Binh Vương Triệu Đông

Chương 32: Cùng chung chăn gối




Tề Tĩnh không hỏi trước đó họ đã nói chuyện gì.

Hồi học đại học, thầy giáo của anh từng nói – Quy tắc đầu tiên của phóng viên là "biết nên hỏi cái gì, cũng phải biết không nên hỏi cái gì".

Điều này luôn khắc sâu trong tâm trí anh.

Hai đương sự cũng ăn ý không nói đến chuyện đó, dường như ba mươi phút trước chưa từng tồn tại. Nhưng thật ra chỉ cần quan sát kĩ một chút, có thể thấy mắt hai người đều hơi đỏ, chứng cứ tồn tại duy nhất của ba mươi phút vừa rồi. Tề Tĩnh biết vì sao đôi mắt họ lại ửng đỏ, nhưng sau khi lặng lẽ quan sát nét mặt của họ, anh biết họ đã bình tĩnh lại. Anh nhẹ nhàng cười, không nhắc đến nữa.

Bốn người trở lại cục diện ban đầu, vừa nói chuyện vừa chậm rãi uống rượu, hơn nữa tất cả đều ăn ý tập trung nói về chuyện phối âm, không nói viẹc tư.

Đảm Tử Hiền có tửu lượng cực tốt, ở bên ngoài uống một ly cốc tai cực mạnh, sau khi quay lại phòng, phục vụ mang tới hai bình rượu Champagne, cậu vẫn thản nhiên uống tiếp được.

Tề Tĩnh khẽ mỉm cười tiếp khách.

Cầu Thiên Dương vốn không thể uống, từ đầu tới giờ chỉ uống một chén. Bình rượu đặt cách xa hắn, khi hắn đứng dậy muốn lấy, Thẩm Nhạn bỗng nhiên nhẹ nhàng đưa tay lấy trước, bình tĩnh rót cho hắn một ly. Tề Tĩnh và Đàm Tử Hiền không hẹn mà cùng ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình rót rượu của Thẩm Nhạn.

Bỏ qua đôi tay run rẩy vì kinh sợ đang bưng ly rượu của Cầu Thiên Dương thì cử chỉ của hai người coi như rất tự nhiên.

Ít nhất thì tự nhiên hơn lúc họ vừa bước vào căn phòng này.

Tề Tĩnh nhìn tới đây, yên lặng rũ mắt, cúi đầu cười cười.

Cầu Thiên Dương ở trước mặt anh thì lảm nhảm không ngừng, ở trước mặt Thẩm Nhạn thì khúm núm, e dè, không dám thả lỏng.

Vì vậy Tề Tĩnh tìm một chủ đề liên quan tới mọi người, để bốn người có thể cùng tham gia vào cuộc nói chuyện: "Nhắc mới nhớ... Nếu Bươm Bướm Ngọc biết bốn người chúng ta cùng ngồi uống rượu với nhau, không biết sẽ lộ ra vẻ mặt gì?"

Người từng bị cô ta theo đuổi cùng với bạn trai của người bị cô ta theo đuổi.

Người cô ta muốn theo đuổi cùng với bạn trai của người cô ta muốn theo đuổi.

Liệu tổ hợp bốn người như thế này có làm cho da mặt Bươm Bướm Ngọc vỡ nát hay không? Thật mong chờ...

Đàm Tử Hiền nghe thấy anh nhắc tới ID này, mí mắt không thèm nâng lên, thản nhiên nói: "Cô ta ăn trái đắng trong trận chung kết, không dám bò dậy nữa."

Thẩm Nhạn biết cậu đang ám chỉ trận chung kết giữa hắn và Bươm Bướm Ngọc, nhẹ nhàng nói tiếp: "Lúc đó tôi chỉ phối theo yêu cầu của kịch bản mà thôi."

