Binh Vương Triệu Đông

Chương 11: Linh khí hội tụ




Trước khi đọc hãy nhấn bình chọn để ủng hộ mình nha! Chúc các bạn đọc vui vẻ ^^.

Nói là đưa về biển, thực chất là tìm một bãi biển vắng rồi "phóng sinh". Lúc bơi xa bờ, "mỹ nhân ngư" quay đầu, trong mắt chỉ có rét lạnh cùng thù hận. Đứng phía xa, Nguyệt Tương Dao cùng Mặc Thần Dực nhìn không xót một chút dữ tợn nào trên mặt "mỹ nhân ngư".

Mặc Thần Dực cười nhạt: "Băng La Đảo có lẽ sắp nhận được một hồi trả thù của Nhân ngư tộc."

"Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn!" Nguyệt Tương Dao khoanh tay trước ngực nhìn về phía đám mây đen tít tụ nơi chân trời như một điềm báo. Một cơn mưa máu sắp đổ bộ.

Mặc Thần Dực không nói gì, khi nhìn thiếu nữ bên cạnh trong mắt là vô hạn cưng chiều cùng ôn nhu.

"Thuyền cũng sắp rời cảng rồi. Trở về thôi." Xoay người đem toàn bộ chuyện nơi này vứt bỏ, từ nay về sau, Băng La Đảo là Băng La Đảo, nàng là nàng!

___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

Phong Ly do dự không biết có nên kể tất cả mọi chuyện về Băng Ngọc Khiết hay không. Nhưng khi thấy Nguyệt Tương Dao cùng Mặc Thần Dực đi tới thì mọi do dự đều như gió thổi bay. Ào một cái đã chạy đến trước mặt hai người lôi kéo đến nột nơi nói chuyện.

Cứ ngỡ nói ra sự thật Nguyệt Tương Dao sẽ kinh ngạc, Phong Ly không ngờ rằng người trước mặt mình lại bình tĩnh như đã biết trước.

"Ngươi không kinh ngạc?" Dù là hắn cũng phải ngạc nhiên, vậy mà nàng, còn có tên đáng ghét bên cạnh lại không chút động dung. Điều này làm Phong Ly có chút bất bình.

"Tại sao phải kinh ngạc? Đừng quên, y sư chữa trị cho "Băng Ngọc Khiết" ở Băng gia là ta." Nguyệt Tương Dao nhúng vai nói. Ngay từ đầu nàng đã biết người được đưa về không phải hàng thật, tuy nhiên lại không hề nói một tiếng nào cho Băng gia chủ biết. Đó là chuyện của bọn họ, đâu liên quan gì nàng, chức trách của nàng là trị cho người tỉnh lại, thật hay giả thì có làm sao.

Phong Ly câm nín, hắn quên mất nữ tử trước mắt này nhìn như vô hại nhưng năng lực lại không hề tầm thường, so ra còn nguy hiểm hơn rất nhiều bọn nữ nhân trong thâm cung đấu đá lẫn nhau a. Còn có nam nhân bên cạnh nàng, đồng dạng với hắn cũng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt, vậy thì làm sao không biết người ở Băng gia là giả cho được.

Ủa, mà nói vậy có nghĩa là từ đầu tới cuối chỉ có hắn giống như tên ngốc, cứ nghĩ mình che giấu sự thật, ai ngờ, người ra đã biết trước từ lâu rồi! Phong Ly xụ mặt ngồi góc phòng vẽ vòng tròn tủi thân.

Nguyệt Tương Dao buồn cười nhìn Phong Ly tủi thân nhưng lại không nói một lời an ủi nào.

Đúng giờ, mọi người lên thuyền rời cảng, lên đường trở về nhà. Trước khi đi Nguyệt Tương Dao nhắc nhỡ Băng Vũ Quỳnh vài câu, hãy cẩn thận người bên cạnh, còn có đại nạn sắp tới, qua khỏi hay không là tùy thuộc vào ngươi.

Thuyền lớn rẽ nước lướt trên mặt biển, mặc cho sóng biển xô vào vẫn thẳng tắp hướng về đại lục mà đi. Ở nơi đó, sóng gió lớn hơn còn đang chờ họ.

