Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

Chương 17: Thất Hồn trận vây hãm Ma Kiếm - Lão Thượng nhân thuyết phục Câu Hồn




Nhẹ lắc mình một cái, Tiêu Dung Diệp xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở trước mặt Lệ Ảnh Yên.

Lúc Lệ Ảnh Yên còn chưa phản ứng kịp, Tiêu Dung Diệp đưa tay, đột nhiên kéo lấy cánh tay của nàng.

Kéo một cái, Lệ Ảnh Yên bị nắm lấy, bộ dáng tràn đầy quẫn bách, nghiêng ngả ở trong ngực cực nóng của Tiêu Dung Diệp.

"Ưm." Lệ Ảnh Yên theo bản năng khẽ kêu một tiếng.

Ách, ngực hàng này là tảng đá hả? Sao lại cứng như vậy.

"Như thế nào, thói xấu của Cẩu Đản ngươi, không phải là thua ở trong tay Tiêu Dung Diệp ta sao?" Tiếp đó, quay đầu, nói với thị vệ ở cửa: "Mang còng thiết và xích sắt tới cho bổn vương!"

"Vâng" Không lâu sau, hai người thị vệ mang còng thiết và xích sắt cung kính trình đến trước mặt Tiêu Dung Diệp.

Nhìn còng thiết và xích sắt nặng trịch, Tiêu Dung Diệp cười tà ác với Lệ Ảnh Yên.

Con tôm, hàng này muốn làm gì? Nghiêm hình bức cung ư? Đừng mà!

Thấy còng thiết và xích sắt, Lệ Ảnh Yên phát run ở trong lòng.

"Vương gia, đừng mà, ngài nói ngài nhân từ, làm sao có thể đối xử với Cẩu Đản như vậy chứ?"

"Câm miệng đi, ngươi thuộc loại hếch mũi lên mặt, cho chút ánh mặt trời, cặn bã liền rực rỡ. Lúc đối với ngươi nhân từ, ngươi lấy bổn vương làm khỉ đùa giỡn; làm thật với ngươi, ngươi liền một bộ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Mẹ nó, biết cái gì gọi là lão hổ không phát uy, ngươi cho bổn vương là mèo bệnh không?"

Tiếp đó, không nhìn mắt to điềm đạm đáng yêu của Lệ Ảnh Yên nữa, lạnh giọng phân phó với thị vệ: "Đeo lên cho đại lừa đảo không có tiết tháo này cho bổn vương!"

"Vâng" Hai người thị vệ tiến lên, chế trụ Lệ Ảnh Yên, đeo gông xiềng nặng trịch lên trên người Lệ Ảnh Yên.

Đột nhiên có một sức nặng đè xuống, Lệnh Lệ Ảnh Yên rõ ràng cảm giác được thân thể tăng thêm gánh nặng.

"Vương gia, cái này rất nặng, ngài định đè chết Cẩu Đản sao?"

Đôi mắt đen ngập nước của Lệ Ảnh Yên tỏa sáng, vô cùng đáng thương nhìn Tiêu Dung Diệp.

"Ta nghĩ, lấy sức chiến đấu và sinh mệnh mạnh mẽ của Cẩu Đản ngươi, hơn mười cái thiết giáp nữa, ngươi vẫn có thể chịu được."

Tiêu Dung Diệp ra vẻ thoải mái nói với Lệ Ảnh Yên, kỳ thực hắn biết rõ thiết giáp này rất nặng, nhưng hắn không cho phép bản thân mềm lòng với "Hắn". Đến hoàng cung mà cũng dám giương oai, có thể thấy được tiểu gia hỏa không biết nặng nhẹ này sớm đã phóng đãng thành tính, cho nên hắn phải hạ quyết tâm với "Hắn", bằng không tiểu cặn bã không biết trời cao đất rộng này sớm muộn gì cũng gặp rắc rối.

"Vương Ggia, ngài làm sao có thể đối xử với Cẩu Đản như vậy? Mệnh Cẩu Đản đã đủ khổ, sao ngài còn muốn khiến mệnh Cẩu Đản càng thêm khổ chứ?"

Lệ Ảnh Yên ở trong giang hồ mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, cái khác không học được, nhưng loại kỹ thuật biểu diễn còn giỏi hơn cả con hát này, có thể nói đã học đến đứng nhất.

Thấy trong mắt to của Lệ Ảnh Yên cũng sắp chảy ra nước, tâm Tiêu Dung Diệp đột nhiên run lên, như là bị cái gì đó đánh mạnh vào, có chút không hiểu cảm giác tự nhiên nảy sinh ở trong lòng mình là gì?

"Ngươi thành thật ở chỗ này đợi, một lát bổn vương mang ngươi trở về."

"Nhưng... Nhưng..."

"Nhưng cái gì?" Tiếng nói Tiêu Dung Diệp có chút trầm lãnh, khàn khàn chất vấn.

"Nhưng Cẩu Đản muốn nhìn đối tượng thân cận của ngài một chút!"

"Sao chuyện náo nhiệt nào ngươi cũng muốn xen vào vậy hả? Cũng không sợ bởi vì hành vi không có tiết tháo này của ngươi mà mất đầu ư. Được rồi, thành thật ở chỗ này đợi đi!"

Sau khi nói xong, xoay người đi đến chỗ thị vệ, mở miệng ra lệnh: "Hắn cần cái gì, tận lực thỏa mãn hắn, nhưng chỉ có một điều, đó chính là không thể thả hắn!"

"Vâng"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.