Trên kịch bản vốn viết về trích đoạn "Bạch Kha" uy hiếp "Bươm Bướm Ngọc", vì vậy hắn đã cố gắng hết sức "lạnh lùng uy hiếp" cô ta một phen.

Tố chất tâm lí của Bươm Bướm Ngọc quá yếu ớt, sợ tới mức quên lời kịch... đâu phải là lỗi của hắn.

"Ồ?" Tề Tĩnh bỗng nhiên nhướng mày, giả vờ giận dỗi, không biết có thật sự mất vui hay không. "Em còn tưởng lúc đó anh đang trút giận thay em, hóa ra không phải..."

Dứt lời, anh còn tỏ ra mất mát, nhẹ nhàng quay đầu sang chỗ khác.

Thẩm Nhạn ngẩn người, không biết đáp lại thế nào.

Lúc này, Đàm Tử Hiền liếc mắt nhìn sang, vô cùng tuyệt tình không chừa mặt mũi cho Tề Tĩnh: "Mấy chuyện bắt nạt bạn trai này, quả nhiên Ngày Về là cao thủ..."

Tề Tĩnh nghe vậy, không giả vờ được nữa, bật cười to, thuận thế nghiêng đầu, dựa lên vai Thẩm Nhạn, bộ dạng thoải mái, thích thú. Lúc này, Thẩm Nhạn mới hiểu ra anh đang trêu mình, bất đắc dĩ cười theo, bả vai bị Tề Tĩnh "chiếm" vẫn không nhúc nhích, để anh có thể dựa vào vững vàng hơn.

"Bươm Bướm Ngọc rất nhiều thủ đoạn, nhưng mấy trò mờ ám trong cuộc thi không phải là âm mưu của riêng cô ta." Cuối cùng Cầu Thiên Dương cũng tìm được chỗ để chen lời, ngượng ngùng gia nhập cuộc trò chuyện. "Trải qua thất bại lần này, có lẽ cô ta sẽ bớt bớt đi. Hơn nữa ai cũng muốn tìm ra chuẩn bị bí ẩn đã giăng bẫy hại hai người, cô ta sẽ không dám làm gì... Tôi chỉ muốn khuyên mọi người nên cẩn thận đề phòng Đồng Tước Đài."

Tề Tĩnh nghe vậy, không khỏi hiếu kì hỏi: "Tại sao phải cẩn thận Đồng Tước Đài? Anh biết gì về hắn?"

Cầu Thiên Dương ngập ngừng, ánh mắt lén lút liếc sang Thẩm Nhạn, dường như nhớ lại một loạt hành vi hoang đường của mình, lát sau mới cúi đầu cười tự giễu: "Bởi vì, chúng tôi từng cùng là một loại người..."

Tề Tĩnh thấy hắn liếc Thẩm Nhạn trước mới dám nói, bỗng nhiên nhận ra điều gì đó. Giờ nghe hắn nói vậy, anh có thể đoán được những chuyện xảy ra năm đó có lẽ không quá tốt đẹp. Nhưng Tề Tĩnh không hỏi tới, chỉ nửa đùa nữa giỡn đổi chủ đề sang chuyện khác: "Cùng một loại người... Cũng đúng, hai người đều là đại thần mà. Có phải đại thần luôn hiểu rõ cách làm của đại thần không?"

Cầu Thiên Dương hơi ngẩn người, sau đó chỉ im lặng mỉm cười.

Lời tiếp theo hắn nói thành khẩn, thẳng thắn tới mức khiến Tề Tĩnh bất ngờ.

