mắt đỏ bừng: "Sớm biết như vậy, ta đã không cho nó ra ngoài, hiện tại sự tình đâu tới nước này?" Nói rồi, bà ta ngẩng đầu nhìn Yến Phi và Ninh thị, "Các ngươi khẳng định là nha đầu kia làm sao? Nha đầu kia thừa nhận mình làm sao?"

"Nàng ta đương nhiên không thừa nhận, nhưng ngoại trừ nàng ta, ai sẽ làm như vậy?" Yến Phi nói.

Ninh lão phu nhân nhìn Ninh hầu gia, nói: "Ngày mai cho người mời nàng tới đây, ta phải hỏi cho rõ ràng, vì sao nàng lại ra tay tàn nhẫn với một nữ hài tử vô tội như Hinh Nhi như vậy?"

Ninh hầu gia lắc đầu, nói: "Là có người muốn đối phó Tam điện hạ, muốn ly gián quan hệ giữa Tam hoàng tử phủ, tướng phủ và chúng ta."

Yến Phi và Ninh thị nhìn nhau, ngay sau đó gật đầu tán đồng.

Ninh lão phu nhân trầm mặc một lát, nói với Ninh hầu gia: "Tức phụ của con, con cố gắng an ủi, đừng để nàng thương tâm, trúng kế người khác." Ngay sau đó, bà ta liền nói với Yến Phi, "Cháu về đi, mẫu thân cháu cứ ở đây, cháu không cần lo lắng." Nữ nhi không thể trở về tướng phủ, hiện tại chỉ có thể giữ ở đây.

Yến Phi lắc đầu: "Cháu không về, cữu mẫu hiểu lầm cháu, nghĩ cháu hại Hinh Nhi, cháu phải ở đây cầu mợ tha thứ mới trở về."

"Điện hạ còn đang bị thương, con sao có thể không quay về?" Ninh thị nói.

Ninh lão phu nhân và Ninh hầu gia nghe xong cũng vội kêu nàng ta trở về.

"Điện hạ phân phó, nói Hinh Nhi vừa đi, cậu mợ khẳng định rất thương tâm, kêu con cứ ở đây một đêm." Yến Phi nói.

Trên người nàng ta còn nhiều dấu vết như vậy, nếu trở về, không cẩn thận để Lý Sướng nhìn thấy thì phải làm sao?

Thấy Lý Sướng săn sóc như vậy, Ninh lão phu nhân vui mừng gật đầu: "Đã là điện hạ phân phó, vậy cháu ở lại đi, có điều đêm mai không thể như vậy."

"Vâng, bà ngoại." Yến Phi cười gật đầu.

Cháu gái vừa mất, Ninh lão phu nhân rất thương tâm, nói hai câu liền cho bọn họ lui xuống.

Lời Yến Phi nói hoàn toàn khác với Ninh phu nhân, nhưng Ninh hầu gia vẫn lựa chọn tin tưởng Yến Phi, ông ta không hỏi nhiều, đưa Yến Phi và Ninh thị tới viện nơi Ninh thị trước khi xuất giá ở, sau đó ra ngoại viện, tiếp tục phân phó người tra rõ chân tướng sự tình.

....................

Với cái chết của Ninh Hinh, Dung Hoa vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Chu Hành thấy nàng như vậy, buông cuốn sách trong tay xuống, kêu Túy Đồng phân phó hạ nhân chuẩn bị nước ấm, kéo nàng qua tịnh phòng, đưa nàng cái khăn tắm, xoa lưng cho nàng.

Dưới ánh đèn mông lung, hơi nước mờ mịt, vết thương trong lòng vẫn như ngân châm đâm vào.

Cầm lòng không được, Chu Hành cúi đầu đột nhiên hôn nàng, duỗi tay kéo nàng tới trước mặt.

Trên người chỉ có tầng y phục mỏng manh, lại ướt một mảng, tản ra dụ hoặc trí mạng.

