Bình Định

Chương 38: Giây lát (1)




Thỉnh thoảng họ sẽ hẹn nhau đi chơi, thật ra hai người đều bận rộn, nhất là Giang Chấn, không có thời gian nghỉ ngơi cố định, hẹn một lần cũng rất khó.

Văn Tiểu Sơ bấm tính ngón tay, bọn họ cùng nhau xem kịch nói, tuy là một tác phẩm dở hơi tình tiết cũ rích, lúc xem cậu cứ mất tập trung suốt, nhưng Giang Chấn có lẽ sẽ không phát hiện; cùng nhau đi dạo triển lãnh tranh, bề ngoài hai bên chỉ đơn thuần là đi xem náo nhiệt, ngoại trừ cùng nhau cười nhạo mấy con vịt mắt trợn trắng ra thì cách nhìn về nghệ thuật cái gì cũng không có; sau đó là ăn uống khắp nơi, hiếm có ngày nghỉ, hai người trẻ tuổi được rảnh rỗi dạo chơi, tham quan rất nhiều phố cổ, tìm được rất nhiều món ăn ngon và quán nhỏ ẩn nấp.

Lúc nghỉ trưa cậu và Kỳ Khả Thu núp ở phòng giải khát nói chuyện phiếm, Kỳ Khả Thu mới làm móng tay xong vểnh Lan Hoa Chỉ của mình lên, nói: “Ái chà chắc chắn anh ta có ý với cậu, có ai ngốc đến nỗi bỏ cả ngày nghỉ quý báu để cùng một tiểu nam sinh đi vui chơi giải trí, còn đi xem phim, đi dạo triển lãm tranh nữa chứ, buồn nôn.”

“Có thật không? Tuy là tôi cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà nó thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của cô đó, có phải thật ra trên thế giới đều tồn tại một loại người đối với mỗi người khác thì vô cùng dịu dàng nhưng đều không phải xuất phát từ tình yêu đúng không? Có phải vì môi trường sống của chúng ta quá tầm thường cho nên xung quan mới không có loại ưu tú như vậy?”

Kỳ Khả Thu gương mắt liếc về phòng làm việc, tất cả đều là ca rô màu xanh đỏ, giống như đống gạch men nhàm chán đó là các đồng nghiệp, thở dài nói: “Tôi cũng không biết, dù sao thì tôi cũng chưa gặp qua đàn ông như vậy.”

“…Thật ra thì cô cũng không gặp được bao nhiêu người đàn ông.” Văn Tiểu Sơ do dự chỉ ra, “Vậy ý cô là, nếu như tôi đi bày tỏ, rất có thể anh ấy sẽ đồng ý?”

“Tôi nghĩ vậy…” Kỳ Khả Thu nói, “Chẳng lẽ bây giờ hai người không giống như đang yêu đương hẹn hò sao?”

“Ai… Yêu là có thể ôm ôm hôn hôn, tôi rất muốn…”

“Phi! Háo sắc! Sao lại có thể nói mấy lời hạ lưu với một cô gái như tôi chứ!” Kỳ Khả Thu nhảy dựng lên, rủ mạnh làn váy, cứ như trên đó dính đầy bụi bặm phun ra từ miệng Văn Tiểu Sơ vậy, “À đúng rồi, trước khi cậu bày tỏ phải hỏi anh ta có phả độc thân hay không đã.”

“Bác sĩ Giang, tại sao anh vẫn chưa có bạn gái?” Ban ngày Văn Tiểu Sơ hí hoáy dây anten, cuối cùng cũng lấy dũng khí hỏi vấn đề này.

Năm nay cháu Giang Chấn muốn thi trung khảo[1], mẹ nhóc xách máy chơi game của nhóc đưa cho Giang Chấn, tạm thời để Giang Chấn bảo quản, tránh để thằng nhóc chơi bời lêu lổng. Mà bản thân Giang Chấn thì không chơi nên gọi Văn Tiểu Sơ đến chơi.

[1] Trung khảo [中考]: Thi tốt nghiệp cấp 2 lên cấp 3.

“Ai nói với cậu tôi không có?” Giang Chấn lật một quyển sách hướng dẫn, nắm tay liên tục cắm lên chuôi máy chủ.