"Giới võng phối mấy năm trước không giống như bây giờ, ít người, ít kịch, giọng nói hay tùy tiện phối một, hai kịch là có thể nổi tiếng. Chẳng qua tôi chiếm được thời cơ tốt, cũng khá may mắn mà thôi." Cầu Thiên Dương chậm rãi nói. "Danh tiếng là thứ khiến người ta tham lam... Đối với một số người mà nói, danh tiếng không khác gì tiền bạc, càng nhiều thì càng tham, càng thấy không đủ. Khi gặp phải những chuyện khiến người ta thấy mất mặt, trong lòng như có cái đinh cắm sâu không tài nào nhổ ra được. Trong cuộc thi lần này, Đồng Tước Đài gần như nổi tiếng tới đỉnh cao, đột nhiên bị mọi người vả mặt, vứt hết cả danh dự, làm sao hắn cam tâm cho đặng? Nhất là Ngày Về, cậu công khai chống đối hắn, nhất định phải cẩn thận."

Hắn nói rất nghiêm túc, nội dung cũng nghiêm túc, nhưng Tề Tĩnh vốn đang nhíu mày, nghe đến câu cuối thì thả lỏng, cười nói: "Đúng vậy, có đại thần nổi tiếng như anh ra mặt vì Bún mà chống lại Đồng Tước Đài nên hắn chỉ có thể trả thù một kẻ không có danh tiếng như tôi mà thôi."

Dứt lời, anh híp mắt nhìn sang Đàm Tử Hiền.

Đàm Tử Hiền liếc mắt nhìn Cầu Thiên Dương, còn mấp máy môi không phát ra tiếng nói một từ – "Ngốc".

Cầu Thiên Dương bất đắc dĩ cười: "Không phải hắn không trả thù, mà là tôi không sợ hắn trả thù."

Tề Tĩnh gật đầu: "Trong trận chiến ném đá này, có tập đoàn fan hâm mộ khổng lồ ở sâu lưng ủng hộ, khác biệt rất lớn..."

"Ý tôi không phải ỷ vào nhiều fan, mà vì tôi đã lui giới rất lâu rồi, ngoài đời hắn lại không quen biết tôi, muốn trả thù chỉ có thể trả thù trong giới võng phối mà thôi... Đối với một người đã lui giới nhiều năm như tôi thì hắn chẳng thể làm gì được."

Cầu Thiên Dương vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Tề Tĩnh, sau đó lại đưa mắt nhìn sang Thẩm Nhạn, tuy rằng lời vẫn nói tới Tề Tĩnh.

"Ngày Về, cậu khác tôi. Cậu vẫn tiếp tục phối âm, tiếp tục chơi võng phối. Trải qua cuộc thi lần này, danh tiếng của hai người tăng rất cao, con đường sau này còn rất dài, bị Đồng Tước Đài ngáng chân ở đây thì quá đáng tiếc. Hơn nữa, tin tức cá nhân của hai người chắc chắn sẽ bị truyền lên mạng qua chương trình giới thiệu hôm nay, nhỡ đâu hắn phát điên, hợp tác với Bươm Bướm Ngọc ôm bom liều chết, quấy rầy công việc và cuộc sống của hai người thì phải làm sao?"

Lúc này, Thẩm Nhạn bỗng nhiên mở miệng. "Ngày Về không dễ bị bắt nạt như cậu tưởng tượng đâu..."

Cầu Thiên Dương nghe vậy, kinh ngạc sửng sốt.

Thẩm Nhạn bình tĩnh nói tiếp: "Nếu những người đó thật sự làm phiền tới cuộc sống ngoài đời của chúng tôi... Còn có tôi ở đây, tôi và em ấy sẽ cùng nhau đối mặt."

Tề Tĩnh không ngờ Thẩm Nhạn sẽ nói ra những lời này ở đây, nhất thời hơi bối rối, một lúc sau mới kịp phản ứng, khóe môi nhẹ nhàng giương lên. Men say trước đó giờ đây mới bắt đầu dâng lên, khiến anh cảm thấy lâng lâng, thỏa mãn, bất giác bật ra tiếng cười, ôm lấy cánh tay hắn, lười biếng chôn mặt vào áo sơ mi của hắn.

"Ai dám bắt nạt em, em sẽ bắt nạt lại." Anh nói. Đây là lời thật hay lời sai, anh không biết, anh chỉ buột miệng nói ra.

