Bình Tĩnh Tiểu Thư

Chương 9: Rương bảo




Lăng Bắc Diệp nghe rõ ràng lời nói hơi kích động của Lam Khả, không cần suy nghĩ cũng hiểu là có ý gì, trong lòng oán giận, tại sao cô còn tới đây? Cô nói những thứ không có thật kia với Lam Khả như vậy sau này anh làm việc chung như thế nào?

Trong lòng nhất thời cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng anh vẫn nhắm mắt bước vào phòng bệnh “Đang nói chuyện gì đấy?" Khóe miệng nhếch lên nụ cười tự nhiên, liếc mắt nhìn Lục Khải Lâm lại quét mắt nhìn Lam Khả đang đỏ mặt. Lam Khả thấy Lăng Bắc Diệp, càng thêm xấu hổ chỉ sợ Lăng Bắc Diệp nghe được những lời vừa rồi, nếu để cho anh biết cô thích anh, vậy sau này cô còn có thể có cơ hội làm việc chung bên cạnh anh không?

Trên mặt anh tuy mang theo nụ cười tự nhiên, nhưng ai biết anh có bất mãn với cô không? Lục Khải Lâm nhìn Lăng Bắc Diệp âm thầm nghĩ.

"Lão Đại tài nấu nướng của chị dâu thật tốt!" Lúc này ngược lại Lam Khả mở miệng trước, vẻ mặt tươi cười nhìn Lăng Bắc Diệp nói.

Giờ Lăng Bắc Diệp mới hiểu thức ăn kia là Lục Khải Lâm đưa tới, Lục Khải Lâm cười nhẹ “Em đưa chút thức ăn tới cho Lam Tử." Cô lạnh nhạt nói, trường hợp này nói chuyện kia ra có lẽ mới có lợi với bản thân cô nhưng đối với Lam Khả và Lăng Bắc Diệp....Nhất định sẽ rất lúng túng.

Nếu như Lam Khả chết vẫn không thừa nhận, nói không chừng cô còn bị Lăng Bắc Diệp chỉ trích, nên nhắc nhở Lam Khả cô đã nhắc nhở rồi, hi vọng cô ấy là người thông minh, có thể từ bỏ sớm một chút. Về phần Lăng Bắc Diệp, chỉ có về nhà rồi nói rõ ràng với anh.

"Ăn ngon thì ăn nhiều chút!" Lăng Bắc Diệp cất giọng nói “Anh vẫn chưa ăn cơm trong nhà còn cơm chứ?" Đi tới bên cạnh Lục Khải Lâm hỏi.

Cô hiểu ý đứng lên “Có ạ, buổi chiều không có chuyện gì sao?" Cô kéo cánh tay của anh cười nhạt mà hỏi.

"Không có, Lam Tử anh với chị dâu em đi trước em nghỉ ngơi cho tốt đi" Lăng Bắc Diệp nhìn về phía Lam Khả trên giường, cất giọng nói.

"Dạ!" Lam Khả thẳng thắn gật đầu nói, vẫn nở nụ cười. Lăng Bắc Diệp không cảm thấy có gì khác thường, chưa bao giờ từng nghĩ Tiểu Lam Tử sẽ có tình yêu nam nữ gì với anh. Dắt Lục Khải Lâm tự nhiên ra khỏi phòng bệnh, sau khi ra khỏi phòng bệnh anh không nói một lời Lục Khải Lâm rõ ràng cảm thấy anh tức giận, nếu không sẽ không chẳng nói câu nào như vậy

Ngại vì ở bệnh viện cô cũng không nói gì cùng nhau đi vào thang máy.

Trong thang máy có rất nhiều người, cô buông cánh tay anh ra thì bị anh ôm chặt bảo vệ ở trước mặt, động tác nho nhỏ này ngược lại làm cô cảm thấy vui mừng. Nhưng ra khỏi bệnh viện đến bãi đậu xe thì anh lại nói “Anh còn có chuyện không thể về ăn cơm được, chuyện này buổi tối trở về sẽ nói rõ ràngvới em!" Lăng Bắc Diệp nhìn cô lạnh lùng nói.

