Bình Hoa Nghịch Tập

Chương 136




“Đại – Phôi – Đản. Trông như vậy mà lại đem lưỡi vói vào trong miệng Hân, hại Hân toàn thân mất hết khí lực, eo bây giờ vẫn còn tê dại…Đều tại anh…Ah!”

Sở Mộ Hân còn đang cao hứng vừa lẩm bẩm một mình vừa chăm chú nhìn Tư Đồ Khắc Tai, bỗng ngón tay đặt trên môi hắn bị ngậm vào trong miệng. Cậu hoảng sợ bật dậy lùi ra đằng sau nhưng ngón tay không tài nào rút ra được.

“Anh tỉnh…Thả…thả ra đi!”

Kì thực lúc Sở Mộ Hân ngồi bên cạnh, hắn đã tỉnh nhưng không mở mắt chẳng qua chỉ là muốn nghe xem cậu sẽ nói những gì. Nghe cậu gọi hắn là “tiểu Tai”, suýt chút nữa hắn muốn thổ huyết mà chết. Ngay lúc bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trên mặt hắn, Khắc Tai kinh ngạc phát hiện dục vọng của chính mình vậy mà lại bị khơi mào không thể khống chế. Đối với tình huống này, hắn đành bất đắc dĩ tìm cách nhịn xuống.

Ánh mắt tà mị nhìn khuôn mặt thanh tú của Sở Mộ Hân đang vì luống cuống mà đỏ bừng, Tư Đồ Khắc Tai dùng lưỡi khẽ chạm vào ngón tay ngọc ngà non mịn ấy.

“A…”

Đôi lông mày thanh tú khẽ chau lại, Sở Mộ Hân không rõ cảm giác này là gì. Một cảm giác tê dại truyền từ đầu ngón tay xuống thắt lưng rồi thẳng lên đến ót. Xúc cảm kì lạ này khiến hai chân cậu mềm nhũn mà khuỵu xuống. Khuôn mặt có chút đau khổ nhìn Tư Đồ Khắc Tai, hai hốc mắt vì bốc lên dục hỏa mà phủ một tầng hơi nước.

“Khắc Tai…Thật kì quái, Hân thấy trong người lạ lắm, anh buông ra đi…”

Cầm lấy cổ tay trắng nõn của Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai buông tha cho tiểu gia hỏa này. Nhìn gương mặt hồng hồng bị mình khơi mào dục vọng, hắn hít sâu một hơi.

“Đến đây, mặc cái này vào, mặc áo choàng tắm sẽ bị lạnh. Cũng khuya lắm rồi, em đi ngủ trước đi!”

Hắn giúp Sở Mộ Hân mặc xong áo T-shirt rồi đứng lên ôm lấy cậu đang toàn thân vô lực về phòng ngủ. Tư Đồ Khắc Tai nhẹ nhàng đặt tiểu gia hỏa lên gường rồi kéo chăn đắp kín các góc sau đó cúi người xuống in lên trán cậu một nụ hôn khẽ.

“Ngủ đi, tôi ở ngay bên cạnh. Nếu có chuyện gì thì gọi một tiếng, tôi sẽ qua. Ngủ ngon.”

Kéo chăn lên cao chỉ để lộ đôi mắt to tròn, trong mắt Sở Mộ Hân là sự quyến luyến nồng nàn khiến Tư Đồ Khắc Tai không nỡ rời đi. Sở Mộ Hân ngoan ngoãn gật đầu.

“Uhm, ngủ ngon”

Cầm tay Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai lưu lại trên đó một nụ hôn.

“Ngủ ngon, Hân”. “Em yêu của tôi”, mấy chữ này hắn đành cất lại trong lòng không nói ra.

Trở lại phòng mình, Tư Đồ Khắc Tai ngay lập tức vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, trực tiếp xối nước lạnh vào người hòng dập tắt dục hỏa.

Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt hồn nhiên của người kia, mỗi lần vô tình đụng chạm, mỗi lần nhìn nét cười trong đôi mắt ánh lên, dục hỏa trong lòng lại nổi lên, khống chế không được mà muốn thoát cũng không xong. Nhưng sao tôi dám đụng vào em? Em như tờ giấy trắng nội tâm thuần khiết, tôi nào dám vội vã làm nhiễm bẩn thứ màu sắc trong veo này. Điên cuồng nghĩ muốn độc chiếm em nhưng tôi lại không muốn đánh gãy đi đôi cánh ngây thơ trong sáng ấy. Hân, Hân, Hân…

“Hân…Thật sự muốn em…Hân…”

Tư Đồ Khắc Tai khổ sở lẩm bẩm khát vọng từ sâu trong đáy lòng mặc cho dòng nước lạnh buốt không ngừng tuôn chảy trên người.

Lau qua mái tóc ẩm ướt, Tư Đồ Khắc Tai rót cho mình một ly tequila, khoác áo choàng tắm ngồi trên salon.

Ngày mai có năm cuộc họp cần tiến hành, có rất nhiều khách hàng cần gặp, còn phải giúp Hân thu dọn hành lý…

“…Tai…”

Tư Đồ Khắc Tai ngẩng đầu, Sở Mộ Hân ôm chăn đứng ở cửa. Thân hình cậu nhỏ xinh nên chiếc áo T-shirt mặc lúc trước thật sự quá lớn khiến bờ vai trắng mịn lộ một nửa, chọc người không thôi.

“Hân? Em còn chưa ngủ? Sao vậy?”

Vội vàng bỏ ly rượu xuống đi về phía Sở Mộ Hân, Tư Đồ Khắc Tai ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực. Sở Mộ Hân buông chăn ôm lấy hắn.

“Hân không ngủ được”

Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mộ Hân lên xem xét cẩn thận, hắn an ủi.

“Không ngủ được? Nhưng nhìn em rõ ràng rất mệt mỏi, đi ngủ đi, được không?”

Cái đầu nho nhỏ trong ngực Khắc Tai cật lực lắc

“Hân không muốn, không muốn”

Thở dài một hơi, Tư Đồ Khắc Tai dắt Sở Mộ Hân đi đến giường của mình. Hắn ngồi xuống, để Sở Mộ Hân đứng trước mặt, nắm lấy bàn tay lạnh lạnh kia

“Ngoan, sao vậy, Hân?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp, Tư Đồ Khắc Tai kiên nhẫn chờ.

“Hân…không muốn một mình…”

“Tiểu ngốc, tôi ở ngay bên cạnh, đâu phải em chỉ có một mình.”

Chỉ thấy cái đầu nhỏ lắc như trống bỏi, Tư Đồ Khắc Tai xoa đầu tiểu tử kia, nhìn vào đôi mắt thống khổ.

“Hân không muốn ngủ một mình, Khắc Tai theo giúp Hân. Hân muốn ngủ cùng anh, được không, Khắc Tai?”

Lại thở dài một lần nữa, tiểu gia hỏa này rõ ràng là muốn thử thách sự nhẫn nại của hắn, nhưng…

“Em thật là…Được rồi, lên đây đi”

Khuôn mặt ảm đạm thoáng chốc lộ ra tươi cười, Sở Mộ Hân hưng phấn nhảy lên giường Tư Đồ Khắc Tai. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, định đứng lên đi thay quần áo thì bị Sở Mộ Hân giữ lại, bàn tay nắm chặt không chịu buông.

“Anh muốn đi đâu?”

Mỉm cười nhìn cậu đang tràn đầy bất an, Tư Đồ Khắc Tai trong lòng tràn đầy thương yêu cùng cưng chiều.

“Đừng lo, tôi đi thay quần áo. Chẳng lẽ em muốn tôi không mặc quần áo ngủ với em sao?”

“A, hảo”

Nghe xong lí do, lúc này Sở Mộ Hân mới bằng lòng buông tay ra nhưng đôi mắt vẫn mở lớn nhìn chằm chằm hắn như thể sợ hắn sẽ biến mất.

Quay lưng về phía cậu, Tư Đồ Khắc Tai biết Sở Mộ Hân đang nhìn mình cũng biết rõ chính vì đôi mắt ấy mà dục hỏa trong người bị nhen nhóm lên từng chút một. Cười khổ một tiếng, hắn cởi áo choàng tắm với tay lấy quần áo ngủ. Động tác này trong mắt Sở Mộ Hân tức thì dâng lên trong lòng một cảm giác quái dị.