___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

Quay lại Băng La Đảo.

Băng Ngọc Khiết vì muốn truy tận cùng sự thật, vì vậy nhân lúc sự phụ bận hàn huyên cùng lão bằng hữu liền lén rời đi. Đích đến chính là đóng tro tàn của Lam gia.

Lam gia bị thiêu rụi đồng nghĩa bí mật về ám ngục cũng bị chôn vùi, vì vậy bên ngoài người dân không ai biết gì về nguyên nhân bị cháy của Lam gia. Họ cho rằng Lam gia đã chọc giận Thần thủ hộ cho nên bị diệt lại hoàn toàn không biết, kẻ trực tiếp thiêu rụi Lam gia là đám nhân sĩ giang hồ, mà gián tiếp chính là Nguyệt Tương Dao đang vui vẻ ngồi trên thuyền kia.

Quanh khu vực Lam gia đã bị cách li, lí do ngoài mặt là không được nhúng chàm vào quyết định của Thần, còn lí do bên trong e là chỉ có đám người giang hồ hôm đó mới biết được.

Bởi vì không muốn bị vạ lây nên người dân xung quanh đều dọn đi nơi khác. Cũng nhờ đó Băng Ngọc Khiết dễ dàng đi vào phế tích Lam gia.

Một đường đi vào đã khiến cho Băng Ngọc Khiết sợ hãi, dù ngọn lửa có lớn tới đâu thì cũng không thể thiêu rụi tất cả thành tro tàn, đặc biết là xác của những dị nhân. Vì vậy, trên đường đi la liệt đầy rẫy xác chết cháy đen nhưng vẫn không khó nhìn ra đây không phải là con người bình thường.

Càng đi sâu vào trong, nỗi kinh hoàng trong mắt Băng Ngọc Khiết ngày càng tăng. Nơi trung tâm Lam gia là nơi tập trung nhiều người, cùng vì vậy xác chết nơi này cũng nhiều vô số. Có cái vẫn còn nguyên vẹn vì bị chôn vùi dưới hàng chục cái xác khác đè lên, chỉ lộ ra khi những cái xác ở trên đã bị thiêu thành tro mục.

Từng là nơi quen thuộc với mình nhất lại trở thành địa ngục âm u như vậy, lòng của Băng Ngọc Khiết như bị đao cắt từng mảnh. Nuốt ngược nước mắt vào trong, Băng Ngọc Khiết tự đánh mình để tỉnh táo. Bây giờ nàng đang đi tìm bí mật giữa sư phụ và Lam gia, không phải lúc để mềm lòng thương xót.

Thư phòng Lam gia chủ.

Thân là chất nữ duy nhất của Lam gia chủ, dĩ nhiên Băng Ngọc Khiết thường xuyên ra vào nơi này. Cũng vì vậy mà trong lúc vô tình còn khám phá ra được một mật đạo, nhưng khi đó nàng không để ý nên về sau không có đến gần nơi đó nữa. Hiện tại suy nghĩ lần nữa, Băng Ngọc Khiết quyết định đi xuống mật đạo đó.

Căn phòng gần như bị thiêu cháy, mọi đồ vật trong phòng đều không tránh khỏi một trận lửa lớn. Cũng may, mật đạo được xây dựng vô cùng công phu, cửa ra vào nằm dưới một viên gạch lớn vì vậy không bị lửa lan xuống.

Đáng tiếc là qua nhiều năm như vậy, Băng Ngọc Khiết không dám chắc mật mã vô tình có được còn tác dụng hay không nhưng vẫn thử trước một lần.

Crắc!

Tiếng rung lắc dữ dội truyền từ dưới mật đạo truyền ra, bụi đất bay mù mịt. Đợi tro bụi tan, mật đạo tối đen hiện ra trước mắt Băng Ngọc Khiết. Không khí nóng ẩm phả vào mặt cùng một mùi đất truyền vào mũi khiến cho nàng lùi về sau một bước. Hít sâu một hơi đem nỗi sợ hãi thu lại, Băng Ngọc Khiết đi vào bên trong. 

