Bình Định

Chương 11: Fantasia




Bởi vì Lộ Tiểu Thiền còn mơ hồ nghe thấy được tiếng tim đập và hơi thở của những người khác.

Tiểu cô nương giương lên khóe miệng: "Ngươi tới thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?"

Bỗng nhiên, tiểu cô nương như một tia chớp bay nhào về phía Lộ Tiểu Thiền.

Coi như không nhìn thấy, Lộ Tiểu Thiền cũng có thể cảm giác được tà khí đột ngột ập tới, một trận gió như lưỡi đao sắc bén đâm thẳng về phía y.

"Vô Khích ca ca cứu ta ——" Lộ Tiểu Thiền giơ lên hai tay hô lớn ra tuyệt chiêu của mình.

Đầu ngón tay Thư Vô Khích khẽ nhấc, mấy đạo linh áp lập tức đánh úp về phía tiểu cô nương, trong nháy mắt đem nàng chấn bay ra ngoài, ngã mạnh vào tường đá quanh cổ thụ.

Tiếng xương cốt bị nghiền nát, rõ ràng vô cùng.

Lộ Tiểu Thiền nghe xong liền thấy xương cốt của mình cũng đau theo.

Thế nhưng sau khi tiểu cô nương ngã xuống, lại run rẩy đứng lên, hoàn toàn không cảm giác đau đớn, nàng giống như bị một cỗ sức mạnh kéo lấy, lắc lư loạng choạng, nhẹ giọng cười.

Tiếng cười của nàng khiến người ta sởn cả tóc gáy.

Mà cái vị cha đã chết kia của nàng cũng lắc lư loạng choạng mà đứng lên.

Lộ Tiểu Thiền nghiêng đầu, bởi vì ngoại trừ tiểu cô nương cùng cha của nàng, còn có rất nhiều tiếng bước chân truyền đến.

Những tiếng bước chân này, không giống như người bình thường bước đi, rất nặng nề, như xác chết di động, lại mơ hồ tỏa ra sát khí.

Bọn họ chính là đám đệ tử Mạnh gia lúc trước bảo vệ Mạnh phu nhân!

Đột nhiên, đám đệ tử này đồng loạt ngẩng đầu, hai mắt rõ ràng vô thần, ngực trống rỗng, tim bị móc xuống, thế nhưng trong tay vẫn còn nắm bội kiếm.

Đám bội kiếm rời khởi tay bọn họ, bảy tám thanh kiếm đồng loạt đánh úp về phía Thư Vô Khích.

Lộ Tiểu Thiền nghe như có tiếng xé gió, y theo bản năng nắm chặt đấm tay.

Biểu hiện trên mặt Thư Vô Khích không có bất kỳ biến hóa nào, đám bội kiếm còn chưa lao tới khoảng cách một cánh tay của hắn, đã bị một cỗ sức mạnh vô hình chặn lại.

Ngàn vạn tia tà khí quấn quanh trên thân kiếm lộ ra hình dáng, giương nanh múa vuốt muốn phá tan tầng linh khí như gông cùm xiềng xích này, lại không ngờ bị phản phệ, linh quang xanh bạc bao phủ tới, xua tan tà khí trên thân kiếm.

Trong nháy mắt, đám bội kiếm kia bị Thư Vô Khích khống chế, thay đổi phương hướng, như thác lũ xông về phía cổ thụ.

Đám bội kiếm từ các phương hướng khác nhau xông thẳng tới, kình lực phi phàm, toàn bộ tường đá đều vỡ vụn.

Lộ Tiểu Thiền tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lỗ tai lại có thể nghe ra bảy tám phần.

Ngay khi toàn bộ tường đá đều biến mất, cảnh tượng trước mắt, nếu như Lộ Tiểu Thiền có thể nhìn thấy, chỉ sợ không khép được mồm.

Vị Tà thần bên trong cổ thụ, chính là Mạnh phu nhân.

Nàng ngồi xếp bằng, cúi đầu, toàn thân đều là vết máu, Lộ Tiểu Thiền không ngửi thấy được mùi máu tanh thối rữa khiến người kinh tởm, ngược lại ngửi được một loại lãnh hương âm tà đến sởn cả tóc gáy.

Tựa như mùi hương mặc trúc mà nàng vẫn luôn thích dùng, nhưng so với loại hương khí kia càng thêm khiếp người.

Mỗi một nhánh cây đã khô héo quanh cổ thụ đều bị đè ép xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy tan.

