Binh Vương Triệu Đông

Chương 12: Động tâm tư xấu




Edit: Thanh Hưng

Dung Giản còn chưa lên tiếng, trong điện thoại di động đã truyền đến âm thanh tút tút.

Đường Viên cúp điện thoại.

"Dung. . . . . ." Tống Dư Ca nhón chân lên liếc nhìn màn hình, không phải đang trò chuyện, cô ta yên tâm, hít sâu một hơi mới vừa định mở miệng, lại nhìn thấy Dung Giản cau mày cầm điện thoại di động lên tiếp tục gọi lần nữa.

Ban đêm yên tĩnh, âm thanh trong điện thoại nghe được vô cùng rõ ràng. Tống Dư Ca nửa bước không dời đi theo sau lưng Dung Giản, sau mấy tiếng tút tút, người bên kia nhận điện thoại: "A lô?"

"Đường Viên?" Cô ta nghe được Dung Giản trầm giọng gọi tên Đường Viên.

Giọng nói của anh vẫn trầm thấp lạnh lùng, giống như trước kia, căn bản không có cái gì là cố ý dịu dàng, nhưng Tống Dư Ca lại nhạy cảm cảm thấy lúc Dung Giản gọi tên Đường Viên rất khác, có lẽ hai chữ trong tên của cô (ĐV) đều là thanh bằng, giọng nói trầm thấp từ tính của Dung Giản khẽ cao lên, đặc biệt dễ nghe.

Tống Dư Ca ngửa đầu nhìn về phía Dung Giản, Dung Giản chuyên chú gọi điện thoại, hoàn toàn không liếc nhìn cô ta lấy một cái.

"Em giận à?" Ngón tay thon dài của Dung Giản nắm điện thoại di động hỏi Đường Viên.

"Không ạ." Âm thanh Đường Viên rất nhẹ nhàng, cô không tức giận, chỉ là nghe được Tống Dư Ca nói (di.da.l.qy.do) muốn nói chuyện với Dung Giản một chút, mà cô lại không muốn nghe Tống Dư Ca nói chuyện, cho nên mới cúp điện thoại chuẩn bị đi ăn cơm.

"Em cười thử một cái xem?" Dung Giản dừng lại một chút, nghiêm túc hỏi.

Em cười thử một cái. . . . . .

Nở nụ cười?

"Không đâu." Đường Viên ngây ngẩn cả người.

Nói xong cô mới nhớ tới lần đầu tiên cô cầm điện thoại di động của Nam An An nhận điện thoại của Dung Giản, nở nụ cười đụng phải màn hình. . . . . .

". . . . . . Em không muốn nói chuyện với anh nữa." Đường Viên hoàn toàn ngượng ngùng, đã lâu như vậy, chuyện xấu hổ của cô vẫn còn cắm rễ trong đầu anh. . . . . .

Cô nói xong lại sợ Dung Giản đau lòng, cô nhỏ giọng nói một chút: "Không phải thật sự không muốn."

Dung Giản: ". . . . . ."

Anh cúi đầu cười một tiếng.

"Dung Giản." Đường Viên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Dung Giản trong điện thoại, tai có chút nóng lên, với người thanh khống như cô, Dung Giản cười lên như vậy thật. . . . . . Quá tuyệt rồi !

Ngay cả như vậy, cô vẫn kiên quyết muốn bảo vệ thành quả giảm cân của chính mình: "Em đã không phải em trước kia nữa, hiện tại em cười một cái thì điện thoại cũng sẽ không bị cúp nữa đâu!"

"Hả?"

Đường Viên cầm điện thoại di động lớn tiếng nói: "Không tin anh nghe xem ——"

Vì gia tăng độ tin cậy, cô còn cố ý cười ra tiếng: "Ha ha ha ha. . . . . ."

"Tút tút tút ——"

Đường Viên khó có thể tin nhìn điện thoại di động báo đã kết thúc cuộc trò chuyện. . . . . .

Cúp. . . . . .

Thật sự cúp. . . . . .

Thật sự cứ như vậy mà cúp. . . . . .

Mặt của cô đau quá!

Cô không tin cái này!

