Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

Chương 2: Điền gia trung bảo hóa tử lộ - Vật báu truyền gia vật bất thường




"Phốc!" Một tiếng, Tiêu Dung Diệp không chút suy nghĩ ôm bụng cười lăn lộn.

Hắn vui vẻ như muốn bay lên, bàn tay to kéo cổ Lệ Ảnh Yên qua, không có ý tốt cười cười, nói: "Trách không được đại phu chẩn đoán ngươi lâu như vậy cũng không có kết quả gì, hóa ra ngươi thích sờ soạng nữ nhân! Ta đã nói rồi, ngươi là người lưỡng tính!"

Lại bị nói thành người lưỡng tính, Lệ Ảnh Yên tức giận đến toàn thân co giật, nhưng không muốn bị Tiêu Dung Diệp phát hiện giới tính thật của bản thân, Lệ Ảnh Yên vẫn kiên trì một bộ dáng kỳ quái .

"Cẩu Đản quả thật là như thế này, không có người thương không có người yêu, vương gia còn đối xử với Cẩu Đản như vậy, để Cẩu Đản trời chưa sáng đến bây giờ đã đói để co rút!"

Nói xong, bụng của mình liền vang lên ục ục.

"Ngươi thật đúng là đói bụng sao, ta còn tưởng ngươi tràn đầy sức chiến đấu chứ!"

"Vương gia, người còn không biết xấu hổ nói ta. Từ tối hôm qua Cẩu Đản bị ép buộc đến bây giờ, nước, gạo không dính thân, nếu không người thử một lần, nhìn người có thể đói đến co giật không?" Lệ Ảnh Yên tức giận cho Tiêu Dung Diệp một cái liếc mắt, một bộ dáng không hài lòng hắn chút nào.

"Ha ha, Cẩu Đản, ngươi thật buồn cười! Có ngươi ở cạnh bản vương, bổn vương sẽ không sầu tịch mịch. Đi, bổn vương mang ngươi đi ăn cơm!", nói xong, tiện tay khoát lên bờ vai của Lệ Ảnh Yên, một bộ dáng ái muội mang theo Lệ Ảnh Yên đi vào quán rượu!

- - phân cách tuyến - -

"Này, Cẩu Đản, ngươi chậm một chút, đợi ta với!" Tiêu Dung Diệp vừa ở phía sau lảo đảo bắt đầu nện bước chân, vừa thét to với Lệ Ảnh Yên.

"Hắc hắc, ngươi nhanh chút đi, tửu lượng không được cũng đừng liều chết, xem Cẩu Đản ta này, ngàn chén không ngã, nấc ~, ha ha!" Lệ Ảnh Yên cầm bầu rượu chạy, vẫn còn không quên quay đầu làm mặt quỷ với Tiêu Dung Diệp.

"Được, dám nói tửu lượng bổn vương không được, ngươi đứng lại đó cho ta, xem ta thu thập ngươi đây!"

"A! Ngươi đuổi ta đi."

Hai người không biết sống chết ở trên đường vui cười đùa giỡn, may là nửa đêm, trên đường không có người đi đường đi ngang qua, nếu không hai chủ tớ thuần phong bại tục này cứ chờ thân bại danh liệt đi .

Hai người vốn định đi ăn một bữa cơm rau dưa, nhưng Lệ Ảnh Yên con la kia làm ầm ĩ muốn uống rượu với Tiêu Dung Diệp, Tiêu Dung Diệp lại bị Lệ Ảnh Yên kích thích.

Tuổi trẻ khinh cuồng, hăng hái, ai cũng không chịu dừng lại, hai người thật đúng là rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, chẳng phân biệt cùng nhau uống rượu, kết quả chính là hai người đều giống như quỷ rượu, lung lay du đãng trên đường phố.

"Đuổi theo ngươi, ngươi chờ tử thần giáng xuống đi!"

"Vậy ngươi trước đuổi theo ta rồi nói, ngươi ba hoa khoác lác, chỉ biết thổi phồng sự việc!"

"Tốt, dám khiêu chiến cực hạn của ta, chịu chết đi!"

Tiêu Dung Diệp sau khi say rượu, hai mắt phượng mơ hồ, dưới ánh trăng sáng làm nổi bật một dạng thâm thúy giống như bầu trời đêm mênh mông.

Sải vài bước lớn, liền kéo lấy Lệ Ảnh Yên, nhanh chóng kéo một cái, Lệ Ảnh Yên liền ngã vào trong lòng Tiêu Dung Diệp.

"Chậc chậc, như thế nào? Để ta bắt được rồi!" Tiêu Dung Diệp cười ngượng ngùng, cánh môi mỏng khẽ mở, hiện ra vẻ mê hoặc!

"Bắt được ta thì phải làm thế nào đây? Thu thập ta ư? Ta rất sợ đó!"

Lệ Ảnh Yên giơ lên một ánh mắt say lờ đờ mê ly, ánh trăng sáng chiếu vào trên gương mặt nàng, từng đợt ánh sáng làm nổi bật lên mộng ảo gấp bội lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.