Oa…Cơ thể thật đẹp nha…

Sở Mộ Hân trong lòng tán thưởng, dáng người Tư Đồ Khắc Tai thật đúng là làm người khác điên cuồng. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, tuy hơi gầy nhưng eo thon phối cùng đôi chân dài tạo nên một tỉ lệ hoàn hảo. Thân thể này không những khiến cho nữ nhân nín thở mà nam nhân cũng phải ngưỡng mộ. Dù có bận rộn đến đâu, Tư Đồ Khắc Tai cũng không bao giờ quên tập thể hình. Ở đây, hắn có một phòng  chuyên dụng dành cho việc tập luyện.

Mặc xong quần áo, trước khi quay người lại, Tư Đồ Khắc Tai hít sâu một hơi, tận lực nhịn xuống. Tiểu gia hỏa kia là người quan trọng nhất, không được làm tổn thương đến cậu…

Hắn tự dặn dò chính mình rồi quay người lại nhìn Sở Mộ Hân. Khuôn mặt cậu lúc này lộ ra vẻ dịu dàng, điềm đạm. Cậu tự động tiến sát vào trong lồng ngực, cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ người hắn tỏa ra. Sở Mộ Hân cười nhẹ.

“Khắc Tai thật ấm, Hân rất thích”

Khẽ ôm tiểu tử kia, Tư Đồ Khắc Tai nhếch môi.

“Hảo, em nói tôi giống cái ấm lô sao?”

Vừa nói hắn vừa chọc cho Sở Mộ Hân nhột làm cậu cười đến không thở nổi.

“A a…không có, không có mà, tha cho Hân, nhột quá!”

Nhìn khuôn mặt phiếm hồng cùng tóc tai có chút lộn xộn, bộ dáng chân thật đến động lòng người của cậu, Tư Đồ Khắc Tai xém chút nữa không kìm chế được dục vọng bản thân. Xoay người một cái, hắn đè lên Sở Mộ Hân. Cậu lúc này còn đang tránh né đôi tay đang tàn sát bừa bãi trên cơ thể mình, thở hổn hển, trừng mắt nhìn người phía trên.

“Anh này…Đại phôi đản, lão yêu khi dễ Hân…”

Tư Đồ Khắc Tai không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt trong như nước hồ thu của cậu khiến Sở Mộ Hân còn đang muốn nói gì đó phải ngừng lại. Ánh mắt chất chứa tình cảm sâu đậm khóa lại trên cậu, hắn chậm rãi cúi đầu.

“Để tôi hôn em được không, Hân?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc đỏ bừng, Sở Mộ Hân lập tức nhớ tới trước đây không lâu lần tiếp xúc thân mật đó khiến cậu toàn thân vô lực. Hóa ra đây chính là hôn.

“Là…trước kia anh cũng là như vậy sao?…Là môi chạm môi?”

Có chút nhút nhát, có chút rụt rè khi ở khoảng cách gần như này, Sở Mộ Hân muốn nghiêm túc xác nhận lại. Tư Đồ Khắc Tai gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lại càng đỏ hơn.

“Khắc Tai…Thật kì quái, vậy sao lần trước anh không hỏi Hân…”

Giọng nói dần nhỏ lại, Sở Mộ Hân chậm rãi kéo Tư Đồ Khắc Tai xuống, chủ động dán môi mình lên đôi môi chờ đợi đã lâu của hắn.

“Ưm…”

Nhẹ nhàng thâm nhập, khiêu khích hơi thở đầy cám dỗ. Đầu lưỡi Tư Đồ Khắc Tai nhanh chóng khuấy đảo nơi kia. Cảm giác một trận tê dại mãnh liệt chạy thẳng xuống, Sở Mộ Hân không tự chủ nâng cao thắt lưng, cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ. Cảm nhận động tác của người dưới thân, Tư Đồ Khắc Tai không kìm chế được bản thân càng lúc càng đắm chìm trong hơi thở ngọt ngào đến bức người của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.