"Đừng nghĩ tới những người không liên quan." Ánh mắt Chu Hành nóng bỏng nhìn nàng, cúi đầu lẩm bẩm bên tai nàng một câu, sau đó liền cúi người hôn nàng.

Chậm rãi cởi y phục nàng ra, đặt chân nàng lên trên thau tắm.

Cứ ở trong nước như vậy càng có một tư vị khác, động tác của Chu Hành cũng cuồng dã không trước đây.

Hoan ái xong, Chu Hành ôm nàng về giường, lại nhịn không được mà muốn tiếp tục.

"A, mệt quá, ngày mai lại làm được không?" Dung Hoa xin tha.

"Vừa rồi là tối hôm qua." Chu Hành khẽ cười, bắt đầu đốt lửa trên người nàng.

Lại một lần nữa, Dung Hoa mệt tới tinh bì lực tẫn, ngay cả ngón tay cũng lười cử động.

Ngược lại, Chu Hành thần thanh khí sảng, ôm nàng mà nói: "Anh Anh, tuy trong tay nhạc phụ không có binh quyền, nhưng hiện tại ông ấy có địa vị, có thể liều một lần." Năm đó một nhà bọn họ phân li còn không phải vì nhạc phụ khi ấy địa vị không đủ cao, quyền thế trong tay không đủ sao? Nếu đổi lại nhạc phụ của ngày hôm nay, ai còn dám tơ tưởng tới nhạc mẫu?

Còn về binh quyền...

"Ừ." Dung Hoa mơ màng lười nhác đáp một tiếng.

Xem ra là mệt lắm rồi. Chu Hành sủng nịnh cúi đầu hôn nàng một cái, sau đó ôm nàng cùng nhắm mắt lại.

............................

Can Phong Đế dưỡng bệnh ở Trọng Hoa Điện, đóng cửa không gặp ai.

Yến Xước cũng không thể xông vào, có điều cũng không vội.

Bởi vì sớm muộn gì Can Phong Đế cũng tới cầu xin bọn họ.

Đêm đó Dung Hoa không chỉ đánh ông ta một phen, nghe ông ta lấy mạng của mẫu thân ra trao đổi, nàng lập tức kêu Lưu Tô ra tay hạ độc.

Thương nữ nhi đã mất, qua ngày thứ hai Ninh phu nhân ngã bệnh, lần bệnh này như cơn mưa rào, sốt cao mơ mơ màng màng mấy ngày mới khỏi.

Ninh hầu gia cũng phái người điều tra, nhưng sự tình lại giống hệt lời thê tử mình nói.

Chỉ là, ông ta có thể thế nào? Vì vậy, ông ta lừa mình dối người tự nói việc này do kẻ khác bày muốn, muốn ly gián Ninh gia, Yến gia và Tam hoàng tử phủ.

Đối với Ninh Chiêm, ông ta cũng nói như thế.

Muội muội và cháu gái tất nhiên không thể hận.

Nữ nhi chưa cập kê lại không thể nhập phần mộ tổ tiên, Ninh hầu gia liền tìm một miếng đất an táng.

Lại sợ thê tử nháo, ông ta liền dặn dò xuống nói Ninh phu nhân cần tĩnh dưỡng.

Thời điểm bệnh tình có chuyển biến tốt, Ninh phu nhân phát hiện bản thân bị giam lỏng trong viện, chính mình và nha đầu tâm phúc đều không thể ra ngoài.

Ninh phu nhân lửa giận công tâm, lần nữa đổ bệnh.

Tới tháng sáu, thân thể bà mới khôi phục.

Ninh phu nhân hết bệnh, liền kêu Ninh Chiêm gửi một phong thơ cho Dung Hoa.

Mà Yến Phi ở Tam hoàng tử phủ cũng gấp tới độ đứng ngồi không yên, theo lệ nàng ta mời thái y tới bắt mạch bình an, mà thái y lại nói nàng có hỉ, tính toán một chút, thời gian thụ thai vừa vặn là thời điểm ở Liên Hoa Am.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.