Nhưng quan trọng chính là, trên đầu mỗi một nhánh cây, đều đâm vào một trái tim, những trái tim kia cũng chưa chết, ngược lại còn đang đập bình bịch.

Lộ Tiểu Thiền giật giật lỗ tai, y cảm thấy chính mình đã nghe lầm rồi, tại sao có thể có nhiều tiếng tim đập đến như vậy?

Cùng lúc đó, tại đầu các nhánh cây có bảy tám trái tim bỗng nhiên nổ tung, máu phun thật xa.

Mắt thấy sắp tung toé lên người Thư Vô Khích, lại bị linh áp quanh thân hắn cản trở, lộp bộp rơi xuống bụi cỏ ở trước mặt hắn.

Mà mấy tên đệ tử Mạnh gia trong nháy mắt giống như bị lấy đi sinh mạng, ngã xuống.

Lộ Tiểu Thiền vươn dài cổ, nuốt xuống một ngụm nước bọt — đệ tử Mạnh gia đều đã chết, hơn nữa còn chết một cách triệt để.

Kiếm của bọn họ rơi xuống, nằm lăn lóc trên mặt đất.

Ngoại trừ tiếng tim đập, Lộ Tiểu Thiền còn nghe thấy từng trận thanh âm tựa như Phạn âm, nhưng so với Phạn âm càng thêm vẩn đục trầm trọng, đó là tiếng lẩm bẩm của thật nhiều người.

Lộ Tiểu Thiền nhắm mắt lại tỉ mỉ cảm nhận, lúc y phân biệt ra được thanh âm của đôi phu thê mời y ăn cá nheo đậu phụ kia, y kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.

Tại bốn phía tường đá vỡ vụn, vây quanh cổ thụ, là ba bốn mươi thôn dân đang cúi đầu quỳ lạy, chính là hướng về Tà thần thành tâm cầu khẩn.

—— nguyên lai, toàn bộ Lý gia thôn đều là tín đồ của Tà thần!

Tiểu cô nương xương cốt đều vỡ nát khi nãy, trong tay nắm chuông bạc của Giang Vô Triều, chạy như bay hướng về Tà thần.

Lộ Tiểu Thiền bỗng dưng ý thức được cái gì đó, hô lớn: "Đừng để cho nàng qua đó —— "

Thư Vô Khích dùng ngón tay làm kiếm, một đạo linh khí hóa thành dây cung, đem tiểu cô nương kia chém thành hai nửa, thế nhưng lại không thấy chuông bạc đâu.

Thì ra là giương đông kích tây, cha của tiểu cô nương thừa cơ chạy vào, ném đi chuông bạc, đạo linh khí thứ hai của Thư Vô Khích đã phóng tới, trực tiếp cắt đứt hai chân lão, mà chuông bạc vừa vặn rơi xuống trên người đại tỷ mời Lộ Tiểu Thiền ăn canh cá nheo.

Đại tỷ kia nhận lấy chuông bạc, bò lổm ngổm hướng về Mạnh phu nhân đang ngồi xếp bằng bên trong cổ thụ. Đại tỷ kia là người sống, kẻ tu chân không thể tạo sát nghiệt, Thư Vô Khích có thể giết tiểu cô nương đã đem trái tim cùng linh hồn của mình dâng hiến cho Tà thần, nhưng lại không thể đụng vào một người sống như đại tỷ kia.

Lộ Tiểu Thiền dùng sức vỗ sống lưng Lộc Thục một cái, Lộc Thục phát ra hai tiếng nghẹn ngào, nhưng một chút cũng không có ý tứ tiến lên.

Thư Vô Khích làm sao có thể thất thủ? Hắn làm sao có thể để cái vị lão cha kia đem chuông bạc ném đi?

Hắn rõ ràng thấy được a! Khẳng định biết Giang Vô Triều... Giang Vô Triều hơn phân nửa đã mắc mưu, bị khống chế rồi a!

Lúc này, Mạnh phu nhân trong bụng cổ thụ chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị.

Các thôn dân của Lý gia thôn căn bản không dám nhìn nụ cười của nàng, dồn dập cúi đầu, gắt gao quỳ rạp trên mặt đất.