“Cái gì?” Văn Tiểu Sơ cực kỳ hoảng sợ, thẻ trò chơi rơi đầy đất.

“Cậu làm sao vậy.” Giang Chân nhìn dáng vẻ ngu ngốc há to miệng của cậu, mỉm cười, vừa nhặt thẻ trò chơi vừa nói, “Trước kia có, sau đó thì chia tay.”

“Hơ hơ… Dọa chết tôi…” Văn Tiểu Sơ vỗ vỗ ngực, “Không phải, tôi nói là, thật đáng tiếc… Tại sao hai người lại chia tay?” 

“Tôi đi trao đổi ở Nhật Bản hai năm, có lẽ là cô ấy cảm thấy ở nơi khác rất vất vả đi.”

“Đúng vậy, quả thật rất vất vả.” Văn Tiểu Sơ làm như có thật mà gật đầu, trong lòng thật ra rất vui mừng, bản thân là cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt[2].

[2] Gốc là “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt. Hướng dương hoa mộc dị vi xuân” [近水楼臺先得月,向阳花木易为春]. Đây có nghĩa là: Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, cỏ cây hoa lá dưới ánh trăng đậm đà sắc xuân.

“Hơn nữa…” Giang Chấn hơi do dự, nói, “Cô ấy nói ở chung một chỗ với tôi, cảm thấy rất ràng buộc.”

“Đó là cái gì?”

“Có lẽ là ở nhà quá trẻ con, dưỡng thành thói quen, thích quản đông quản tây, người khác sẽ cảm thấy không được dễ chịu.”

“Tôi cũng rất thích.” Văn Tiểu Sơ đối với tình hình hiện tại vô cùng hài lòng, cậu thật sự rất hưởng thụ sự quản thúc của Giang Chấn đối với cậu, cho rằng đây là một loại cách thức cư xử quan tâm đối với người khác.

Giang Chấn cười, đứng dậy nói cậu đi làm cơm trưa trước, để Văn Tiểu Sơ tự sắp xếp máy chơi game rồi tự chơi một lúc, kết quả chỉ qua mấy phút, Văn Tiểu Sơ đã giống như con bạch tuộc nằm bò ở cửa phòng bếp, chăm chú nhìn anh nấu cơm, đuổi cũng không đi.

Lúc anh ở Nhật Bản từng làm việc ở tiệm mì sợi, bình thường khá quen thuộc với ẩm thực Nhật Bản, chỉ đơn giản làm món cơm chiên Nhật Bản, Văn Tiểu Sơ ăn đến nỗi mặt mày hớn hở, cậu đối với tay nghề của bản thân đã có chút chán ngấy, nếu như sau này mỗi người đều có thể thay phiên nhau nấu cơm thì tốt biết mấy, nhưng mà bác sĩ bận rộn như vậy, mình nên làm nhiều hơn mới phải.

Ăn cơm xong, Văn Tiểu Sơ đang rửa chén thì nghe chuông cửa vang bên ngoài.

Cha mẹ Giang Chấn bỗng nhiên đến thăm, Văn Tiểu Sơ lúng túng không ngừng lau khô tay rồi chạy đến. Hai vị lão nhân nói là đi ngang qua nên vội đến đưa ít đồ cho Giang Chấn, túi lớn túi nhỏ đặt trên sàn nhà ở phòng bếp, sau đó ở trong phòng bắt đầu đánh giá.

Văn Tiểu Sơ ngoan ngoãn ngồi trên sofa phòng khách, hai tay để lên đầu gối, khẩn trương đến đầu đổ mồ hôi, Giang Chấn thấy vậy thì lột một trái chuối cho cậu ăn, cậu tam khẩu lưỡng khẩu ăn xong lại gào khóc nhìn Giang Chấn đợi đút, Giang Chấn dở khóc dở cười, nói: “Cậu đừng khẩn trương như vậy, đi nấu nước pha trà đi, cha mẹ tôi cũng là khách mà.”

Văn Tiểu Sơ bận bịu chạy vào phòng bếp, cũng không cảm thấy những lời này có bao nhiêu lượng thông tin.

Có lẽ là trà rất hợp khẩu vị, hai vị lão nhân ngồi xuống, một bên trả lời Văn Tiểu Sơ, vô cùng ôn hòa hỏi nhà cậu ở đâu, làm công việc gì, từ từ xoa dịu áp lực cho cậu.

