Bình Yên Khi Nơi Đó Có Anh!!!

Chương 10: Bỏ trốn




Ánh nắng đáp xuống bờ mi dày của nó một cách nhẹ nhàng và im ắng, gió mang hương nắng luồng vào khe cửa sổ thổi vào phòng, tấm rèm màu xanh nhạt tung bây phấp phới.

Nó ôm đầu ngồi dậy nhìn quanh, bỗng ánh mắt rơi vào một điểm bên cạnh mình, đuôi mắt nó giật giật, khóe miệng càng giật hơn đuôi mắt. 

Đợi chút! Nó cố gắng tua những hình ảnh về buổi tối hôm qua lại.

Huệ Lam và Nhã Nhã bỗng xuất hiện cứu rỗi đời nó trong khi nó đang cô đơn nằm lăn lóc tự kỉ trước màn hình với một chương trình giải trí vô vị. Người ba thân yêu, người mẹ dịu hiền và cả thằng em nghốc nghếch của nó, tất cả đã nhẫn tâm bỏ nó lại một mình tại nơi đây... họ đã ra đi không một manh mối, à mà có.

Nó mới vừa ngủ dậy bước xuống nhà bếp thì thấy một tờ giấy với một cái bánh kem to tướng. Nó mở tờ giấy ra xem, rồi đứng hình.

"Con gái yêu của ba mẹ. Vì thấy con mải mê theo đuổi giấc mộng của đời mình nên ba mẹ chẳng đành đánh thức con dậy. Đừng trách ta! Cái đó là lỗi tại con thôi. Cũng vì thế mà ta với mẹ con cùng em trai con đã ra đi trong âm thầm đến... Hawaii trong vòng một tuần để nghỉ dưỡng. Con ăn bánh đỡ đi, mốt ta về ta mua quà cho con.

Tái bút. (Bé yêu à, không phải anh đây không gọi bé dậy đâu, tại vì thấy bé ngủ ngon quá nên để cho bé ngủ. Ngoan mốt anh đây về mua quà cho!)

À mà quên, mẹ đã gọi cho..."

Mắt nó nổi bừng lửa, tay bóp nát tờ giấy vứt qua một góc. "Một cái bánh mà bảo mình lo liệu trong một tuần à? Mình đâu phải là loài gặm nhắm đâu mà bảo mình gặm nhắm cái bánh bé ti này trong một tuần cơ chứ" nó hét toáng lên...

Thấy Lam và Nhã nó mừng quýnh. "Tụi bây mở parrty!" Nó ra lệnh.

"Ở đâu?"

"Tại đây. Cho phép tụi bây quẩy banh nhà luôn!" Quyết tâm nó hừng hực.

Cả ba ra cửa hàng tiện lợi tha một đóng về nhà, nào là snack đủ loại, khô các kiểu và chủ yếu là rượu sochu.

Tửu lượng quá kém, mới uống được ba chum rượu thì tất cả trước mắt nó hoa cả lên, chẳng còn biết trời trăng gì nữa.

Bingboong.... tiếng chuông cửa vang lên, nó lọ mọ chống người đứng lên ra mở cổng

"Hức... chắc là hai thằng hức... kia đến ... hức.. đón ... hức...."

Nó loạng choạng mở cửa ra. Nó thật tình là không thể phân biệt là Quân hay là Khang chỉ thấy một dáng người quá cao so với nó cứ nghiêng hết qua phải lại nghiêng hết qua trái. 

"Hê~ vào mà..." bụp... nó ngã về người đối diện, bất tỉnh.

"Aaaaaaaaa tên khốn đi ra đi ra đi ra" nó dồn hết sức đạp vào cái tên đang nằm cạnh nó.

Hắn mơ màng ngồi dậy, chả biết trời trăng mây khói gì hết. Sau vài giây thì từ chỗ mà nó đạp mới lan truyền ra sự đau nhức, lúc này hắn mới thực sư tỉnh ngủ.

"Hơ~ Chào cô bé!" Hắn ngái ngủ.

Mà công nhận rằng, người đẹp thì làm trò hề gì cũng đẹp hết. Chắc đám nữ sinh trong trường mà thấy dáng vẻ này của hắn chắc sẽ phát cuồng lên mất. Ê hèm! Quay lại chủ đề chính.

"Anh anh từ cái xó nào ngoi lên đây thế? Ai cho anh vào nhà tôi? Ai cho anh vào phòng tôi? Ai cho anh đụng vào giường tôi hả? Mà ai mở cửa cho anh vào??? Ê ê đừng nói là anh trèo tường đập khóa vào nhà tôi nha ..."

Đầu hắn muốn quay mòng với hàng loạt câu hỏi của nó "Mẹ em kêu tôi qua và em là người mở cửa đón tôi vào!" Hắn đứng dậy đi lại phía nó.

"Gì chứ? Khi nào??? A a sao mình không nhớ gì hết ??!!" Nó vò đầu bứt tai mà chẳng để ý đến hắn. Cho đến khi nửa bên người nặng trịch của hắn đè trên người nó thì nó mới nhận ra.

"Aaaaaa biến thái cút ra!" Nó la hét vùng vẫy nhưng không thể bức phá vòng dây xích rắn chắc này.

"Ừ không ai ở nhà hết! Hay ta chơi trò chơi người lớn đi!" Hắn ghé sát tai nó thủ thỉ.

Mặt noa đỏ bừng, tim đạp loạn xạ lên vì hoang mang. "Anh anh thử mà xem tôi thề là tôi giết abh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.