Thân phận của Lục Vân đặc thù, bên dưới có 36 cương, hắn còn khống chế bảy mươi hai ám bộ, thuộc về thế lực ẩn tàng.
Thông qua bảy mươi hai ám bộ, kỳ thật hắn có thể dễ dàng tra được tin tức của bảy người chị.
Nhưng hắn không làm như vậy.
Các chị em có sự riêng tư của họ và hắn tôn trọng điều đó.
Cho nên hắn cũng không biết, trước mắt vị chị Yên Nhi này, bề ngoài là bà chủ của một quán bả, kỳ thật nàng còn một thân phận khác, mà thân phận của cô chính là làm người nghe đã sợ mất mật – sát thủ mặt lạnh Dạ Tường Vi.
Dạ Tường Vi.
Cũng giống như tên của quán bar.
Nguyên nhân là như thế, mọi người mới không liên tưởng quán ba và sát thủ mặt lạnh là cùng một người.
Bởi vì không có sát thủ nào ngu ngốc đến mức tự nói mình ở đây cả.
Trở lại chuyện chính.
Liễu Yên Nhi cũng kinh ngạc, đã rất lâu rồi cô chưa có thất thủ.
Nhanh chóng rút dao găm ra.
Trèo qua.
Hàn mang trong nháy mắt đánh về phía cổ Lục Vân, nhưng mà Lục Vân đã sớm có phòng bị, thân thể ngửa ra sau, theo chỗ dựa sô pha lật qua.
Mà thanh chủy thủ sắc bén kia, vừa vặn kề vào mặt đã xẹt qua hắn, khoảng cách không đến một cm.
Liễu Yên Nhi đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt thù địch nói: “Cậu không phải người bình thường.”
Nếu như nói Lục Vân tránh né được lần công kích đầu tiên là do may mắn, vậy lần thứ hai này, tuyết đối không thể nào là do hên được nữa.
Liễu Yên Nhi cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể nhìn không ra thân thủ của Lục Vân, thậm chí có thể cảm giác được, thực lực của Lục Vân ở trên cô.
Lục Vân cười cười nói: “Con gái thì đừng chơi đao, nguy hiểm.”
Vừa dứt lời, thân thể của hắn đột nhiên áp về phía trước, khóa chặt tay của Liễu Yên Như, tiếp theo liền nghe thấy’Đinh’một tiếng giòn vang.
Dao găm trong tay Liễu Yên Nhi lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Kẻ giết người mất dao, đó là một sai lầm chết người.
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Yên Nhi hiện lên vẻ hoảng sợ, nhưng một giây sau, thân thể mềm mại liền lấy lại bình tĩnh.
Bởi vì.
Lục Vân đột nhiên mở rộng hai tay cho nàng một cái ôm thật to, đây là một cái ôm vô cùng đơn thuần, nhưng Liễu Yên Nhi không rõ nguyên do, còn tưởng rằng Lục Vân đang chiếm tiện nghi của nàng.
Tăng!
Sát ý rét lạnh trong cơ thể Liễu Yên Nhi lập tức phun ra.
Cô muốn tên vô sỉ này, chết!
Nhưng đúng lúc này……
“Chị Yên Nhi, là em, Tiểu Lục Vân, em còn sống.”
Thanh âm ôn nhu của Lục Vân đột nhiên vang lên.