“Cái nhà này của con cũng quá nhỏ. Nhiều hơn hai người đã không có chỗ đặt chân rồi.” Bà Giang nhìn xung quanh căn phòng một chút.

“Bản thân con ở một mình, cần gì mua lớn như vậy, lúc dọn cũng dọn không hết.” Giang Chấn thấy bà Giang mở miệng muốn nói gì, vội bổ sung thêm, “Kết hôn rồi sẽ đổi lớn hơn.”

Thấy bọn học nhắc đến kết hôn một cách tự nhiên như vậy, Văn Tiểu Sơ đang dựng thẳng lỗ tai liền cụp xuống, cảm thấy hơi ủ rũ.

Hai vị lão nhân đối xử với người khác rất thân thiết, nhìn con trai bọn họ là biết ngay, mấy người hàn huyên đến chuyện em gái Giang Chấn sang năm phải đi du học ở Singapore, bà Giang cố ý dặn dò: “Con không được cho con bé tiền, đừng quá nuông chiều nó, để con chiều rồi thì cái gì cũng không làm được.”

Giang Chấn nhún nhún vai, nhìn Văn Tiểu Sơ nháy mắt.

Cha Giang ngồi không yên, đi vào thư phòng nghiên cứu giá sách của anh, bà Giang thì ngồi ở phòng khách xem Tivi.

“Tiểu Sơ cậu dạy tôi chơi game đi.” Giang Chấn sợ cậu mất tự nhiên, bèn đề nghị.

Hai người ngồi cạnh nhau trên sàn nhà chơi PUBG

“A a a a không có máu! Ba ơi mau cứu con ————” Tập trung chơi game đến đến mức quên luôn hoàn cảnh xung quanh, Văn Tiểu Sơ bắt đầu kêu to.

“Tôi cũng không có máu, cậu đừng chạy qua kia!” Giang Chấn cũng luống cuống chạy theo, bản thân Văn Tiểu Sơ chơi đã chẳng ra gì, lại thêm một tay mới, hai người y như con ruồi không đầu, bị người ta đuổi theo đánh, sau đó hôi đầu thổ kiếm[3] cùng nhau tử trận.

[3] Hôi đầu thổ kiếm [灰头土脸]: đại khái là mặt xám ấy, giống như đang chơi mà bị giết thì thì biểu cảm sẽ “mặt xám” (Cũng không biết có đúng không ^^).

“Chà chà… Cái gì mà mất máu chứ, không may mắn chút nào.” Bà Giang đang xem Tivi, oán trách nói.

“Mẹ cũng coi như mẹ bác sĩ mà còn kiêng kị cái này, vốn đã không có máu, vậy phải nói sao đây?” Giang Chấn cười nói.

“Có thể tìm từ khác thay thế, ví dụ như…” Mẹ Giang chăm chú dán mắt vào Tivi, bên trên đang chào hàng bộ dụng cụ dưỡng sinh cách điện gì đó, “Nước sinh mạng các loại.”

“….”

Một lát sau, hai người lại bắt đầu hi sinh kêu gào.

“A a a a không có nước sinh mạng rồi! Cứu mạng a ——————”

Cha Giang cầm một quyển sách dày nhô đầu ra, từ trên mắt kính nhìn bọn họ: “Lộn xộn cái gì.”

Hai người ngồi đến 6 giờ, bởi vì hẹn bạn già ăn cơm nên rời đi, Văn Tiểu Sơ tiếp tục ngây ngô thẹn thùng, giống như tự cho mình là chủ nhân, cũng cáo từ về nhà.

Ban ngày sợ hãi xen lẫn hưng phấn, cậu lo là mình mất ngủ, nuốt một viên Melatonin, sau đó thì như thường lệ gửi tin nhắn nói chuyện trên trời với Giang Chấn.

“Cha mẹ anh thật là tốt…”

“Bọn họ rất tốt, nhưng cũng không có gì đặc biệt cả.”

Văn Tiểu Sơ hơi khổ sở, gia đình như vậy mới có thể nuôi ra một người hoàn mỹ như Giang Chấn, từ trước đến nay cha mẹ cậu đều mặc kệ cậu, cho nên tính cách mình mới trở nên kỳ quái như vậy.

