Bình Hoa Nghịch Tập

Chương 47




EDITOR: DOCKE

Hạ Lan Thuần đi đến phủ thái sư. Phủ thái sư yên tĩnh, không một tiếng vang.

Hắn đang cải trang, tất nhiên không thể rầm rầm rộ rộ cho thái giám tiến đến thông báo được, chỉ phái một hộ vệ cầm tín vật đến báo trước. Tên gác cổng biến sắc, cầm tín vật nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Chỉ chốc lát sau, cửa lớn mở rộng, Dung Vô Hồi dẫn mọi người đi ra. Trên đường đi, Dung Vô Hồi đang muốn hành lễ, Hạ Lan Thuần phất tay hoãn động tác của hắn, sau đó phất áo bào, bước vào. 

“Hoàng hậu đang ở đâu?” Trên hành lang dài, hắn vừa đi vừa hỏi Dung Vô Hồi.

Dung Vô Hồi có điểm giật mình. Ông vẫn nghĩ rằng Hạ Lan Thuần không muốn nhìn thấy Dung Tú nữa. Không ngờ hắn lại đến phủ thông gia, nơi từ trước đến nay hắn chưa từng đến, để thăm nàng.

“Nghe Nhược Trần nói nàng bị bệnh, bây giờ thế nào rồi?” Hạ Lan Thuần thấy Dung Vô Hồi không trả lời bèn dừng bước, quay đầu lại nhìn ông.

Dung Vô Hồi không có chút bối rối nào, bình tĩnh trả lời: “Nương nương quả thật đã mắc bệnh, nhưng chỉ là bệnh nhẹ, có hơi phát sốt, ăn nói hàm hồ lung tung. Đại phu đã đến khám, nói phải tránh ra ngoài, sợ sẽ lây bệnh cho người khác. Cựu thần tạm thời ổn định nương nương ở sau viên, để tránh gây nguy hiểm đến thân thể ngàn vàng của bệ hạ.”

“Đưa trẫm đi xem.” Hạ Lan thuần nghe nói sẽ lây bệnh, thoáng dừng một chút, sau đó vẫn kiên trì quyết định ban đầu, “Trẫm muốn gặp hoàng hậu.”

Dung Vô Hồi vốn định khuyên bảo, nhưng khi ngẩng đầu trông thấy diễn cảm của Hạ Lan Thuần liền biết không thể khuyên bảo được, đành phải vươn tay dẫn đường, đưa Hạ Lan Thuần đến một căn phòng nhỏ âm u nằm trong hậu viện.

“Hoàng hậu nương nương đang ở bên trong. Bệ hạ vẫn không nên tới gần. Vạn nhất có xảy ra chuyện gì, thật sự không phải là phúc.” Dung Vô Hồi nói.

Hạ Lan Thuần ‘Ừm’ một tiếng, nhìn qua cửa sổ. Quả nhiên nhìn thấy một nữ tử dáng người yểu điệu, ngơ ngác ngồi bên mép giường. Tóc nàng xõa tung, che phủ khuôn mặt. Ánh sáng trong phòng rất tối, nhìn không rõ lắm. Nhưng trông nàng ngồi cô đơn một mình như vậy, dị thường tiêu điều.

“Dung Tú.” Hạ Lan Thuần khẽ gọi tên nàng.

Trước khi nàng được gả về cho hắn, hắn vẫn luôn xưng hô với nàng như vậy. Ngẫm lại, đã sáu năm rồi không có gọi nàng như thế nữa.

Người bên trong tựa hồ không có cảm xúc, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về bên này một cái.

Khuôn mặt mơ hồ, trong suốt, lờ mờ có thể nhìn thấy ánh mắt nàng đằng sau những sợi tóc lòa xòa, vẫn điềm đạm đáng yêu, dịu dàng động lòng người như trước.

Hạ Lan Thuần căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì, chỉ nhìn một chút rồi nói: “Trẫm sẽ đón hoàng hậu hồi cung, mời ngự y chuyên môn đến khám và chữa bệnh. Dung thái sư, trong phủ của ngươi có thể sắp xếp một cỗ xe ngựa thật kín gió được không?”

Dung Vô Hồi vội vàng chắp tay phản đối: “Giờ phút này mà nương nương vào cung, chỉ sợ sẽ không tốt cho những vị quý nhân trong cung.”

“Hoàng hậu, chính là là quý nhân lớn nhất!” Hạ Lan Thuần lạnh lùng trách mắng.