Rất nhanh điện thoại của Dung Giản lại tới, Đường Viên nhận điện thoại, cầm điện thoại cách mặt thật xa, vội vàng nói: "Đúng rồi, không phải các anh muốn nói chuyện ư, em đi ăn cơm đây."

Nói xong cô vội vàng ra tay trước chiếm lợi thế, cúp điện thoại.

. . . . . .

Tống Dư Ca giống như người gỗ đứng ở nơi đó, gần như tự làm khổ bản thân nghe Đường Viên nói chuyện phiếm với Dung Giản.

Lúc trước cô ta vẫn còn sức lực, đi giày cao gót chờ ở chỗ này một buổi chiều cũng không cảm thấy cái gì, thế nhưng lúc này lại đột nhiên cảm thấy đôi chân đi giày cao gót của mình đau đến gần như đứng không vững.

Đường Viên hoàn toàn không đặt cô ta ở trong mắt, mặc dù đã nghe thấy cô ta nói muốn nói chuyện riêng với Dung Giản một chút, biết rõ là hiện tại cô ta và Dung Giản đơn độc ở chung, Đường Viên cũng hoàn toàn không tức giận, cũng không có bởi vì cô ta mà sinh ra bất kỳ cảm giác nguy cơ nào.

Mà Dung Giản. . . . . .

Tống Dư Ca chưa từng thấy một Dung Giản như vậy, từ nhỏ tính tình anh đã rất lạnh lùng, đối với nữ sinh càng thêm cự ngoài ngàn dặm, cho nên cô ta vẫn cảm thấy mình rất đặc biệt với Dung Giản.

Nhưng Tống Dư Ca không ngờ, lúc Dung Giản và Đường Viên gọi điện thoại thì anh sẽ thoải mái cười nhẹ, sẽ vì Đường Viên cúp điện thoại mà chủ động gọi lại, thậm chí sẽ nhân lúc Đường Viên cười mà cố ý cúp điện thoại trêu chọc cô.

. . . . . .

Tống Dư Ca cố gắng trấn định lại, Dung Giản thật sự nảy sinh tình cảm với Đường Viên sao?

Chờ mãi rốt cuộc Dung Giản cũng cúp (lqd) điện thoại, cất điện thoại di động đi. Tống Dư Ca lại gần một bước, khó có thể tin mà mở miệng hỏi anh: "Anh. . . . . . Anh thích Đường Viên à?"

"Đúng." Dung Giản dứt khoát lại kiên định đáp lời.

Tống Dư Ca ngây ngẩn cả người, trên máy bay cô ta chưa ăn gì, buổi chiều lại sợ bỏ lỡ Dung Giản mà vẫn luôn một mực nửa bước không dời chờ ở đây đến tận bây giờ. Giờ phút này cũng không biết là bởi vì quá đói, hay là bởi vì câu nói kia của Dung Giản.

Lúc cô ta giẫm lên bậc thang thì trước mắt đột nhiên tối sầm.

Tống Dư Ca cố ổn định thân thể, khẽ cắn răng, hỏi: "Dung Giản, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không, em. . . . . ."

"Không có." Dung Giản lạnh lùng ngắt lời cô ta.

"Nhưng, bắt đầu từ khi em ra nước ngoài là anh đã không để ý tới em nữa." Tống Dư Ca nóng nảy, cô ta lại bước một bước về phía trước, ngăn ở trước mặt Dung Giản: "Đó chính là. . . . . . Vì ba em sao? Có phải anh và ba có hiểu lầm gì không, hai người có thể bình tĩnh nói chuyện mà."

"Em thật sự vô cùng thích anh." Tống Dư Ca ngẩng đầu lên, nhìn Dung Giản.

So sánh với nam sinh cùng tuổi, nữ sinh luôn trưởng thành sớm hơn, lúc biết yêu, cô ta mới nhận ra mình đã thích Dung Giản rồi.

Cô ta vẫn luôn thích anh, thích nhiều năm như vậy.

Cô ta không tin cô ta không sánh bằng một Đường Viên đột nhiên xuất hiện, dựa vào mang thai mà thăng chức.