“Trời ơi má ơi —— trời ơi mẹ ơi ——” Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, là Giang Chấn gọi đến.

“Cha mẹ cậu ở quê, cho nên mới cảm thấy hơi nhớ bọn họ?”

“…Cũng nhớ.”

“Tại sao?”

“Từ nhỏ bọn họ đã không quản tôi, từ khi bắt đầu gửi ở nhà trẻ cho đến bây giờ cũng không thật sự muốn trò chuyện với tôi, chỉ biết hỏi tôi thi đứng thứ mấy…” Văn Tiểu Sơ cảm thấy mất mác nói, “Đại học cũng là tôi tùy tiện báo danh, người ta nói ở đấy có rất nhiều hải sản để ăn, anh xem cái gì tôi cũng không hiểu.”

Có lẽ do hôm nay ông bà Giang kích thích cậu, cho nên cậu mới sẵn sàng đem những lời này cẩn thận kể ra: “Tôi nhớ bọn họ, nhưng mà về rồi cũng không có gì để nói…”

Giang Chấn yên lặng một hồi, có lẽ là không biết nói gì, nghe những lời an ủi lúc này luôn không thật chút nào.

Cậu bắt đầu buồn ngủ, mê mê trừng trừng không biết mình lại nói những gì.

“….Tôi cảm thấy làm bạn với anh, vô cùng vô cùng vui vẻ.” 

Văn Tiểu Sơ nằm trên giường, mắt mờ mịt buồn ngủ, âm thanh nghe vào lại mềm nhũn, giống như vỏ ngọc trai mở ra sau khi được nước biển gội rửa, lộ ra thịt mềm trắng ngọc.

“Tôi cũng rất vui vẻ…” Nghe thấy âm thanh Giang Chấn  như gần như xa, “Nếu như… Có thể đến tìm tôi… Luôn luôn…”

Cậu không biết đã ngủ lúc nào.

Rất nhanh đã đến Nguyên Đán, sau khi chủ quản biết cậu không làm gì ngày Nguyên Đán thì không chút nhân tính muốn cậu tăng ca nửa ngày.

Văn Tiểu Sơ cảm thấy mình cũng không có gì để oán trách, suy cho cùng trước nay cũng không có ai ăn Tết cùng cậu, cậu không hỏi Giang Chấn, thứ nhất là cảm thấy chắc chắn anh sẽ về nhà cha mẹ ăn Tết, hơn nữa cũng không muốn anh thấy mình quá lẻ loi đáng thương.

Cậu mua nguyên liệu nấu lẩu, muốn làm liên hoan ở nhà một mình.

Lúc đang rửa trái cây, Giang Chấn gọi điện đến.

“Nguyên Đán cậu muốn đi đâu?” Bên kia điện thoại hò hét ầm ĩ.

“Tôi… tôi đi về nhà.” Văn Tiểu Sơ hỏi chột dạ.

“Cậu về nhà?” Giang Chấn thoáng giật mình, “Không phải lần trước cậu nói Nguyên Đán chỉ nghỉ một ngày thôi sao?”

“Không phải, ở nhà tôi.” Văn Tiểu Sơ thấy mình bị bại lộ, lấy tay qua cạy kéo một con nghêu mới, con nghêu mềm nhũn trốn cậu.

“Khu nhà Văn Sơn?”

“Ừ.”

“Vậy cậu đi cùng tôi đi, tôi đang ở bờ sông quảng trường đây, mấy đồng nghiệm nói muốn bước qua năm mới.” Nghe âm thanh Giang Chấn so với bình thường sáng sủa hơn, có lẽ nguyên do là đang ở cùng với các đồng nghiệp.

“Anh đang ở cùng một chỗ với đồng nghiệp à? Tôi đi có thích hợp không?” Văn Tiểu Sơ thoáng do dự.

“Không có gì là không thích hợp, tôi thấy cậu luôn một mình bực bội ở nhà, nếu không sợ đông người thì ra ngoài chơi một chút đi.” Âm thanh xung qunh hơi nhỏ, có lẽ là Giang Chấn đã tìm một nơi yên tĩnh, “Hơn nữa, chúng ta đã không gặp một tuần nay rồi.”