Dung Vô Hồi ngẩn người. Hạ Lan Thuần bây giờ nghiêm khắc, rất có vẻ quan tâm sẽ bị loạn.

Vì sao trước đây ông không hề phát hiện, thật ra trong lòng của bệ hạ vẫn còn có hoàng hậu? Trong lòng thần dân, chỉ nhìn thấy mối quan hệ của đế – hậu đã đóng băng nhiều năm, làm sao hiểu được bên trong lại có nhiều chuyển biến như vậy?

“Vậy thì… mấy ngày nữa, đợi nương nương có chuyển biến tốt đẹp hơn, cựu thần lập tức sẽ đưa nương nương hồi cung, bệ hạ thấy thế nào?” Dung Vô Hồi cân nhắc cực nhanh, trả lời.

Hạ Lan Thuần không nói gì nữa, chỉ khoanh tay đứng ngoài song cửa sổ lẳng lặng nhìn nữ tử bên trong. Thật lâu sau hắn mới xoay người, vừa rồi diễn cảm hơi có chút rung động, bây giờ lại lạnh lẽo như băng, “Hồi cung.” Trong cung, còn có một phi tử sắp sửa sinh nở.

Hắn không thể không cưới một nữ nhân khác.

Nào ngờ Hạ Lan Thuần còn chưa đi tới cửa, đã có người trong cung thúc ngựa đưa tin tức đến rồi. Tên thái giám hốt ha hốt hoảng, chạy một mạch như điên qua hành lang, vườn hoa, chạy thẳng đến trước mặt Hạ Lan Thuần.

“Bệ hạ, Lan Phi nương nương đã hạ sinh một tiểu hoàng tử.” Người nọ quỳ gối, khấu đầu báo cáo.

Hạ Lan Thuần còn chưa kịp phản ứng, người nọ đã nói tiếp: “Nhưng nương nương… nương nương đã về cõi tiên rồi.”

Động tác của Hạ Lan Thuần hơi hơi chựng lại, sau đó giọng điệu thoải mái mà nói một câu “Biết rồi.”

Dung Vô Hồi đứng bên cạnh cũng không dám nói gì, chỉ cúi thấp đầu, cúi thật sự thấp, nhìn không thấy diễn cảm.

***

Bùi Nhược Trần rốt cuộc cũng đã đến.

Lúc hắn tới, Hạ Lan Tuyết cũng không còn nhớ nổi mình đã uống hết bao nhiêu ly rượu. Viêm Hàn ban đầu nhạt nhẽo, cuối cùng chống không nổi sự cứng rắn lẫn nhõng nhẽo của Hạ Lan Tuyết, buộc phải uống không ít.

Tửu lượng của hai người đều kinh người. Ban đầu dùng chén, sau lại cảm thấy phiền toái quá, trực tiếp dùng tô. Tuy rằng chưa say, nhưng thần sắc cũng đã có cảm giác say.

Đến cuối cùng, có vẻ như chỉ còn là một cuộc đấu rượu. Dung Tú và đám vũ cơ đã lui ra từ lâu, để lại bọn hắn ngồi ở bên cửa sổ. Ngoài trời âm u, mưa giăng khắp hồ.

Lại qua ba mươi tuần rượu nữa, Viêm Hàn đột nhiên hỏi: “Y Nhân có khỏe không?”

Hạ Lan Tuyết lập tức cảnh giác, chính quy chính củ trả lời: “Tiện nội (bà xã, bà nhà tôi) không cần phiền bệ hạ phải quan tâm”

Viêm Hàn mỉm cười: “Nàng trở thành tiện nội cảu ngươi từ khi nào vậy?”

“Xưa nay vẫn thế.” Hạ Lan Tuyết bịt kín miệng, dấu diếm sơ hở.

Viêm Hàn vẫn mỉm cười, bộ dáng thư thái thong dong, giống như chẳng hề để tâm đến những lời Hạ Lan Tuyết vừa nói.

Hạ Lan Tuyết thấy thế, biết tiểu tử đó không có ý gì tốt, lại nghĩ đến Y Nhân lúc trước đã từng cùng hắn có đủ loại thân mật, không khỏi căm hận đến nghiến răng dương vuốt.

