Bình Hoa Nghịch Tập

Chương 42




EDITOR: DOCKE

“Ta sẽ ở lại bên cạnh A Tuyết.” Đợi người đó nói xong, Y Nhân trả lời, không hề chần chờ. Đáp án này, cũng sẽ không bởi vì những nguyên nhân khách quan khác mà thay đổi.

Y Nhân chưa bao giờ đem mọi chuyện nói nhập vào làm một. 

Người nọ trầm mặc một lát, đột nhiên hạ giọng nói: “Bây giờ Bệ hạ cũng có mặt ở đây, cô nương có muốn đi gặp bệ hạ một lần không?”

Y nhân giật mình, hiện giờ Thiên Triều đang gió giục mây vần, tình thế đã cực kỳ huyền diệu, kinh thành là đầm rồng hàng hổ, Viêm Hàn lại dám xuất hiện ở nơi này, quả thật là quá mạo hiểm.

Đương nhiên, Viêm Hàn cũng luôn yên tâm vì có chỗ dựa vững chắc.

Hắn chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì.

“Không gặp.” Y Nhân trầm ngâm một lát, sau đó nhẹ giọng trả lời. “Nơi này rất nguy hiểm, nói hắn mau chóng rời đi đi.”

“Chẳng lẽ ngay cả gặp mặt một lần, cô nương cũng không chịu?” Người nọ có điểm ngạc nhiên.

“Không gặp.” Y Nhân lắc đầu, đột nhiên cảm thấy thương cảm, trong lòng có chút chua xót.

Người nọ không hề nói gì nữa, cúi người thật sâu thi lễ, sau đó yên lặng lui ra.

Y Nhân lẳng lặng đứng giữa phòng. Trong phòng không đốt đèn, rất tối.

Y Nhân cứ đứng yên thật lâu.

Mãi cho đến khi Hạ Lan Tuyết từ chỗ Phượng Thất trở về. Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, còn tưởng rằng mình đã quấy rầy giấc ngủ của Y nhân. Không ngờ lại nhìn thấy hình dáng của Y Nhân ở trong bóng đêm, tiêu điều một cách khó hiểu.

“Y Nhân?” Hạ Lan Tuyết đứng ở cửa, bóng dáng mơ hồ bên trong làm cho lòng anh căng thẳng.

Y Nhân xoay người, nhìn anh, nở nụ cười.

Nụ cười thật suy yếu, nhưng cũng không có tạp chất như trước.

“Vì sao không ngủ đi?” Hạ Lan Tuyết đi tới, định ra bàn thắp đèn.

“A Tuyết.” Y Nhân đột nhiên gọi anh, “Chàng thật sự sẽ không bỏ đi nữa, có phải không?”

“Đương nhiên.” Hạ Lan Tuyết không hề do dự chút nào, trả lời: “Không bao giờ… bỏ đi nữa.”

Y Nhân lại cười cười, nhẹ nhàng đi qua, từ phía sau ôm lấy Hạ Lan Tuyết.

Lưng áo Hạ Lan Tuyết thon dài hơi bó lấy người, cánh tay mới bao lấy liền có cảm giác rất chân thật.

Hạ Lan Tuyết ngẩn người, đôi mắt duyên dáng hạ xuống, đôi môi khẽ nhếch lên vẽ ra một nụ cười ôn nhu. Ngọn đèn kia, trước sau vẫn chưa được thắp lên.

Cả đêm đó, bọn họ ôm nhau mà ngủ, một giấc ngủ an ổn thật sự. Đã bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên Hạ Lan Tuyết có được một giấc ngủ say sưa, ngay cả mộng cũng không có. Khi tỉnh dậy, ánh rạng đông đã lan tràn khắp phòng. Cúi đầu nhìn ngắm người trong lòng, cô gái đang gối đầu trên cánh tay mình có vẻ mặt điềm tĩnh, hờ hững vô tranh.