Ý cười của anh mang theo dịu dàng quyến luyến, Văn Tiểu Sơ nghe mà trong lòng vừa đau vừa mềm. Trước nay cậu không cảm thấy một thân một mình ăn Tết sẽ khiến người khác khổ sở, bỗng được người khác quan tâm, lại đột nhiên sinh ra chút uất ức mà xưa nay chưa từng có, vì vậy liền bỏ con nghêu xuống chạy đi thay quần áo.

Giang Chấn nói muốn đến đón cậu, cậu thấy xa quá, nhất định không đồng ý, cuối cùng hai người cũng hẹn gặp nhau ở nơi này.

Đêm khuya trời đông giá rét nhiệt độ rất thấp, cậu mang theo bao tay của Giang Chấn, có lẽ bác sĩ biết mình đáng thương nên sau này đã không mang bao tay lại nữa.

Các đồng nghiệp của Giang Chấn đều là bác sĩ và ý tá trẻ tuổi, cởi áo blouse trắng xuống cũng vô cùng bình dị gần gũi, ban đầu Văn Tiểu Sơ rất khẩn trương, sau đó thì từ từ thả lỏng, cũng vui vẻ đi theo.

Lúc sắp bước sang năm mới sẽ bắt đầu bắn pháo hoa long trọng, cậu ở đây đọc bốn quyển sách, từ trước đến nay cũng chưa từng tham gia hội họp long trọng như vậy.

Pháo hoa khổng lồ ở trên đỉnh đầu, chòm này chưa tắt thì chòm kia lại nổi lên, ánh sáng chói lóa lần lượt thay nhau phản chiếu toàn bộ không trung, mặt biển phản chiếu ánh sáng ngoằn ngoèo, cách cậu gần như vậy, tựa như đưa tay một cái là có thể chạm đến những thứ ảo ảnh ấy. Cảnh mộng ảo chói lọi như vậy khiến cậu cảm thấy có chút không tưởng, cậu bước đến chen lấn giữa đám đông ở nơi này, không khỏi cảm thấy hoảng hốt và lúng túng, cậu muốn đi tìm người quen, một người có thể đưa cậu trở về hiện thực, cậu quay đầu tìm, Giang Chấn lại ngay sau lưng cậu, chặt chẽ bảo vệ cậu, ánh lửa lấp lánh chiếu vào cặp mắt dịu dàng tĩnh lặng như nước biển, trông thật nhu hòa, ánh sáng lung linh tuyệt trần như vậy, như thể đây là một giấc mơ sống động nhất.

Giang Chấn nhìn cậu, há miệng muốn nói gì, có thể cậu không nghe rõ. Âm thanh đám đông ồn ào tựa như cũng bị pháo hoa đè ép, xung quanh tất cả đều im lặng, ngọn lửa lưu chuyển, sương mù bốc lên, bầu trời đầy sao, màn đêm mây khói, buổi hội họp long trọng tráng lệ to lớn này thật giống như chuẩn bị vì cậu mà chính cậu cũng chưa kịp chuẩn bị để tỏ tình.

Cậu ngẩng đầu lên, dùng sức ấn cổ Giang Chấn xuống, không hề có trình tự nào, mạnh mẽ hôn anh một cái.

Đầu óc cậu không tỉnh táo lắm, mất đi năng lực suy tư, chỉ biết trợn mắt nhìn Giang Chấn.

Vẻ mặt Giang Chấn thoáng giật mình, rồi quét mắt qua một bên như có chút suy nghĩ gì đó.

Dũng khí của Văn Tiểu Sơ bị cậu kích động mà nhanh chóng biến mất, cậu bỗng sợ hãi, cậu thích bác sĩ Giang như vậy, có thể anh sẽ tức giận ném cậu xuống biển, hoặc có lẽ sẽ xoay người đi mất chăng?

Giang Chấn không phải loại người thô lỗ đó, anh sẽ không đánh người, thân là bác sĩ phẩm chất đạo đức vững vàng, dù có đánh mình bị thương, cũng sẽ không thể nào ngồi yên không để ý đến, có lẽ anh sẽ mãi mãi không để ý đến mình nữa. 

Hoặc là, nói: “Thật xin lỗi, khiến anh hiểu lầm, nhưng tôi không có ý đó.”

Rốt cuộc thì hai trường hợp này cái nào hỏng bét hơn đây?