Mạnh phu nhân tay không nhanh không chậm duỗi ra, trong tay nàng nắm một trái tim, nó đang đập từng nhịp mạnh mẽ, có thể mơ hồ nhìn thấy một tầng linh quang nhàn nhạt bám vào trên trái tim kia. Chỉ là tầng linh quang này đang bị tà khí nhuộm dần, càng lúc càng yếu ớt.

Ngay trên đỉnh cao nhất của cổ thụ, có một bóng người hai tay đang bám vào cành cây, vị trí của hắn là cao nhất, cao hơn cả những trái tim bị treo trên cây.

Rầm một cái, người đó từ trên cây rơi xuống, phảng phất không có chút cảm giác nào.

Nhưng ngay khi đầu gối chạm đất, trong tay đã nắm chặt một thanh kiếm, chậm rãi ngẩng đầu lên, chính là Giang Vô Triều.

Giang Vô Triều chỉ tiến tới một bước, Lộ Tiểu Thiền liền nghe ra thanh âm của hắn, gào to: "Giang lão ca!"

Giang Vô Triều không hề bị lay động, trong mắt không có linh khí, tay phải cầm kiếm, tay trái đem cán kiếm đẩy ra, tiếng chuông bạc ngân vang, hơn nữa tiếng ngân này so với trước kia Lộ Tiểu Thiền nghe thấy hoàn toàn bất đồng, giống như tiếng rầm rú giãy dụa của bách quỷ từ địa ngục sâu thẳm.

Lông tóc toàn thân Lộ Tiểu Thiền đều dựng cả lên, y theo bản năng dùng sức lôi kéo khóa Tiên Lăng.

Lại chỉ nghe thanh âm không chút gợn sóng của Thư Vô Khích: "Đừng sợ."

Trong nháy mắt, y từ trên lưng Lộc Thục rơi xuống, còn chưa kịp té sấp mặt, liền đã bị thứ gì đó một ngụm nuốt mất.

Là Lộc Thục hiện thân thành hình thái linh thú, đem Lộ Tiểu Thiền nuốt vào trong bụng.

Lộ Tiểu Thiền được linh khí bốn phía của Lộc Thục bao lấy, y có thể nghe thấy những chuyện xảy ra bên ngoài, nhưng lại như cách một tầng thế giới.

Lúc này, "Linh Hao" kiếm trận của Giang Vô Triều đã xông thẳng về phía Thư Vô Khích, toàn bộ kiếm trận đều bị lây nhiễm bởi tà khí hắc ám, so với kiếm trận lúc trước càng thêm mạnh mẽ, ý đồ muốn đem Thư Vô Khích trấn áp hoàn toàn.

Quần áo và tóc Thư Vô Khích bị thổi tung, nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

Bị vây lấy bởi đủ loại thanh âm tràn ngập căm ghét cùng oán hận, "Linh Hao" kiếm trận bỗng nhiên bị đè ép đến căng chặt, cường độ cũng gia tăng mãnh liệt gấp mấy lần!

Thư Vô Khích chỉ điểm nhẹ mũi chân, liền thoát ra khỏi kiếm trận.

Giang Vô Triều đuổi theo, Minh Lan kiếm của hắn vung lên, đạo kiếm trận kia theo sát Thư Vô Khích, tầng tầng vỡ nát, trên đỉnh đầu không ngừng có cành lá lao xao theo cơn lốc xoay tròn rồi rơi rụng.

Các thôn dân đều run lẩy bẩy, tựa hồ là sợ hãi trận giao chiến này, một lão phụ nhân trong đó dừng lại việc cầu xin Tà thần phù hộ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Vô Triều cùng Thư Vô Khích đang giao chiến, một mảnh lá cây bị kiếm trận thổi tung lập tức đâm bị thương con mắt của nàng, nàng còn chưa kịp kinh hô, Mạnh phu nhân đã nhìn về phía nàng, trái tim lão phụ liền nứt ra từ trong lồng ngực, một cành cổ thụ đột nhiên đâm tới.

Lộ Tiểu Thiền suy nghĩ trong lòng, Tà thần này chỉ sợ đã bám vào trên người Mạnh phu nhân.

Nó mượn thân thể Mạnh phu nhân, chứng tỏ tà niệm của Mạnh phu nhân rất mãnh liệt, chính là thứ nó cần nhất!

Lộ Tiểu Thiền nhớ lại trong miếu Ly Triệt Y Quân, cái vị Mạnh phu nhân này rõ ràng nói là muốn hướng Ly Triệt Y Quân cầu xin con cái, nhưng lại có thể ngay trước tượng tiên quân vì một con gà quế hoa mà muốn mổ bụng y! Nữ nhân như vậy nào có chút từ tâm của người sắp trở thành mẫu thân?