"Vừa rồi không phải anh nói vẫn chưa ăn cơm, muốn về nhà ăn cơm sao? Nếu như anh tức giận, vậy bây giờ chúng ta hãy về nhà nói rõ ràng!" Lục Khải Lâm nhìn anh nhỏ giọng nói, thời tiết rất lạnh, khi nói chuyện từ trong miệng không ngừng thở ra hơi trắng thoáng qua lại tiêu tán.

Cô không muốn có mâu thuẫn với anh, vốn tưởng rằng hai người có thể vui vẻ nghỉ ngơi 2 ngày, không ngờ lại bởi vì chuyện này....

Anh là một cảnh sát xuất sắc, có người yêu mến anh cũng rất bình thường. Cô cũng chỉ nhắc nhở anh nhưng anh lại phản ứng kịch liệt như vậy là sao? Trong lòng anh rốt cuộc là đồng nghiệp của anh quan trọng,hay là cô quan trọng? Tại sao không tin lời của cô?

"Anh cũng không muốn cãi nhau với em, em để cho anh yên tĩnh một chút." Anh kiên nhẫn nói, thật vất vả phá tan núi băng ngăn cách giữa hai người, ba bốn năm nay cô đối xử với anh như thế anh đều không từ bỏ, làm sao có thể dễ dàng vì chuyện nhỏ này mà ầm ỹ mâu thuẫn với cô?

"Em cũng không muốn cãi nhau với anh!" Cô gầm nhẹ một tiếng, nhanh chóng đi tới bên cạnh xe của mình, mở khóa mang theo chua xót, nhanh chóng lên xe. Trong lòng suy cho cùng vẫn cảm thấy rất uất ức, cũng không khỏi cảm thấy anh thật sự quá quan tâm tới đồng nghiệp, vốn bảo cô xin nghỉ hai ngày cùng anh, kết quả thì thế nào?

Cô xin nghỉ, thế nhưng anh lại bận liên tục.

Sau khi nổ máy cô chạy thẳng tới công ty!

Kể từ sau khi hòa thuận với anh, trong lòng cô quan trọng nhất đương nhiên là anh. Nhưng anh không như vậy. Chỉ là cô cũng có thể hiểu được nghề nghiệp của anh, là một cảnh tẩu nên thông cảm cho công việc của anh. Nhưng anh cũng không thể không đặt cô trong lòng như vậy chứ?

Vừa lái xe Lục Khải Lâm vừa thất vọng nghĩ, càng nghĩ càng thấy uất ức.

***

Cái Lăng Bắc Diệp gọi là yên tĩnh chính là bận rộn, nhanh chóng nắm bắt rõ một vụ án buôn bán ma túy mới tiếp nhận. Xem tài liệu cả buổi trưa trong phòng tư liệu của cục cảnh sát cho đến khi nhân viên quản lý gọi anh tan việc anh mới rời đi. Lục Khải Chính mới từ Lạc Thành trở về tìm anh, hai người cùng nhau tìm một quán ăn đi uống rượu.

"Vụ án này đã hiểu rõ chưa?" Lục Khải Chính uống rượu, liếc nhìn anh rồi hỏi.

"Em đã đọc tài liệu lúc trưa rồi, đầu óc mơ màng căng thẳng quá." Lăng Bắc Diệp nói thẳng, mấy ngày nữa Lục Khải Chính phục chức trực tiếp trở thành cấp trên của anh.

Lục Khải Chính nghe lời của anh, gật đầu rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra vòng khói “Dục tốc bất đạt, từ từ chơi với bọn họ...." Lục Khải Chính híp mắt chậm rãi nói, nghe giống như là đang nói đùa nhưng trong câu nói lại cho thấy tự tin vô cùng.