Để cậu mãi mãi cũng không được nhìn thấy Giang Chấn và nhìn anh giữ khoảng cách với mình thì loại nào càng làm người ta khổ sở hơn đây?

Cậu bị tưởng tượng của mình dọa sợ ngây người, suy nghĩ nhất thời gần như khiến đầu cậu nổ tung, tất cả tươi đẹp, ảo tưởng mà cậu từng cho là đương nhiên đều nhanh chóng lắc mình biến thành sợ hãi và thấp thỏm, nháy mắt cậu có chút không hiểu, bản thân dựa vào cái gì mà chắc chắn Giang Chấn sẽ thích cậu, chấp nhận cậu? Hành động kích động như vậy không chỉ mang đến phiền não cho người khác, cũng sẽ chôn vùi thứ tình cảm không rõ ràng của cậu, nếu như vừa rồi không có cái hôn kia, cậu hoàn toàn có thể nói bóng gió tuần tự từng bước hoàn thành lời tỏ tình của mình, cho dù không thành công, cũng còn có thể có thể diện mà rút lui. Vừa rồi là cậu hút phải á phiện sao? Tại sao cậu luôn làm những việc thiếu suy nghĩ như vậy chứ?

Giang Chấn không nói lời nào, tựa như có thâm ý mà nhìn cậu.

Văn Tiểu Sơ không hiểu anh có ý gì, anh sẽ không đọc tâm không đọc suy nghĩ, cũng sẽ không đọc được ánh mắt, cậu đã bị ảo tưởng trong đầu mình quật ngã trên đất.

Mắt cậu nhanh chóng tuôn ra lượng lớn nước mắt, cậu không muốn nghĩ đến nữa! Cậu bày tỏ thất bại! Cậu không muốn nghe Giang Chấn dùng mọi cách lựa lời để từ chối cậu, cậu biết nội tâm anh dịu dàng và được giáo dưỡng rất tốt, cậu do dự lâu như vậy, vẫn không thể tìm ra cách nào có thể giữ được bộ mặt tự tôn khi phải nghe đến lời từ chối, bản thân mình còn làm khó anh.

Đều tại Kỳ Khả Thu! Đều tại cô ta tẩy não nói Giang Chấn nhất định thích cậu! 

Văn Tiểu Sơ hô hấp dồn dập, Giang Chấn nhìn biểu cảm của cậu cũng biết sắp hỏng bét. Lúc này một chòm pháo hoa mới lại tiếp tục bắn, đám đông đang trào dâng, tiếng reo hò dần lớn, lấn át tất cả xì xào bàn tán. Văn Tiểu Sơ bắt đầu giùng giằng muốn chạy trốn, bộ dáng như bị bắt cóc, nước mắt rưng rưng sắp chảy nửa ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được, đùng đùng bỏ đi.

Bỗng cậu bị dùng sức kéo một cái, mặt bị ấn lên bả vai Giang Chấn, cậu cảm giác được tay Giang Chấn ở trên đầu cậu, mang ý trấn an. Văn Tiểu Sơ cảm thấy xấu hổ, nhưng không có giãy dụa, bị anh nửa ôm rời khỏi đám đông.

Tiếng người đi xa, cậu cũng không có ý muốn mở mắt, toàn bộ nước mắt đều dính trên chiếc áo khoác dài của Giang Chấn. Trong đầu cậu nghĩ, dù sao anh cũng không yêu mình, điều này thì có quan trọng gì với mình đâu.

Cứ như vậy bị kéo đi một hồi, bàn tay Giang Chấn vỗ nhẹ nỗi buồn của cậu một lúc lâu.

Cuối cùng Văn Tiểu Sơ cũng bình tĩnh lại, cậu hít sâu một hơi rồi đẩy Giang Chấn ra, không chịu nhìn thẳng mắt anh, cứ nhìn chằm chằm huy hiệu cài trên cổ áo khoác anh không rời, đó là huy hiệu được tặng kèm cậu mua được trong lúc chơi trò chơi, lúc đùa giỡn anh đã cài lên đó, thế mà Giang Chấn vẫn mang theo. 

Anh ấy cứ một mực làm chuyện dung túng mình như vậy, mới khiến cho mình tự mình đa tình đến mức này.