Anh nhìn quanh thuyền hoa một lượt. Vẻ mặt Dung Tú dại ra, đã xuôi tay đứng ở một bên từ lâu. Bên ngoài, Dịch Kiếm bị cột tròn giống như heo nái, treo trên ngọn đại đao. Sắc trời càng ngày càng muộn. Trong hồ lô của Viêm Hàn muốn bán thứ gì, anh vẫn chưa thăm dò được.

Nếu nói muốn lấy tính mệnh của anh, trực tiếp bỏ độc vào trong rượu là được. Nhưng rượu, lại là rượu ngon, thật sự sạch sẽ.

Nếu nói không có hứng thú với cái mạng nhỏ này của anh, vậy cần chi phải phiền phức mời anh đến đây, áp chế như thế, rốt cuộc là có tâm ý gì?

Đang nghĩ ngợi thì Bùi Nhược Trần đến. Tư thế vẫn phong lưu ngất ngưởng, nhưng khuôn mặt rất trắng, không có chút máu, giống như đã bị ngâm trong nước rất lâu.

Hạ Lan Tuyết chắp tay, gọi rất tự nhiên: “Nhược Trần.”

Bùi Nhược Trần lạnh nhạt gật gật đầu, ngồi xuống giữa hai người.

“Sự tình lần trước, tuy ngươi cũng không có lòng tốt gì cho cam, nhưng ta vẫn phải cám ơn ngươi đã thông tri đúng lúc.” Lúc anh và Hạ Lan Khâm bị nhốt trong Phật đường, về lý mà nói, cũng nhờ có Bùi Nhược Trần báo tin kịp thời mới có thể tránh được một kiếp. Hơn nữa, hiện giờ nghĩ lại, hắn khăng khăng muốn dùng cung tên lửa thiêu hủy toàn bộ, cũng là vì muốn bọn hắn có thể an toàn thoát thân.

Bây giờ, Hạ Lan Thuần không biết anh và Hạ Lan Khâm vẫn còn sống, nhất định sẽ buông lỏng cảnh giác. Hiện tại làm bất cứ việc gì, cũng đều tương đối tiện lợi.

Chỉ có điều…

Bùi Nhược Trần lại nhẹ nhàng mà gật đầu, tỏ vẻ đã nghe Hạ Lan Tuyết nói. Thần sắc hắn vẫn như trước.

“Trong cung thế nào rồi?” Viêm Hàn rớt ly rượu mới, thản nhiên hỏi.

“Tiểu hoàng tử đã chào đời, trên dưới Thiên Triều đều đang rất vui mừng.” Bùi Nhược Trần thản nhiên trả lời.

Viêm Hàn cười, nói: “Chúc mừng.”

Về phần mẫu thân của tiểu hoàng tử như thế nào, hình như không có ai quan tâm.

Tầm mắt của Bùi Nhược Trần chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ.

Đúng vậy, khắp chốn đều mừng vui. Hắn vừa ra khỏi cung, người trong cung cũng đã cưỡi ngựa, đem tin tốt lành này lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Trên đường đi, hắn vẫn nghe được tiếng pháo vui mừng.

Không ai quan tâm đến cái chết của người kia.

Bùi Nhược Trần lại nghĩ, nếu người chết đi là mình, trên đời này, có ai sẽ đau lòng vì mình hay không? Nhưng vấn đề này, chỉ mới tưởng tượng thôi mà toàn thân hắn đã thấu lạnh.

Có lẽ, lúc này người có quan hệ thân cận với hắn nhất là thê tử của hắn, Hạ Lan Du. Nhưng bất quá cũng chỉ là danh phận bề ngoài mà thôi, bên trong lại lạnh nhạt vô thường, có lẽ cũng sẽ không thể vì hắn mà rơi lệ.

Bùi Nhược Trần cười tự giễu, bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Hạ Lan Tuyết trầm mặc một hồi, rốt cuộc quyết định không lòng vòng quanh co nữa. Anh nói thẳng: “Rốt cuộc các ngươi muốn gì ở ta?”

“Cho ngươi một cơ hội báo thù.” Bùi Nhược Trần thản nhiên nói: “Sau một tháng nữa, Thuần Đế sẽ đưa tiểu hoàng tử vừa mới chào đời đến lễ tế thiên. Thủ vệ trong lễ tế thiên là Ngự Lâm Quân. Tới buổi trưa, lúc bệ hạ tế thiên, ta sẽ an bài cho Ngự Lâm Quân thay ca. Lúc đó sẽ có khoảng thời gian chừng nửa khắc. Vương gia, bất luận làm thế nào, phải hoàn thành mọi chuyện trong khoảng thời gian này.”