"Ừ." Thẩm Nhạn cười nhẹ, không hề phản đối.

Đàm Tử Hiền "hừ" một tiếng như có như không, lắc lắc ly rượu trong tay với Thẩm Nhạn, nhướng mày nhìn Cầu Thiên Dương: "Nhìn đi, bạn trai nhà người ta đấy."

Cầu Thiên Dương đành phải yên lặng quay đầu đi.

"Thật ra cuộc thi lần này suýt nữa đã bị hắn giở trò một lần, cũng may thầy Viên nghĩ ra cách xoay chuyển tình thế, nếu không thì..."

Cầu Thiên Dương bổ sung câu này khiến Tề Tĩnh tò mò, vội hỏi: "Giở trò gì? Lúc nào?"

"Trận chung kết." Cầu Thiên Dương nói, "Trong trận chung kết, khi rút thăm nhóm thí sinh, Đồng Tước Đài lợi dụng "người quen" của Bươm Bướm Ngọc để giở trò... Mấy chuyện đó sau này tôi mới biết."

Tề Tĩnh kinh ngạc nói: "Ồ, hóa ra Bươm Bướm Ngọc thật sự có "người quen" trong ban tổ chức ư?"

Cầu Thiên Dương gật đầu: "Có, chính là người lên sân khấu mở màn ngày hôm nay."

Nghe hắn nhắc như thế, Tề Tĩnh nhớ ra tay quản lí điều hành có đôi mắt gian gian hôm nay, chợt hiểu ra: "Hóa ra là ông chú kia."

"Cuộc thi phối âm chỉ là một trong số công việc của ban điều hành, đều do các quản lí phụ trách, hầu như tôi chỉ nghe báo cáo tổng kết mà thôi. Trong cuộc thi lần này, thật ra tôi không nhúng tay vào nhiều lắm." Giám đốc có quyền hạn của giám đốc, quản lí quá sâu sẽ khiến cấp dưới bất mãn. "Tay quản lí đó từng phụ trách nhiều hạng mục hợp tác với studio bên ngoài, khi đó Bươm Bướm Ngọc làm việc ở một studio phối âm thương mại, có lẽ nhờ vậy mà quen biết nhau, được cô ta bắc cầu giới thiệu nhiều người quen ở giới võng phối... Sau này tôi mới biết họ có quan hệ, nhưng hạng mục lồng tiếng đã kết thúc cũng đành thôi. Chẳng qua trong cuộc thi lần này, cô ta nhúng tay quá nhiều, tôi phải can thiệp."

Vừa hỏi mới biết, hóa ra trong những mùa trước của cuộc thi casting "Tru thiên lệnh", trong số ba vị giám khảo, sẽ cố định một vị là người giỏi nhất trong số các quán quân mùa trước tới đảm nhiệm. Cầu Thiên Dương làm giám đốc, đứng ra mời hai vị tiền bối Bồ Ngọc Chi và Trường Cung, còn dư lại một vị trí để cho cấp dưới quyết định.

Tay quản lí kia quen biết Bươm Bướm Ngọc, dưới sự đề cử nhiệt liệt của cô ta, Tây Bắc Lộ thuận lợi trở thành giám khảo thứ ba, khi chấm điểm sẽ thiên vị người mà cô ta muốn nâng đỡ.

Cầu Thiên Dương biết được chuyện này, trước khi tới trận chung kết đã vội vã thay Tây Bắc Lộ, để Viên Tranh Minh xuất hiện sớm, cố gắng hết sức bảo vệ "công bằng". Nhưng trong trận chung kết vẫn xảy ra sự cố mà đến cả Cầu Thiên Dương cũng không thể ngờ được.