Cậu xoa xoa mắt, tháo bao tay ra nhét vào túi Giang Chấn, nói: “Tôi về đây, tôi không thích nhiều người, cũng không thích náo nhiệt, tôi chỉ thích một mình trải qua Nguyên Đán.”

“Em muốn đi bây giờ?”

“Ừm.” Cậu sống không còn gì luyến tiếc mà gật đầu, xoay người chuẩn bị đi, cậu muốn về nhà định cho mình ăn cái lẩu, sau đó thì ôm chăn khóc lớn một trận.

Giang Chấn nắm cái khăn quàng màu đỏ của cậu quấn hai vòng, Văn Tiểu Sơ giống như một con quay bị anh vòng trở lại, bác sĩ tốt cuộc cũng lộ ra nụ cười quen thuộc, nói: “Hôn người ta xong thì muốn quỵt?”

Văn Tiểu Sơ ngây ngốc nhìn bác sĩ anh tuấn.

“Lúc hôn anh em đã nghĩ gì?” Giang Chấn hơi cúi đầu, thử nhìn thẳng vào mắt cậu.

Văn Tiểu Sơ vẫn còn ngây ngốc, cậu quả thật không biết nói gì, bởi vì khi ấy cậu cái gì cũng không nghĩ.

“Vậy sau khi em hôn xong thì muốn anh làm gì?” Giang Chấn tiếp tục ân cần dẫn dắt.

Vẫn không có trả lời.

Giang Chấn thấy hỏi chắc chắn cũng không được gì, đành thở dài nói: “Xem ra em thật sự muốn hôn xong rồi chạy, vậy em về nhà tự trải qua Nguyên Đán đi.”

“Không phải vậy, tôi cũng muốn anh hôn lại.” Văn Tiểu Sơ nói xong mấy chữ cuối cùng còn mang theo nghẹn ngào.

“Hôn xong sau đó thì sao?”

Văn Tiểu Sơ ngây ngốc lắc đầu, dáng vẻ hết sức đáng thương: “Không biết, đến hôn lại đi.”

“Được rồi.” Giang Chấn cười một tiếng, nhích đến gần

Văn Tiểu Sơ thấy sau lưng anh pháo hoa rực rỡ, bầu trời đêm bát ngát, còn xuất hiện một chiếc máy bay kéo cái đuôi thật dài chậm rãi xẹt qua, cuối cùng là đôi mắt thâm thúy phóng to phản chiếu chính mình.

Môi của anh mềm mại mà ấm áp, mang theo năng lực không thể kháng cự, tay anh cũng rất ấm áp, Văn Tiểu Sơ dán chặt vào vách tường sau lưng, Giang Chấn cho cậu nụ hôn không hề qua loa lấy lệ giống như mình, anh thăm dò trong miệng cậu, mút lấy đầu lưỡi, dây dưa mỗi tấc trong khoang miệng cậu, cậu nghe bản thân phát ra âm thanh nghẹn ngào, hòa lẫn với tiếng nước chảy nho nhỏ. Đại não cậu giống như bị chia thành hai bộ phận, một nửa thì ngợp trong vàng son đầu choáng mắt hoa, một nửa lại phát ra âm thanh thổ tào kỳ quái không giống với ngày thường: “Bác sĩ khoa tai mũi họng thật sự rất hiểu rõ toàn bộ khoang miệng.”

Cậu không biết bọn họ đã hôn bao lâu, cậu thả lỏng bắt lấy ống tay áo đối phương, mất đi một phần sức lực, toàn thân đều nóng rang, nhất là khuôn mặt được Giang Chấn dùng tay phải nâng lên. Hai chân cậu như nhũn ra, gần như ngã khuỵu, nếu không phải đối phương còn một cánh tay dùng sức ôm cậu, có lẽ cậu đã nhũn xuống đất, nụ hôn ướt át này giống như rượu Campari, ngọt vô cùng nhưng vẫn khiến người khác đắm chìm.

Giang Chấn hơi đẩy ra, hỏi: “Bây giờ hài lòng chưa?”

Cậu vốn không nói nên lời, môi bị hôn nên hơi sưng, còn kéo theo giọt nước óng ánh, cậu lắc đầu một cái.

Bác sĩ anh tuấn lần nữa mỉm cười, lần nữa cúi đầu.

Hoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.