Trừ phi nàng căn bản không phải muốn hài tử?

Lộ Tiểu Thiền đột nhiên nhớ tới có thôn dân đến dâng hương thời điểm bị Mạnh phu nhân đuổi ra đã từng nói một câu "Cẩn thận tiên quân giáng dịch bệnh xuống đầu các ngươi! Để cho các ngươi bị ốm đau dằn vặt!".

Nói cách khác, trong truyền thuyết dân gian, Ly Triệt không chỉ có thể trị bệnh cứu người, mà còn có thể giáng xuống ốm đau bệnh tật!

Mạnh phu nhân sát khí nặng như vậy, nàng đến miếu tiên quân căn bản không phải để cầu con cái! Mà là khẩn cầu tiên quân khiến cho tiểu thiếp trong nhà sinh không được hài tử! Chịu đủ mọi ốm đau dằn vặt!

Lòng oán hận sâu như vậy.....

Trùng hợp thay nàng lại đi ngang qua Hà gia thôn... Cái vị tiểu cô nương kia cùng cha cô ấy đều là từ Hà gia thôn chuyển đến Lý gia thôn, bọn họ đều bị móc tim xuống, nhưng những người khác ở Lý gia thôn lại đang quỳ lạy nơi đó.....

Chẳng lẽ nói Hà gia thôn sở dĩ trở nên hoang tàn mục nát, là bởi vì thôn dân bọn họ đều đã trở thành "tế phẩm", mà người Lý gia thôn chính là tín đồ?

Lộ Tiểu Thiền ngơ ngác trong lòng, nhớ lại cố sự mà đôi phu thê ở Lý gia thôn kể cho mình nghe lúc trước.

Vị nữ tử từ bên ngoài đến tuổi trẻ mỹ mạo, được nam tử trong thôn ái mộ, do đó dẫn tới sự căm ghét của những cô gái khác trong thôn. Cho nên vị nữ tử từ bên ngoài đến đã khơi mào sự căm ghét kia, chính là căn nguyên của tất cả... e rằng nàng chính là người sớm nhất rước tới Tà thần, hoặc giả nàng chính là Tà thần?

Bằng không một cái thôn làng nam cày nữ dệt cơ hồ cùng tà dục không có chút duyên phận nào, làm sao có thể hấp dẫn Tà linh?

Người Lý gia thôn không phải tự nguyện trở thành tín đồ, chỉ là bọn họ "oán hận" không đủ sâu nặng, Tà thần không cách nào "ăn được" càng không cách nào "xâm chiếm thân thể", thế nhưng Mạnh phu nhân mang theo lòng căm ghét oán hận sâu nặng vừa đến, liền tăng cường sức mạnh cho Tà thần.

Lộ Tiểu Thiền hô to: "Các ngươi đừng tiếp tục bái lạy Tà thần nữa! Các ngươi không bái nó, nó liền không hấp thu được tà dục! Không có sức mạnh khởi nguồn, chẳng mấy chốc nó sẽ bị thu phục!"

Các thôn dân nghe thấy tiếng kêu gào của Lộ Tiểu Thiền, vẫn vô cùng sợ hãi, cúi đầu nhắm chặt mắt.

Đại tỷ đang cúi đầu nhưng lời cầu khẩn trong miệng càng ngày càng chậm, trượng phu của nàng lập tức dùng cùi chỏ hích nàng một phát.

"Cái thiếu niên mắt mù kia mới bao lớn! Ngươi nếu nghe theo y, Tà thần nương nương sẽ giết ngươi trước tiên!"

Lộ Tiểu Thiền thở ra thật mạnh một hơi, lớn tiếng nói: "Hãy nghĩ đến con cháu đời sau của các ngươi! Lẽ nào các ngươi muốn để bọn chúng tiếp tục sống dưới uy hiếp của Tà thần! Vận khí của bọn chúng nói không chừng không tốt, không thể trở thành tín đồ! Nơi này vị trí lại hẻo lánh ít có người ngoài lui tới, các ngươi không sợ Tà thần không đợi được người ngoài đến, liền móc tim hài tử của các ngươi, biến chúng thành xác chết di động!"