"Công ty chúng tôi chung quy lại vẫn là người làm ăn, không thể đắc tội khách hàng. Hành vi bắt chước mà không chịu nhận của Đồng Tước Đài trong vòng loại bị các thính giả trách cứ trên mạng, cấp trên của công ty biết, cho rằng nếu đề bạt người này sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức tiêu thụ của sản phẩm tương lai. Vì vậy trước khi trận chung kết bắt đầu, phía chúng tôi đã quyết định dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không trao bất cứ giải gì cho hắn. Tin tức này, tay quản lí kia cũng mau chóng truyền đạt lại điều này cho Bươm Bướm Ngọc, đương nhiên Đồng Tước Đài cũng sẽ biết."

Quyết định lén lút trong nội bộ như vậy đối với một người muốn gì được nấy trong giới võng phối như Đồng Tước Đài mà nói, chính là sự sỉ nhục cực lớn.

Như vậy, hành vi của hắn cũng có lời giải thích hợp lí.

"Hóa ra ngay từ đầu hắn đã biết bất kể thế nào cũng không thắng được, vì vậy muốn kéo tôi theo làm cái đệm lưng sao?" Tề Tĩnh nhẹ nhàng cười.

Thảo nào... trước trận chung kết còn cố ý nói trong nhóm fan, cái gì mà "đau lòng vì thấy Bún qua cầu và Chẳng hỏi ngày về ở bên nhau" nên sẽ không tham gia trận chung kết.

Thảo nào... thà chết cũng không rên một tiếng, muốn kéo anh cùng chết trong trận chung kết.

Thảo nào... hắn bất chấp hậu quả.

Dù sao hắn cũng không giành được giải, sẽ nảy ra tâm lí cực đoan "không ăn được thì đạp đổ", không có gì kỳ quái.

"Đúng, vì vậy trước khi xảy ra chuyện, hắn nhờ Bươm Bướm Ngọc xin quản lí lén đổi sắp xếp nhóm, để cậu và hắn ở cùng một nhóm, như vậy... ít nhất thì có thể hại cậu thua một vai."

Cầu Thiên Dương đã nói vậy, chứng minh mọi hành động của Đồng Tước Đài từ đầu đến giờ đều không phải nhất thời nảy lòng tham, mà là âm mưu từ lâu.

"Tôi suýt bị đại thần làm cảm động rồi, tính sao giờ?" Không hiểu sao, sau khi nghe xong, Tề Tĩnh không hề thấy tức giận, còn thoải mái nở nục ười. Anh thật sự rất cảm động – đường đường là Đồng Tước Đài đại thần mà lại dốc cả vốn lẫn lãi ra chỉ để hãm hại một CV không danh tiếng như anh, ngay cả cái cớ bị hack nick cũng có thể nói ra được, quả là rất hết lòng với anh.

Cầu Thiên Dương trầm giọng, nghiêm túc hơn cả đương sự như anh: "Nếu như Ngày Về chỉ lật mặt hắn trên mạng, hắn có thể mượn sức fan để đè chết cậu, chẳng thèm quan tâm cậu... Nhưng cuộc thi phối âm thương mại và những lợi ích thực tế mà nó mang lại coi như là việc kiếm ra tiền. Dù là trực tiếp hay gián tiếp, cậu đã hại hắn mất đi cơ hội kiếm tiền, cơ hội nổi tiếng, hắn sẽ ghi thù."

Lúc này, Đàm Tử Hiền nhàn nhạt chen vào một câu.

"Chắc chắn Đồng Tước Đài chưa qua hai mươi lăm tuổi." Cho nên mới ấu trĩ tới vậy. Tác phong của vị đại thần này từ trước tới nay đều khác hẳn cậu.

"Ồ? Thế chẳng phải hắn nên gọi tôi một tiếng "anh ơi" sao?" Tề Tĩnh nheo mặt trầm tư.

Nào ngờ Thẩm Nhạn luôn một mực yên lặng lắng nghe đột nhiên nói: "Hắn từng gọi anh là "ông nội" đấy."

