BINH VƯƠNG VÀ BẢY CHỊ GÁI CỰC PHẨM

Chương 30




Không ai quỳ xuống.

Bọn họ thừa nhận, là vu oan cho Diệp Khuynh Thành, nhưng Lục Vân muốn bọn họ quỳ xuống, cũng ngang ngạnh quá đấy?

Hừ, khẩu khí thật lớn!

Lúc này, Từ Khải đột nhiên hừ lạnh một tiếng nói: “Những thứ vừa rồi, chỉ có thể nói rõ Lưu Chí Phong càng thêm đê tiện, nhưng không che giấu được Diệp Khuynh Thành bao trai, và sống vong ân phụ nghĩa với người khác.”

Lục Vân có thể lấy ra chứng cớ đánh ngược Lưu Chí Phong, Từ Khải đích xác cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng điều này căn bản không ảnh hưởng đến đại cục.

Tất cả vẫn còn trong tầm kiểm soát của hắn.

“Từ thiếu nói rất đúng, Lưu Chí Phong không phải thứ gì tốt, Diệp Khuynh Thành cũng giống vậy!”

Trong mắt Lục Vân hiện lên một tia hàn ý.

Từ Khải này, đã bị hắn liệt vào danh sách phế nhân.

Chị Khuynh Thành, là người chị tôi kính trọng.

“Anh có chứng cứ gì chứng minh không?” Nữ phóng viên bắt đầu gây sự hỏi.

Lục Vân lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi không cần phải chứng minh, huống hồ, cho dù tôi thật sự có gì với chị Khuynh Thành, cũng không cần phải báo cáo với tiện nhân cô.”

“Anh….. Vị tiên sinh này, hiện tại anh đang tiến hành công kích cá nhân tôi.”

Công kích cá nhân?

Lục Vân hừ lạnh một tiếng, trên người đột nhiên bộc phát ra một cỗ sát ý ngập trời, thâm nhập vào thân thể nữ phóng viên.

“Cô nói thêm một câu nữa, có tin tôi dám giết cô không?”

Phù phù!

Hai chân nữ phóng viên mềm nhũn, trong nháy mắt ngồi bệt trên mặt đất, dưới váy đột nhiên có thêm một bãi chất lỏng gay mũi khó ngửi.

Cô ấy sợ vãi đái ra quần!

Trong nháy mắt vừa rồi, dường như có một con ác ma đáng sợ đang nhìn xuống cô, dường như chỉ cần cô nói thêm một câu, sẽ chết thảm ngay tại chỗ.

Ánh mắt lạnh như băng của Lục Vân rời khỏi người nữ phóng viên, người tiếp theo là Vương Cương.

Bá!

Sắc mặt Vương Cương trong nháy mắt trắng bệch.

“Vừa rồi mày nói, chị Khuynh Thành khi còn bé từng bắt nạt mày?”

“Vừa rồi mày nói, mày mượn tiền chị Khuynh Thành là vì chữa bệnh cho Ngô gia gia?”

“ Vừa rồi mày nói, chị Khuynh Thành là người vong ân phụ nghĩa?”

Lục Vân từng bước từng bước đi về phía Vương Cương, dọa Vương Cương liên tục lui về phía sau, khuôn mặt vốn tái nhợt, càng thêm trắng bệt.

“Tôi…… tôi……”

Thân thể Vương Cương run rẩy, đã có thể cảm giác được một cỗ hàn ý đáng sợ, đang thổi quét về phía hắn, khẩn trương đến mức ngay cả nói cũng không nên lời.

Loại cảm giác này, giống như là có một tôn Sát Thần, đang từng bước một hướng tới gần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.