Nói cho cùng cũng là người trải qua mưa to gió lớn, Lăng Bắc Diệp âm thầm bội phục sự thong dong bình tĩnh của Lục Khải Chính.

Hai người tán gẫu một lát, ra khỏi quán ăn Lục Khải Chính cố ý dặn dò một câu “Hãy đối xử tốt với Lâm Lâm!" Lăng Bắc Diệp cười cười không nói với anh chuyện xảy ra hai ngày nay.

"Yên tâm đi! Đi đường cẩn thận!" Lăng Bắc Diệp lớn tiếng nói với anh, ngay sau đó lên xe. Hai người không uống bao nhiêu, lái xe không thành vấn đề, chỉ là Lăng Bắc Diệp phát hiện Lục Khải Chính dường như có tâm sự gì đó nhưng anh cũng không hỏi nhiều.

Vừa lái xe vừa nghĩ chuyện xảy ra buổi sáng, trong lòng lại phiền loạn, ở lầu dưới chung cư phát hiện trong nhà tối đen như mực lại không mở đèn.

Chưa trở về sao?

Lăng Bắc Anh Diệp cau mày, đang muốn gọi điện thoại cho cô thì ánh đèn sau xe sáng lên, trong nháy mắt một chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên cạnh xe Jeep của anh.

Không phải là xe của cô trong lòng anh mất mác, đang muốn quay đầu xe đi tìm cô thì lúc này âm thanh thuộc về cô vang lên “Lão Tiết, cảm ơn!" Chỉ thấy cô mặc áo khoác lông đứng trước chiếc xe màu đen, vẫy tay với người đàn ông ngồi trong xe.

Trong nháy mắt lòng Lăng Bắc Diệp căng thẳng, vừa muốn xuống xe thì người đàn ông trên xe kia cũng xuống, cầm một chiếc khăn quàng cổ màu đen, anh biết người đàn ông kia đó là một trong những đối tác trong Sở Sự Vụ của cô....

"Cám ơn cái gì! Trời lạnh lắm, nhanh lên đi!" Người đàn ông có thân hình cao lớn vòng khăn quàng lên cổ cô, vừa làm vừa nói.

"Xem xem trí nhớ của tôi kìa!" Lục Khải Lâm cười nói, tối nay Sở Sự Vụ và mấy đối tác cùng nhau ăn cơm, cô uống chút rượu, đường trơn nên Lão Tiết không để cho cô lái xe mà nhất định đưa cô về.

Nhìn người đàn ông săn sóc lại quàng khăn cho cô, trong lòng Lăng Bắc Diệp dâng lên ghen tuông, vội vàng xuống xe “Bà xã." Anh cất giọng gọi, đi tới bên người cô một tay ôm eo cô! Lục Khải Lâm hơi kinh ngạc, vừa rồi nhìn thấy xe anh tưởng rằng anh đã lên lầu....

"Ơ, Lão Tiết à, tôi còn tưởng là ai!" Lăng Bắc Diệp liếc nhìn LãoTiết, giọng mang theo giễu cợt nói.

"A, anh A Diệp đã lâu không gặp!" Lão Tiết cười nói.

"Đúng rồi, có muốn lên nhà uống ly trà không?" Lăng Bắc Diệp cười nói, ôm cô chặt hơn.

"Không, tôi còn có việc không quấy rầy nữa! Lâm Lâm, tôi đi đây." LãoTiết cười nói, lại nói với Lục Khải Lâm.

"Ừm! Đi đường cẩn thận!" Lục Khải Lâm nói, hai người đưa mắt nhìn Lão Tiết rời đi, sau khi bóng xe biến mất thân thể Lục Khải Lâm nhẹ nhàng tránh thoát, Lăng Bắc Diệp ngược lại càng giữ chặt ôm cô chặt hơn.

"Buông ra!" Cô nhỏ giọng nói, hơi rượu trong miệng phun ra.