Tống Dư Ca nhất thời kích động đến ngay cả nói năng cũng không còn mạch lạc: "Trước kia rõ ràng quan hệ của chúng ta tốt như vậy, khi còn bé người lớn hai nhà còn cùng đi ra ngoài du lịch. Khi đó em thường đi tới nhà anh, chú dì đều rất yêu thích em, em không có mẹ, dì còn nói dì có thể làm mẹ của em. Khi còn bé anh đều không chơi với bất kỳ bạn học nào khác, chỉ cùng em cùng đi cùng về. . . . . ."

"Dung Giản, em không tin, anh dám nói anh đối với em một chút cảm giác cũng không có ư, anh dám khẳng định không?"

Dung Giản lạnh giọng nói: "Tôi dám."

"Anh thật sự, tuyệt không yêu thích em?" Tống Dư Ca thế nào cũng không chịu tin tưởng lỗ tai của mình, cô ta lại hỏi một lần.

"Không thích." Dung Giản mặt không thay đổi trả lời cô ta.

"Dung Giản." Tống Dư Ca đứng thẳng tắp, khó khăn nói tiếp: "Có phải anh cảm thấy cái chết của cha mẹ anh. . . . . ."

Cô ta vừa nói tới đây, ánh mắt Dung Giản lập tức lạnh xuống, sắc bén giống như một cây đao. Anh không nói một lời, sải chân dài đi vào đại lâu.

"Cái chết của cha mẹ anh thật sự không liên quan gì tới công ty ba em, chỉ là một vụ tai nạn xe. . . . . ." Tống Dư Ca đi giày cao gót đi như chạy theo sau, cửa thang máy bên trái đã đóng lại. Cô ta vẫn hốt hoảng theo vào một thang máy khác, đợi cô ta xuống đến tầng âm 1 thì đã quá chậm, chỉ có thể nhìn xe Dung Giản nghênh ngang rời đi, biến mất ở trong tầm mắt của cô ta.

Tống Dư Ca nhếch nhác đứng tại chỗ.

Thật vất vả cô ta mới tìm được Dung Giản, từng vấn đề tối nay của cô ta, gần như cũng đều có được đáp án, nhưng đáp án của anh lại chính là thanh đoản đao sắc bén, từng đao từng đao đều đâm thẳng vào trái tim cô ta, khiến cho trái tim cô ta đầm đìa máu tươi.

Tống Dư Ca hung hăng đập một cái vào tường, cô ta không tin, cô ta thích Dung Giản như thế, nhưng thái độ của Dung Giản với cô ta lại xoay chuyển đột nhiên như vậy, nhất định là có. . . . . . chuyện gì đó. Dung Giản không chịu nói, cô ta sẽ về hỏi Tống Khen.

Vậy mà Tống Dư Ca cũng không thể từ Tống Khen hỏi ra được cái gì, Tống thị xảy ra vấn đề, Tống Khen loay hoay sứt đầu bể trán, hoàn toàn không có thời gian cho cô ta.

Tống Dư Ca học đại học và nghiên cứu sinh đều là văn học, cho nên không có khái niệm gì với vấn đề của Tống thị. Cho đến một ngày, Tống Khen yêu cầu cô ta kết thân với công tử nhà họ Hà, cô ta mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng cô ta vẫn kiên quyết cự tuyệt.

Tống Khen chỉ có một cô con gái là cô ta, thế nên cũng không ép buộc cô ta, ông ta vội vã rời khỏi thành phố C.

Sau một thời gian rất dài, Tống Dư Ca cũng đều không gặp được Tống Khen, cũng không còn loanh quanh chỗ Dung Giản nữa.

Cô ta không biết giữa Tống Khen và Dung Giản có vấn đề gì, nhưng mơ hồ, trong lòng cô ta lại có một chút suy đoán, chỉ là mỗi lần thật vất vả mới bắt được vài chút dấu vết, cô ta lại không dám nghĩ sâu hơn.

. . . . . .

Trong khoảng thời gian này Dung Giản cực kỳ bận rộn, anh và Đường Viên đã tách ra hơn một tháng.