Nước mắt của đại tỷ rơi xuống, nàng nghĩ tới hài tử mới một hai tuổi của mình, nghĩ tới nó sau này cũng phải sống trong lo lắng sợ hãi như vậy, nghĩ đến cảnh trái tim của nó bị móc ra, nàng cắn chặc hàm răng, dù cho vẫn sợ hãi, nhưng không chịu đọc tiếp một chữ.

"Lão bà! Lão bà — ngẫm lại....."

Đại tỷ nghiêng mặt sang bên cạnh, thần sắc kiên nghị mà nhìn trượng phu của mình: "Hãy nghĩ đến con của chúng ta! Thật vất vả mới ngóng trông được một vị tiên nhân đến giúp chúng ta diệt trừ ác tà, thế nhưng chúng ta lại hại hắn! Hiện tại lại có tiên nhân đến, chúng ta còn muốn tiếp tục "trợ Trụ vi ngược" hay sao?"

Trượng phu của nàng cứng đờ tại chỗ, cắn chặc hàm răng, tựa hồ đang do dự có nên tiếp tục cầu khẩn hay không.

"Nếu như các ngươi chưa từng bởi vì đố kị mà sinh oán hận, lời cầu khẩn của các ngươi đối với vị Tà thần nương nương này sẽ không có nửa điểm tác dụng! Nàng để các ngươi xếp thành vòng tròn quỳ ở đây cầu khẩn, bất quá là muốn đem các ngươi làm bia đỡ đạn mà thôi! Bởi vì người tu chân không được giết người sống!"

Thanh âm của Lộ Tiểu Thiền vang vọng thấu suốt, Mạnh phu nhân trong bụng cổ thụ dĩ nhiên bị chấn động.

Nàng bước ra khỏi cổ thụ, các thôn dân lập tức kinh hoảng, nhưng vẫn duy trì tư thế quỳ lạy mà rút lui về hai bên.

Mạnh phu nhân một tay nắm trái tim của Giang Vô Triều, đi về phía Lộc Thục.

Lúc này giữa không trung, Giang Vô Triều cùng Thư Vô Khích đang đánh nhau kịch liệt, Giang Vô Triều phóng ra ba đạo kiếm trận, Thư Vô Khích lại tứ lạng bạt thiên cân mà tránh né, rừng cổ thụ già trăm năm bị kiếm trận của Giang Vô Triều phá hủy, liên tục rơi ngã xuống.

Mạnh phu nhân ngoẹo cổ nhìn Lộc Thục, nụ cười càng lúc càng rõ ràng, tham lam đến nỗi khóe miệng đều nhếch đến tận mang tai.

"Không nghĩ tới... Thời gian trôi qua hơn một ngàn năm... Dĩ nhiên còn để cho ta gặp được linh thú Lộc Thục... Trong bụng linh thú cất giấu là cái gì vậy a?"

Bàn tay Mạnh phu nhân hướng về phía miệng Lộc Thục.

Lộc Thục hai mắt căm tức, rít lên một tiếng, một cơn gió xoáy đấm thẳng vào Mạnh phu nhân, thổi tung búi tóc của nàng, vạt áo của nàng bị kéo bay về phía sau, nhóm thôn dân sau lưng nàng cũng bị tiếng rít lên này làm cho kinh sợ, cả đám nhát gan vốn đang cầu khẩn, thời khắc này cái gì cũng đều quên mất, bọn họ ôm lấy nhau cuộn thành một đoàn, nhìn Mạnh phu nhân đón lấy rống giận của Lộc Thục, thế nhưng một bàn tay đã giữ được cằm trên của Lộc Thục.

Lộc Thục ngẩng đầu nhấc móng trước muốn đập vào trên người Mạnh phu nhân, thân hình Mạnh phu nhân chợt lóe, quỷ mị mà nhảy đến giữa không trung, đột ngột ngồi lên cổ Lộc Thục.

"Khí vị tiên linh thật nồng đậm tinh khiết." Mạnh phu nhân cúi đầu say sưa mà ngửi, "Có thể khiến cho Lộc Thục liều mạng bảo vệ, không biết là tiểu tiên đồng nhà ai mới vừa kết đan, nhưng bởi vì trăm ngàn năm tu vi tràn ra khỏi đan hải.... tiểu tiên đồng có phải là còn chưa có "Nhập Thế" không a? Có muốn tỷ tỷ đến dạy ngươi hay không!"

Nói xong, Lộ Tiểu Thiền liền cảm thấy quanh thân chấn động, là tay Mạnh phu nhân nhấn giữ lấy sống lưng của Lộc Thục!