Người phụ nữ này, dám đi ra ngoài uống rượu à? ! Lăng Bắc Diệp tức giận ôm cô lên lầu.

"Bảo anh buông em ra, không nghe thấy ư!" Mang theo men say cô lớn tiếng nói, muốn tránh thoát khỏi anh, Lăng Bắc Diệp dứt khoát khiêng cô đi thẳng lên lầu.

"Khốn kiếp" Cô tức giận đánh vào vai anh mắng, Lăng Bắc Diệp nhanh chóng lên lầu, mở cửa nhà của bọn họ ra.

"Ọe."

"Thả em xuống, em muốn nôn… Ọe" Còn chưa nói hết, cô đã trực tiếp phun ra, những thứ dơ bẩn trực tiếp rơi xuống trên đồng phục cảnh sát của anh, mùi chua gay mũi làm anh buồn bực buông cô xuống.

"Ưmh…" Lục Khải Lâm vội vàng chạy tới toilet, lại nôn trên bồn rửa tay.

Lăng Bắc Diệp cởi áo khoác xuống, đi vào toilet nhìn cô nằm đó ói lợi hại, có chút đau lòng “Đáng đời! Ai bảo em ra ngoài uống rượu với đàn ông làm gì?" Anh vừa vỗ lưng của cô vừa mắng. Lục Khải Lâm cau mày, sau khi nôn xong lại cầm cốc lấy nước súc miệng.

Uống chút rượu tại sao lại nôn?

Nhưng Lăng Bắc Diệp nói làm cô càng buồn nôn mà muốn ói!

Lau miệng không trả lời anh, cô không nói tiếng nào ra khỏi toilet đi vào phòng ngủ, Lăng Bắc Diệp đang muốn đi cùng nhưng nhìn những thứ dơ bẩn trên đất thì nhíu mày đi lấy đồ dùng quét dọn.

Bên kia Lục Khải Lâm đã nằm trong bồn tắm, để mình ngâm trong nước nóng cho dễ chịu, Lăng Bắc Diệp quét dọn vệ sinh xong, sau khi giặt sạch áo khoác cảnh phục xong thì cô cũng tắm xong, cầm máy sấy đang sấy tóc.

Lăng Bắc Diệp đi vào phòng ngủ, đứng lại sau lưng cô nhận lấy máy sấy, muốn giúp cô sấy tóc nhưng bị cô cự tuyệt, còn trừng mắt liếc anh một cái, nhìn sắc mặt khó coi của cô trong gương, Lăng Bắc Diệp buồn bực trong lòng, cô có thái độ gì vậy? !

Anh cũng xuống nước biểu hiện tốt với cô rồi không phải sao?

Không để ý tới cô nữa, trực tiếp đi vào phòng tắm. Lục Khải Lâm cắm đầu cắm cổ sấy khô tóc, thoa kem dưỡng da, chỉ chốc lát sau Lăng Bắc Diệp ra ngoài.

"Buổi sáng em đến tìm Lam Khả, không nói gì tổn thương cô ấy chỉ khuyên cô ấy sớm nhận ra không nên có tâm tư với anh." Không nhịn được nói ra với anh, không nói anh cũng sẽ hỏi, cô rất rõ. Cô không thẹn với lương tâm.

Cô rốt cuộc cũng chịu nói chuyện cùng anh, hơn nữa vừa mở miệng là chuyện làm anh tức giận!

"Tại sao em lại tìm cô ấy? Em như vậy bảo anh sau này làm sao có thể làm việc chung với cô ấy?" Anh cũng quát lên, bực bội cũng không phải là chuyện này!

"Dựa vào anh là chồng em, anh là người đã có vợ! Dựa vào cô ấy thích anh! Làm sao để anh và cô ấy làm việc chung với nhau, tự anh hãy tính! Em nhắc nhở anh không nên cho cô ấy thêm hi vọng!" Lục Khải Lâm nói từng câu từng chữ, cây ngay không sợ chết đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.