Dựa theo phân vai trong "Cạm bẫy"... Quả thật Đồng Tước Đài đã từng gọi Thẩm Nhạn là "ông nội", so với "anh trai" còn cao hơn hai bậc.

Tề Tĩnh sửng sốt mất mấy giây, khóe miệng nhếch lên, không thể nhịn được mà bật cười.

"Ha ha ha ha ha! Đúng vậy, hắn từng gọi anh là "ông nội" kia kìa!" Anh cười lăn lộn, không thẳng người nổi, dựa cả người vào vai hắn, run rẩy không ngừng.

Thẩm Nhạn không đáp lời, chỉ dịu dàng cười, vươn tay ôm vai anh, cưng chiều xoa xoa.

Khi ra khỏi cửa, đã gần nửa đêm.

Ở trong phòng riêng quá lâu, vừa bước ra ngoài, không khí lạnh vội vã ập tới, khiến người ta rụt lại theo bản năng.

Tề Tĩnh vẫn tỉnh táo, nhưng do men rượu mà nhiệt độ cơ thể hơi cao, giống như đang sốt nhẹ. Nhiệt độ chênh lệch bên ngoài khiến anh khẽ run lên, tỉnh tỉnh mơ mơ làm ra động tác như trẻ con, ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhạn đã bước tới trước mặt mình, khẽ cười, tiến lên hai bước, dán chặt vào tấm lưng rắn chắc của hắn, lười biếng sưởi ấm.

Sắc mặt anh vẫn bình thường, nói chuyện cũng bình thường, không có gì đáng lo. Sao bây giờ đột nhiên lại...

"Em say à?" Thẩm Nhạn nhỏ giọng hỏi, không lập tức xoay người. Trọng tâm của Tề Tĩnh lúc này đặt hết lên lưng hắn. Thẩm Nhạn sợ quay người lại sẽ làm Tề Tĩnh té ngã. "Có thể tự đứng vững được không?"

"Ừ." Tề Tĩnh cười khẽ, hai tay bất giác kéo hai bên tay áo của hắn. "Em không sao, chỉ thấy lạnh, muốn rúc vào anh..."

"Đừng lo, anh ta tuyệt đối không say." Đàm Tử Hiền uống nhiều nhất, uống rượu mạnh nhất, sức phán đoán vẫn vô cùng chính xác.

"Đừng nói cậu ấy, chính em cũng chả khác gì." Cầu Thiên Dương cười khổ, mặc dù Đảm Từ Hiền hoàn toàn bình thường, nhưng hắn vẫn vươn tay ra đỡ cậu, dìu tới bên cạnh xe, mở cửa cho cậu ngồi vào, còn giúp cậu thắt dây an toàn, sau đó mới buông ra.

Trong số họ chỉ có Thẩm Nhạn không hề động tới một giọt rượu nào, Cầu Thiên Dương chỉ uống hai ly, qua thời gian dài như vậy, hơi men cũng bay gần hết, ít nhất thì có thể lái xe.

"Tôi tiễn hai người về khách sạn." Cầu Thiên Dương thấy Tề Tĩnh như vậy, ngượng ngùng chủ động muốn tiễn họ một đoạn.

"Không cần." Thẩm Nhạn lắc đầu. Tuy vẫn từ chối, nhưng giọng nói của hắn đã không còn lạnh lùng cự tuyệt như lúc đầu họ nói chuyện với nhau, dường như bức tường dày đã bất giác biến mất lúc nào chẳng hay, không khiến người nghe cảm thấy xa cách. Hiện tại, hắn chỉ từ chối đơn giản mà thôi. "Khách sạn cách đây không xa, bọn tôi có thể đi bộ về."

Cầu Thiên Dương muốn nói lại thôi.

Thẩm Nhạn nhìn Đàm Tử Hiền trên xe, nhẹ giọng nói: "Hai người về nghỉ ngơi trước đi. Tôi thấy đêm nay cậu ấy uống không ít, ngày mai còn phải dậy sớm phối âm."