Đường hầm nhỏ hẹp, sâu và tối không một tia sáng. Dần dà nhiệt độ giảm mạnh, hô hấp của Băng Ngọc Khiết trở nên nặng nề. Mồ hôi trên trán chảy dọc theo gò má thanh tú rơi xuống tà áo, mùi vị đất ngày càng đậm đặc khó ngửi.

"Không được bỏ cuộc!" Tự cổ vũ bản thân như thế, Băng Ngọc Khiết tiếp tục đi sâu hơn.

Két~

Tay mò vào bóng tối chạm phải vật lạnh như băng. Nuốt một ngụm nước bọt, Băng Ngọc Khiết đẩy mạnh cánh cửa sắt đi vào.

Phùng!

Cánh cửa vừa mở, ngọn đuốc từ bốn phía đột nhiên bừng sáng khiến cho Băng Ngọc Khiết không kịp thích ứng. Một hồi lâu, nàng mới hé đôi mắt ra quan sát bốn phía. Trái ngước với những gì nàng tưởng tượng, bên trong căn phòng đá đơn giản chỉ bày sách và một ít thư từ.

Nội tâm lộp độp, Băng Ngọc Khiết nhanh chóng cầm một bức thư lên xem.

Oanh!

Đầu óc nổ tung một cái, bao nhiêu hy vọng nháy mắt tan vỡ không còn một mảnh. Đây, đây chính là mật thư trao đổi giữa Lam gia và các thế lực bên ngoài Băng La Đảo, trong đó còn có cả Thần Môn danh chấn giang hồ. Còn nội dung trao đổi chính là làm sao lật đổ hai nhà Băng - Tây Môn để Lam gia trở thành độc nhất. Ngay cả việc gả tiểu nữ Lam Hi cho Băng Vũ Quỳnh cũng được nhắc tới. Mà Lam Hi, chính là mẫu thân nàng!

Băng Ngọc Khiết không ngờ kế hoạch này đã được sắp xếp gần hai mươi năm trước, khi đó phụ thân nàng còn chưa lên làm gia chủ! Mà nàng, chẳng qua chỉ là công cụ giúp cho Lam gia lên nắm quyền! Băng Ngọc Khiết đổ mồ hôi lạnh, nếu như nàng không chạy thoát được, vậy kết cục của Lam gia ngày hôm nay sẽ là dấu chấm hết của Băng gia và Tây Môn gia!

Trong đóng thư từ đó còn rất nhiều thông tin nhưng đối với Băng Ngọc Khiết đã không còn gì có thể đả động đến nàng. Bỗng dưng nàng hối hận, hối hận vì đến nơi này, hối hận vì biết những thứ này. Nếu có cơ hội, nàng thà cả đời ngu muội cũng không muốn biết sự thật đằng sau nụ cười dối trá của gia gia!

Lách cách!

Bỗng nhiên có tiếng động lạ làm cho Băng Ngọc Khiết giật mình, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch vội vàng quan sát nơi phát ra tiếng động.

"Chít chít!" Một con chuột bị dọa sợ chạy qua làm rơi bức tranh treo trên tường.

Băng Ngọc Khiết thở dốc, nghiêng mẳt nhìn bức tranh rơi trên đất lạnh. Nàng có linh cảm, bức tranh đó là câu trả lời cho mục đích của nàng ngày hôm nay. Bí mật giữa sư phụ và Lam gia!

Bức tranh có vẻ đã treo ở chỗ này rất lâu rồi, trên giấy lốm đốm những vết ố vàng nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến hình vẽ trong bức tranh.

Lách cách!

Lần này không phải là chuột mà là do Băng Ngọc Khiết đánh rơi bức tranh, nàng che miệng không thể tin được, nước mắt dồn nén bấy lâu thi nhau rơi xuống.

Không, không thể nào!

Sư phụ lại là...

Nhưng tại sao? Thù hận giữa sư phụ và Lam gia không phải giả vờ, điều này càng mâu thuẫn. Rõ ràng, gia gia là...

"Con đã biết." Bất chợt một giọng nói lạnh nhạt xen lẫn chút thở dài vang lên.