“Sau khi hoàn thành lại bị các ngươi bắt. Sau đó, các ngươi sẽ lập tiểu hoàng tử lên kế vị, ta sẽ phải gánh vác tội danh giết vua sao?” Hạ Lan Tuyết buồn cười hỏi.

Bùi Nhược Trần thần sắc bất động, trả lời rất thản nhiên: “Đúng vậy.”

“Ta là kẻ ngốc à?” Hạ Lan Tuyết hỏi.

“Không phải, nhưng ngươi không thể không làm.” Bùi Nhược Trần nhẹ nhàng đáp lại.

Hạ Lan Tuyết trầm mặc một hồi, sau đó cười khổ, nói: “Biết rõ sau khi làm xong, kết cục cũng sẽ không có gì thay đổi, vì sao ta còn phải đi tự diệt? Không, ta sẽ không làm.”

“Chẳng lẽ, ngươi muốn nhìn thấy thuộc hạ thân cận nhất cùng cô nương ngươi âu yếm phải chết trước mặt ngươi sao?” Bùi Nhược Trần nhướng mắt, thản nhiên hỏi.

Giọng điệu đó giống như chỉ đang hỏi Hạ Lan Tuyết: Ngươi có muốn uống nước không? Ngươi có muốn ăn cơm không?

Hạ Lan Tuyết vẫn cười khổ: “Cô nương mà ta yêu là Y Nhân. Nàng hiện tại đang rất an toàn. Về phần A Tú, tuy ta rất muốn đưa nàng đi, nhưng nếu suy ngẫm lại, có lẽ nàng ở lại cũng rất tốt. Dung Vô Hồi cho dù thế nào cũng sẽ không đến mức làm hại con gái ruột chính mình sinh ra. Về phần Dịch Kiếm, con người ai cũng phải chết, hắn có thể chết vì ta, coi như là tận trung tẫn trách.” Nói đến đây, Hạ Lan Tuyết nâng cao giọng, hết lên một tiếng: “Có đúng không, Dịch Kiếm!”

Trong chiếc đèn lồng lớn truyền ra tiếng minh minh. Mặt nước bên sườn thuyền lập tức tách ra, hơn mười người không biết từ nơi này chui ra, từ đáy nước phi thẳng lên, tựa như cá kiếm bắn về phía Dịch Kiếm. Hạ Lan Tuyết cũng đã rat ay. Hai gã thị vệ phía sau anh khó khăn lắm mới ngăn cản được sự tấn công của thuyền viên. Thân hình Hạ Lan Tuyết khẽ nhúc nhích, thoắt cái đã nhảy đến cửa khoang thuyền, một phát bắt được cổ tay Dung Tú, quát nhẹ một câu: “Chúng ta đi.”

Đại phá cửa khoang thuyền, mấy tên mới từ bên ngoài khoang thuyền chạy đến bị đánh bật, tạo thành một khoảng trống. Hạ Lan Tuyết lôi kéo Dung Tú, nhanh chóng đi lên mũi tàu, sau đó nhảy xuống một con thuyền nhỏ đã đậu sẵn ngay bên cạnh thuyền hoa.

Chiếc thuyền nhỏ này lúc trước đã được mười người dùng lực kéo xuống đáy nước rồi dùng tảng đá to đè giữ. Trên mặt nước nhìn không thấy được chút vằn nước nào.

Thuyền nhẹ lay động, chỉ thoắt một cái đã lướt đi được một khoảng cách xa thuyền hoa mấy trượng.

Bên kia, Dịch Kiếm cũng đã được cứu xuống, nhảy vào hồ nước, đảo mắt cũng không còn tung tích.

Hạ Lan Tuyết buông Dung Tú ra, đi ra mũi tàu, ôm quyền chào Viêm Hàn, cười nhẹ nói: “Xin được từ biệt ở đây vậy, ngày khác ta sẽ mời lại bệ hạ.” Lời nói chưa dứt, người đã đi thật xa.

“Hắn là một kẻ điên, nhưng không phải là một tên ngốc.” Viêm Hàn lơ đễnh nhìn những gợn sóng còn lưu lại trên mặt hồ, nhẹ giọng nói.

“Bệ hạ yên tâm, phía dưới, ta đã bố trí xong cả rồi.” Bùi Nhược Trần tiếp lời, bộ dáng vẫn ung dung thong thả như thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.