"Được rồi..." Cầu Thiên Dương đành tử bỏ, mở cửa xe ngồi vào, một lát sau mới chậm rãi lấy chìa khóa ra, khởi động xe rồi mà chần chừ mãi không lái đi. Dường như cho tới tận lúc này, hắn vẫn không thể tin được những lời chất chứa bốn, năm năm đã giải bãy xong, lúc kết thúc, Thẩm Nhạn vẫn nói chuyện bình thường với hắn... Thật không chân thật, khiến hắn ngồi đờ ra ở ghế lại.

Thẩm Nhạn yên lặng nhìn hắn đậu xe ở đây mãi không đi, bỗng nhiên gõ cửa sổ xe, căn dặn một câu: "Lái xe chú ý an toàn."

Cầu Thiên Dương bất ngờ ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu, nở nụ cười khô khốc: "Ừm... Tôi biết rồi."

Thẩm Nhạn thu tay về.

"Vậy mai gặp lại."

"Mai gặp..." Không phải là vĩnh viễn không gặp lại, hắn an tâm hơn.

Nhìn xe hắn hòa vào con đường, dần dần biến mất trong bóng đêm, Thẩm Nhạn không lên tiếng, cúi người xuống, hai tay vươn ra sau, vững vàng cõng người đang bám trên lưng mình lên.

"Thẩm Nhạn..." Tề Tĩnh bị động tác của hắn dọa sợ, nhất thời tỉnh rượu, vội vã hô một tiếng.

"Không sao. Anh cõng em về. Dù sao cũng không quá xa." Bởi vì ngực dán vào lưng, từng lời từng chữ Thẩm Nhạn nói ra đều truyền tới sự rung động, trầm thấp, dày dặn như chính giọng nói của hắn. Tề Tĩnh nhẹ nhàng nhúc nhích, lưng hắn vô cùng ấm áp, cực kì thoải mái, vì vậy anh đành nhận sự ấm áp trân quý giữa trời đông rét mướt này, rất ngoan ngoãn giao nộp tự do cho hắn.

"Em nặng không?"

"Không sao, lưng anh rất cứng." Nặng thì có nặng, nhưng khi được đôi tay Tề Tĩnh vòng từ phía sau ôm lấy hắn, gánh nặng trên lưng càng làm hắn thêm kiên định.

Nửa đêm, đường phố vắng thanh, tuyết rơi trắng xóa, bầu trời đen kịt, ánh sao lấp lánh điểm tô cho trời đêm giữa thành thị không còn bóng đèn. Tuy rằng đang ở thành phố xa lạ, ánh sáng xa lạ, nhưng khi thấy ánh sáng trong đêm đen, cảm giác bình an giống như đang ở nơi chốn cũ. Bình an khiến anh muốn về nhà, trở về và bật hết đèn trong nhà lên.

Tề Tĩnh nghĩ, vùi đầu vào gáy Thẩm Nhạn, quyến luyến hít lấy mùi hương quen thuộc của hắn. Đây chính là hương vị của "nhà".

Từ chỗ họ đứng có thể nhìn thấy khách sạn, chỉ cách khoảng mấy con phố. Quãng đường không dài, độ dài vừa đủ để kể hết một câu chuyện. Thẩm Nhạn từng hứa, chờ mọi chuyện qua đi, khi chỉ còn hai người họ, hắn sẽ kể anh nghe.

"Anh kể cho em một câu chuyện, được không?" Thẩm Nhạn khẽ hỏi.

"Được."

Nghe thấy Tễ Tĩnh rầm rì, hắn cười, dấu chân trên tuyết vẫn đều đặn hiện ra cùng câu chuyện của hắn, một mình chậm rãi kể: "Anh kể cho em câu chuyện về một đứa trẻ cùng ông nội sống nương tựa lẫn nhau. Trong câu chuyện đó, có một đứa trẻ, có ông nội của nó, và cả một đứa cháu khác của ông ấy."