"Sư phụ!" Băng Ngọc Khiết quay lại, trước mặt nàng, nam tử toàn thân y phục trắng như mây không nhiễm chút bụi trần, tựa như trích tiên lạc lỏng giữa nhân giang.

"Khiết Nhi, ta đã nói Lam gia đáng chết!" Nam nhân cười gằng từng tiếng, giờ đây hắn không còn là trích tiên mà là quỷ sai từ địa ngục, quanh thân quanh quẩn sát khí đậm đặc như muốn nuốt trôi mọi thứ.

"Nhưng tại sao?" Lùi về sau một bước, Băng Ngọc Khiết sợ hãi hỏi. Không phải! Người trước mặt không phải là sư phụ ôn nhu của nàng! Tuyệt đối không phải!!!

"Ha ha. Có vẻ như con vẫn chưa đọc những thứ này đúng không?" Nam nhân cầm một quyển sách cũ kĩ trên giá sách, ánh mắt buông lơi rơi xuống những trang giấy cũ. Trong mắt hắn là nồng đậm chán ghét cùng khinh thường chỉ là bị mái tóc đen che đậy.

Không do dự, Băng Ngọc Khiết cầm lấy một quyển khác mở ra đọc. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Băng Ngọc Khiết như bị rút hết sức, ngã bệt trên nền đất.

Trong sách, nếu Nguyệt Tương Dao ở đây sẽ nhận ra được đó là những hình vẽ của những dị nhân mà nàng đã nhìn thấy trong ám ngục, bên cạnh còn có thông tin của bọn chúng.

"Lam gia nghiên cứu thứ này đã không phải ngày một ngày hai, mà là truyền từ đời này sang đời khác! Không biết bao nhiêu mạng người đã chết trên tay Lam gia." Nam nhân từ trên cao nhìn xuống thiếu nữ suy sụp trên mặt đất.

"Đến đời của gia gia ngươi, à, cũng chính là phụ thân ta, lão ta vì muốn có một đội quân dị nhân không tiết thử nghiệm lên chính con trai của lão! Ha ha! Ngươi biết không, Khiết Nhi? Ta đã phải chịu biết bao dày vò, cuối cùng cũng nhặt về được cái mạng này. Nhưng cuối cùng thì sao? Lão ta bỏ mặt ta, ném ta đi nhưng xua đuổi một con quái vật!" Nam nhân cười điên cuồng, ánh mắt đằng sau mái tóc đỏ lên, gương mặt lộ ra vết sẹo dữ tợn. Mỗi một lời của hắn cứ như một ngọn đao đục khoét trái tim nàng.

"Sư phụ..."

"Ha ha... Ta quên mất, trong người ngươi đang chảy dòng máu của Lam gia, chỉ cần là người Lam gia đều phải chết!!!" Đột nhiên nam nhân lẩm bẩm rồi lao tới, trong lóe tia sáng bạc, một thanh đoản đao khắc chữ "Huyễn" tuyệt đẹp xẹt ngang qua mặt Băng Ngọc Khiết để lại tia máu nhỏ.

"Sư phụ... Người điên rồi!" Bên má đau rát, nháy mắt đã dồn vào đường cùng, Băng Ngọc Khiết hét lên hi vọng nam nhân này tỉnh táo lại. Lúc vô tình, ánh mắt của nành lướt qua thanh đoản đao kia. Ngay giây phút đó, đồng tử trong con ngươi co rút lại. Sư phụ chính là "Huyễn" mà mọi người đồn đại?!!

"Khiết Nhi, con yên tâm. Con nhất định sẽ trở thành tác phẩm đẹp nhất trong bộ sưu tập của ta. Ngoan, đến đây với sư phụ nào!" Liếm vết máu dính trên đoản đao, "Huyễn" cười ghê gợn.

Không đợi Băng Ngọc Khiết phản ứng, thân hình của "Huyễn" đã biến mất, nhanh như cắt đã xuất hiện trước mắt nàng, đoản đao chỉ cách gương mặt thanh tú vài cen-ti-met mà thôi.

"Phốc xuy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.