Thời gian 1 tháng giống như chỉ trong chớp mắt, nhưng cũng lại giống như khá dài. Đường Viên đã đi học, cô phải đi học, cộng thêm lý do chênh lệch múi giờ, bọn họ rất ít khi gọi điện thoại, ngay cả nói chuyện phiếm cũng chỉ le que mấy câu, có lúc thời gian hai người trả lời nhau còn có thể chênh lệch cả một ngày.

Dung Giản cực kỳ gắng sức kiềm chế kích động muốn bay đi nước ngoài (di.da.l.qy.do) gặp Đường Viên, anh không thể không ngừng bay qua bay lại, một lần lại một lần lặp lại cảnh tượng chia ly.

Cái anh muốn, là tự tay hủy diệt "Vương quốc" Tống Khen để ý nhất, vì nó mà ông ta thậm chí còn không tiếc cố ý hung ác đụng chết ba mẹ anh để bảo toàn, giải quyết triệt để Tống Khen.

Sau khi Dung Giản xâm nhập vào mạng nội bộ và tra được những vấn đề liên quan đến tiền bạc của Tống thị, thì cho mồi lửa Tống thị thêm một cây đuốc làm chất dẫn cháy. Anh biết rõ, đống lửa này không cháy được bao lâu nữa.

Cho dù Tống thị xuất hiện vấn đề về tiền bạc, thì ở thành phố C nó cũng có căn cơ, cộng thêm thế lực của Tống Khen, đợi một thời gian nữa, nhất định Tống thị có thể trở lại bình thường.

Nhưng Dung Giản không thể cho ông ta cơ hội trở lại bình thường.

Nửa tháng sau, dòng chính nhà họ Tống ngã ngựa.

Dung Giản tìm đúng thời cơ đưa cho Lâm Mục Tử một phần chứng cứ mà lúc trước giữ lại, Tống Khen phạm tội kinh tế với sổ ngạch khổng lồ, rất nhanh đã bị mời đi hỗ trợ điều tra.

Cân nhắc dựa trên vấn đề an toàn tiền bạc, mấy ngân hàng nhận được tin Tống Khen bị điều tra cũng lập tức thu hồi số vốn đã cho Tống thị vay, trực tiếp dẫn đến cổ phiếu phát hành năm ngoái của Tống thị ở ngân hàng thành phố C không cách nào thanh toán vốn và lãi đúng thời hạn.

Hai mươi bảy ngày sau, Tống Khen đã sớm trở lại Tống thị dựa vào tài lực vốn có của nhà họ Tống thuận lợi gom góp được tiền bạc, hoàn thành việc thanh toán tiền lãi kỳ phiếu công trái đợt đầu tiên.

Ngay sau khi kỳ phiếu công trái đợt đầu tiên xuất hiện dấu hiệu vi phạm quy ước, người nắm giữ kỳ thứ hai, 3, 4 rối rít yêu cầu Tống thị chuộc về trước, cũng hạn chế đưa tư sản tới đây.

Cộng thêm trước đó Tống thị lại làm vay vốn qua sự bảo đảm của bên thứ ba, lần này gặp phải chủ nợ khởi tố, cổ phần đưa ra thị trường của công ty hiện bị đóng băng.

Đến đây, vốn lưu động của Tống thị phát sinh nguy cơ, tiền bạc gần như gãy lìa, cổ phiếu giảm mạnh.

Ngay vào lúc này Dung Giản có động thái chính thức, di sản Dung Ngự để lại cho anh nhiều năm như vậy anh vẫn không động tới, lần này bị anh lấy tất cả ra, dùng danh nghĩa Được Ăn Cả Ngã Về Không thu mua cổ phần của Tống thị.

Rất nhanh, một công ty nhỏ vô danh đã vọt lên, trực tiếp soán ngôi Tống thị.

Tin tức Tống thị bị thu mua  truyền đi xôn xao, lúc Tống Dư Ca thấy tin tức thì cả người đều ngẩn ra, lúc trước khi cô ta nghe Tống Khen nói công ty ra vấn đề, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đi đến bước này. . . . . .

Tống Dư Ca nhìn bức ảnh trên màn hình, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tống Khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.