Tề Tĩnh đang nằm trên lưng hắn khẽ mở mắt, dường như hơn run lên, lát sau mới chậm rãi cúi đầu "ừ" một tiếng.

Đoạn đầu của câu chuyện này, Tề Tĩnh từng nghe thấy. Đoạn giữa câu chuyện, có một số chi tiét anh đã biết, nhưng phần cuối của câu chuyện mới chỉ diễn ra cách đây mấy tiếng đồng hồ trong hiện thực, hình ảnh hiện ra như hồi ức xưa cũ, như cơn gió rét mướt lạnh lùng thổi qua gò má anh, không còn cảm giác "xa xôi", mà là cảm giác đau đớn chân thật.

Khi câu chuyện kết thúc, khách sạn đã ở ngay trước mặt. Giọng hắn ngừng lại, bước chân cũng chậm dần. Khi tiến tới dưới ánh đèn sáng trưng, hắn dừng lại nghỉ chân một lát.

"A Tĩnh." Hắn gọi rất nhỏ. "Em đang ngủ sao?"

Người trên lưng hắn không trả lời.

Nhưng hắn mau chóng biết được đáp án là không phải. Bởi vì trên gáy bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đó rơi xuống, ẩm ướt, lành lạnh, hòa ở nơi nhiệt độ cơ thể của hai người đang tiếp xúc với nhau, cực kì rõ ràng. Hắn giật mình, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, không hỏi nguyên nhân.

Tề Tĩnh khàn khàn mở miệng: "A Nhạn, thả em xuống."

Thẩm Nhạn lắc đầu, mỉm cười nói: "Anh cõng em về tới phòng."

Tề Tĩnh kiên trì bảo: "Cứ thả em xuống trước đã."

Thẩm Nhạn đành phải nghe theo anh, buông anh xuống. Hắn còn chưa kịp xoay người, anh đã lặng lẽ đè vai hắn lại, không cho nhúc nhích. Sau đó, đôi tay anh chậm rãi vuốt dọc theo xương bả vai hắn, dần dần xuống dưới, cho tới khi lòng bàn tay ấm áo của anh đặt lên lưng hắn.

"Anh biết không?"

Một câu hỏi không đầu không đuôi, có lẽ chỉ là lời khi say, nhưng hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe.

"Biết cái gì?"

"Em thích nhất được anh cõng." Người phía sau chạm vào lưng hắn, lẩm bẩm một mình, hai tay dịu dàng như nâng niu vật trân quý nhất, xoa lưng hắn cực kì trân trọng. Sau đó, anh khẽ cười, trong tiếng cười chất chứa nỗi cay đắng. "Trước đây em chỉ biết, lưng anh rất rộng, rất dày, cho dù phải cõng một người đàn ông như em cũng không vấn đề gì."

Đến đây, giọng anh trầm xuống.

"Cho dù phải gánh quá nhiều thứ nặng nề, nó chưa từng suy sụp, vẫn luôn thẳng tắp mà sống tiếp."

Thẩm Nhạn nghe tới đây, yết hầu khẽ nhúc nhích, nhỏ tiếng gọi anh: "A Tĩnh..."

Tề Tĩnh bỗng nhiên vùi mặt thật sâu vào áo hắn, mười ngón tay anh đau đớn bấu lấy lưng hắn, giọng nói rối loạn như quần áo bị anh bấu đến nhàu nhĩ, bật ra cùng tiếng thở dốc nặng nề: "Tiêu rồi, em say rồi."

Người thừa nhận say, chứng tỏ đang vô cùng tỉnh táo. Bởi vì tỉnh táo mới có thể nhận ra mong muốn mạnh mẽ trong đầu của mình lúc này...

"Em muốn anh lắm." Tề Tĩnh khẽ hỏi, "Làm sao bây giờ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.