Bình Phàm Nữ Hoàng Hậu

Chương 14: Lâm hiểm cảnh, Ma Kiếm ứng cứu - Chưa thoát nạn, Huyền Thiên tái lai




Giọng nói nhàn nhạt của Tiêu Dung Diệp tràn đầy xin lỗi, nhưng mang theo cuồng khí chân thật đáng tin.

"Thần nữ sợ hãi, Thần vương điện hạ thực làm thần nữ ngại chết rồi."

Tư Đồ Lan Cẩn cúi đầu ngưng mi, xem ra Thần vương gia này cũng không phải người hiền lành như bên ngoài đồn đại.

"Tư Đồ tiểu thư quá khiêm nhượng, chính cái gọi là nước đầy tất phải tràn, trăng tròn sẽ khuyết, Tư Đồ tiểu thư biết tiến thối thích đáng thực khó có được. Hi vọng sau này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Tư Đồ tiểu thư đều có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, để cho ngươi hữu ích vô hại."

Tiêu Dung Diệp có nề nếp cảnh cáo, Tư Đồ Lan Cẩn nghe thấy thế, thân thể theo bản năng run lên.

"Thần nữ ngu dốt, hoàn toàn không hiểu lời này của vương gia là có ý gì!"

"Không hiểu?"

Nghe được Tiêu Dung Diệp chất vấn, Tư Đồ Lan Cẩn yếu ớt gật đầu.

"Được rồi, bổn vương đến nói cho ngươi biết. Ta hoàn toàn không có tình cảm gì với ngươi, chính là hôn nhân chinh trị đơn thuần, cho nên bổn vương sẽ cho ngươi danh phận nên có, nhưng bổn vương không hy vọng ngươi can thiệp tất cả chuyện riêng của ta, làm tốt bổn phận của ngươi là được rồi. Ngươi cũng không cần nói cái gì không nên nói với mẫu phi bên kia, bổn vương đồng ý chuyện chung thân này với ngươi, cũng là vì mẫu phi có thể vui vẻ, mà ngươi cũng là vì vinh quang của gia tộc Tư Đồ, cho nên bổn vương nói cho ngươi hữu ích vô hại."

"Nếu ta động lòng với ngươi?"

Nghe được lời nói tuyệt tình của Tiêu Dung Diệp, tâm Tư Đồ Lan Cẩn như là bị dao găm đột nhiên đâm vào, đau đớn, đau đến khiến bản thân không thở nổi.

Tư Đồ Lan Cẩn chưa từ bỏ ý định, dùng cổ họng khô ráp, giọng nói khàn khàn chất vấn. Tuy rằng nàng biết hắn tạm thời không thể động lòng với mình, nhưng nàng vẫn thật muốn biết, nếu như hắn biết mình động tình với hắn, hắn còn có thể thờ ơ như vậy không!

"Không nghĩ tới Tư Đồ tiểu thư còn tin tưởng loại nhất kiến chung tình này."

"Vâng, ta luôn luôn tin, trời xanh đã an bày chúng ta may mắn gặp nhau, nhất định có lý do để chúng ta gặp nhau. Cho nên, vương thượng, thỉnh không cần đối kháng với trời."

Tư Đồ Lan Cẩn nói từng chữ khoét tâm, đôi mắt đen chống lại Tiêu Dung Diệp, nhìn không chuyển mắt.

Tư Đồ Lan Cẩn kiên định quyết chí không dời ánh mắt, nhìn đến trong lòng Tiêu Dung Diệp bị cái gì kích động, tâm của hắn dù sao cũng mềm yếu, hắn nhìn không ra người nào nói lời thật lòng với hắn, bản thân thờ ơ giống như một tảng đá.

"Có lẽ, có một ngày ta sẽ thật sự động lòng với ngươi!" Tiêu Dung Diệp cũng không biết mình nên nói cái gì, bản thân luôn luôn trầm ổn biết kiềm chế, khi nào thì có bộ dáng kỳ quặc vì người khác chứ.

Đang lúc Tiêu Dung Diệp ở trong lòng có chút tự giễu cười khổ, một khuôn mặt nhỏ nhắn dơ dáy bẩn thỉu đột nhiên chui vào trong đầu của hắn.

Đáng chết, Tiêu Dung Diệp theo bản năng rủa thầm một tiếng, đạo hạnh tên Cẩu Đản kia thật đúng là sâu, ngay cả khó chịu vì người khác cũng có thể nghĩ đến "Hắn" .

"Vương thượng." Tư Đồ Lan Cẩn có chút động tình gọi Tiêu Dung Diệp, chuyển vài bước tiến lên, một đôi mắt sắp chảy ra nước nhìn chăm chú vào Tiêu Dung Diệp.

Vừa vặn lúc này - -

"Bẩm báo Thần vương điện hạ."

Thái giám kịp thời mở miệng, làm suy nghĩ Tiêu Dung Diệp và Tư Đồ Lan Cẩn đột nhiên trở về hiện thực.

Tiêu Dung Diệp ho khan vài tiếng, khôi phục hờ hững lúc trước, trầm lãnh mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.