Lúc anh mở cửa bước ra ngoài, Dịch Kiếm đã đứng đợi ở đó từ lâu.

“Vương gia, đại tướng quân cùng Phượng tiên sinh đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta lập tức có thể rời khỏi kinh thành.” Dịch Kiếm nhanh chóng thưa bẩm. Hạ Lan Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Anh vươn tay hướng vào trong phòng, Y Nhân từ từ bước ra, đặt tay vào tay anh. Anh nắm lấy rồi cả hai cùng nhau đi ra.

Dịch Kiếm nhìn thấy, trong lòng phấn khởi, trên mặt cũng không nén nổi vui mừng.

Mới vừa tính đi vào đại đường, Phượng Cửu không biết từ nơi nào đi ra, ngăn Hạ Lan Tuyết lại, cười yếu ớt nói, “Vương gia, ngươi cứ như vậy mà đi ra ngoài, mục tiêu rất rõ ràng, quân thủ thành không dễ dàng bỏ qua đâu. Nên cải trang một chút thì tốt hơn.”

“Cải trang thế nào?” Hạ Lan Tuyết hỏi.

Phượng Cửu để lộ ra một nụ cười tuyệt đối không thể gọi là có ý tốt.

Hạ Lan Tuyết bị Phượng Cửu kéo vào trong phòng. Y Nhân lại bị Phượng Thất dẫn vào đại đường.

Hôm nay Phượng Thất cải trang thành một nam tử. Tóc dài búi gọn trên đỉnh đầu, một thân áo dài màu xanh phiêu dật, lưng thắt đai vải thô. Vốn chỉ là trang phục của một tiểu thương bình thường, nhưng mặc lên người Phượng Thất lại tạo nên một nét khí khái anh hùng, còn hơn những nam nhân tầm thường khác đến vài phần.

Hạ Lan Khâm ngồi trong đại đường cũng mặc một bộ đồ vải thô, trên mặt còn đính thêm một bộ râu. Vốn là người anh tuấn vô cùng, nay thật sự giả dạng thành một đại hán râu quai nón.

“Người nhận biết Y Nhân không nhiều lắm, nàng cũng không cần cải trang.” Phượng Thất cùng Y Nhân đi đến đối diện Hạ Lan Khâm, thản nhiên nói.

Hạ Lan Khâm gật gật đầu, tiếp theo nhìn Y Nhân, bỡn cợt nói: “Y Nhân, ta  chờ được ôm cháu đã nhiều năm nay rồi, ngươi cùng A Tuyết đều phải cố gắng đó.”

Y Nhân “Ơ” một chút, ngây ngô cười cười.

“Ngươi là ca ca, sao lại thúc giục em dâu như vậy?” Phượng Thất ở một bên, buồn cười quá bèn nói leo vào: “Lời đồn nói rằng đại tướng quân vì Thiên Triều hàng năm bôn ba bên ngoài, vẫn chưa rước dâu. Hiện giờ nhàn rỗi rồi, có phải cũng nên lo lắng chuyện chung thân đại sự không nhỉ?” Nói đến đây, Phượng Thất thần bí hề hề nói: “Lại nói tiếp, ta có quen một cô gái, cô ta vô cùng sùng bái đại tướng quân. Không biết…”

Đang nói, âm thanh của Phượng Thất hạ dần rồi ngưng bặt. Hạ Lan Khâm cùng Y Nhân đồng thời nhìn theo tầm mắt của nàng, nhìn thấy tình hình trên lầu, cũng đều phải hít sâu một hơi.

Hạ Lan Tuyết đi ra.

Hạ Lan Tuyết mặc nữ trang đi ra.

Hạ Lan Tuyết mặc một bộ áo váy lụa mỏng màu tím nhạt, tóc mây cao ngất đi ra.

Y Nhân không bất giác đi so sánh anh với Lãnh Diễm. Thật ra nam cải nữ trang, chung quy không có được sức quyến rũ nữ tính. Nếu đem so sánh, đương nhiên Lãnh Diễm sẽ thắng một bậc. Nhưng trên người Hạ Lan Tuyết lại có một tính chất đặc biệt cực kỳ mâu thuẫn: Gương mặt yêu mị như vậy, thân hình thon gầy cao ngất, diễn cảm lại quật cường giận dữ. Tất cả hình thành một loại mị hoặc kỳ quái, làm cho ngươi ta…làm cho người ta không khỏi đối với thân thể phía sau lớp quần áo kia, suy nghĩ miên man bất định.

“Vì sao ta nhất định phải giả dạng như vậy?” Hạ Lan Tuyết lạnh lùng nghiêm mặt, trầm giọng hỏi Phượng Cửu.

Phượng Cửu đi theo sát phía sau, nghiêm trang trả lời: “Đương nhiên là vì muốn ra khỏi thành.”

Dịch Kiếm sớm đã nhịn không nổi, vừa nhìn thấy Vương gia đi ra liền che miệng tủm tỉm cười. Hạ Lan Tuyết trông thấy diễn cảm của Dịch Kiếm, trong lòng lại càng tức giận, hừ lạnh một tiếng.

“Thái hậu vừa mới mất, hơn nữa, sau khi tin đại tướng quân chết đi được truyền ra ngoài, Thiên Triều nhất định sẽ xảy ra nhiều chuyện khác thường. Muốn trốn ra khỏi thành không phải là chuyện dễ. Chỉ có điều, giữa đội hình có một đại mỹ nhân, lại vừa vặn bị thủ vệ trêu chọc, sau đó mới phát hiện là cơ thiếp mới tuyển về của Bùi đại nhân. Vậy thì chuyện ra khỏi thành, nhất định sẽ trở nên rất dễ dàng.” Phượng Cửu cười híp mắt nói.

Bề ngoài thì nói, muốn để cho Hạ Lan Tuyết cố ý bị trêu chọc, sau đó nói dối anh là cơ thiếp của Bùi Nhược Trần. Những người đó không dám điều tra nhiều, cứ thế cho qua.

“Ta còn phải bị người ta trêu chọc?” Giọng nói của Hạ Lan Tuyết cực lãnh, lãnh đến dọa người, gần như đông lại thành băng. Phượng Cửu vẫn nghiêm trang, gật đầu.

Dịch Kiếm xua tay mặc kệ, đoạt lời phản bác: “Vương gia là thân vương thân ngọc, sao có thể để mấy tên tục nhân đó trêu chọc!”

Hạ Lan Tuyết đang muốn cảm kích Dịch Kiếm vì đã đứng cùng chiến tuyến với mình, nào ngờ Dịch Kiếm lại nói tiếp một câu: “Không bằng để tôi thay cho!”

“…” Hạ Lan Tuyết cùng Phượng Cửu đồng thời không nói gì. Bọn hắn đánh giá cao thấp Dịch Kiếm một phen, sau đó không hẹn mà cùng buông tiếng thở dài.

“Thôi bỏ đi, cứ để ta đi vậy.” Hạ Lan Tuyết đành phải xả thân vì nước.

Dịch Kiếm gãi gãi đầu, không hiểu vừa rồi bọn họ thở dài, rốt cuộc là có ý gì.

***

Phủ Thừa tướng.

Tiểu nha đầu bị Hạ Lan Du phái đi đã trở lại phòng, một năm một mười đưa tin, nói: “Trong phòng Bùi đại nhân quả thật có người, nhưng không phải là nữ nhân. Ồ, vậy thì là ai nhỉ? Nô tỳ nghe Bùi đại nhân gọi hắn là bệ hạ? Còn nói cái gì Viêm Quốc…”

Tiểu nha đầu còn chưa nói hết, tay Hạ Lan Du đã run lên, làm văng cả nước trà ra bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.