"Thư Vô Khích! Thư Vô Khích! Cái con mụ điên này tìm tới ta rồi!" Lộ Tiểu Thiền nóng nảy.

Giang Vô Triều nếu đã xưng hô Thư Vô Khích là "tiền bối", chênh lệch tu vi giữa hai người bọn họ tự nhiên là khỏi bàn cãi, Thư Vô Khích bồi tiếp Giang Vô Triều bay tới bay lui trong rừng cổ thụ lâu như vậy, làm sao mà vẫn chưa chịu chế phục Giang Vô Triều?

Ngay lúc ấy, một cây cổ thụ ngã xuống, trên đỉnh khu rừng cổ thụ lộ ra một mảng trời đêm.

Tầng mây dày đặc dao động, ánh trăng từ khe hở rơi xuống giữa không gian.

Giang Vô Triều chân đạp trên cành khô, ánh kiếm chợt lóe, một đạo kiếm trận thiếu chút nữa đánh trúng mũi giày Thư Vô Khích.

Thư Vô Khích liền dựa trên đạo kiếm trận kia mượn lực một cái, cùng với ánh trăng xẹt qua bả vai của hắn, như chiếc khăn che mặt thần bí từng chút từng chút một bị vén lên, mi phong như lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ, hai hàng lông mày như dãy núi ngủ yên bừng tỉnh, đôi mắt khẽ mở, linh khí phân tán tuôn trào, tụ lại thành luồng linh áp cực kì to lớn, ánh trăng yếu ớt phảng phất như được một cỗ sức mạnh dẫn dắt, cường thịnh như ban ngày, từ chín tầng mây dâng trào mà đổ xuống, tạo thành một cái đại trận!

Bỗng nhiên, phong vân nổi lên bốn phía, cành lá héo gãy trên mặt đất cũng bị cuốn vào trong trận.

Linh khí cuồn cuộn bên trong đại trận, bao phủ lấy mảng rừng cổ thụ cường thế.

Nguyên bản Mạnh phu nhân đang cưỡi trên lưng Lộc Thục, phách lối kéo ra cằm trên của Lộc Thục bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, lập tức ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn thân ảnh giữa trời đêm, bao phủ dưới ánh trăng.

Linh khí quanh thân ảnh như sóng biển chập trùng lấp lánh ánh bạc, dây buộc tóc của nam tử tung bay rớt xuống, mái tóc đen tuyền buông rơi trên vai, ngàn vạn tiếng ngân vang nhỏ bé như thác lũ cuộn về khiến sắc mặt Mạnh phu nhân từ hung hăng hóa thành sợ hãi!

"Không... Không... Không có khả năng! Ngươi là Ương..."

Mạnh phu nhân còn chưa nói hết câu, đại trận từ bốn phương tám hướng đã ập đến, ánh trăng ngưng tụ thành sóng lớn chụp xuống, khí thế kinh hồng!

Tà thần trong cơ thể Mạnh phu nhân giãy dụa kêu gào, thoáng chốc liền bị luyện hóa, hướng về phía không trung bay lên, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng bàn tay Thư Vô Khích.

Mà trái tim của Giang Vô Triều vốn bị Mạnh phu nhân siết chặt trong tay, "bịch" một cái liền rơi xuống, lăn vào bên trong bụi cỏ.

Cổ thụ rỗng ruột như cành khô bị bẻ gãy, chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, một vết nứt từ dưới mặt đất lan tràn lên phía trên, hướng về bốn phương tám hướng mà vỡ vụn ra.

Những trái tim bị trói buộc tại đầu cành cây liền bùm bùm vỡ nát, như mưa bụi mà rơi xuống.

Các thôn dân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thư Vô Khích đứng giữa không trung.

Lộc Thục nghẹn ngào hai tiếng, đem Lộ Tiểu Thiền phun ra ngoài.

Giang Vô Triều mất đi tà niệm khống chế, ngã mạnh từ trên cao xuống đất.

Minh Lan kiếm của hắn cũng rơi ở một bên.

Lộ Tiểu Thiền bò dậy, vươn cánh tay muốn chạm vào cái gì đó, mũi chân lại đá phải thứ gì đó.

Y mới vừa cúi người xuống, định nhặt lên vật nằm dưới chân, khóa Tiên Lăng trên cổ tay lập tức kéo một cái, y liền lảo đảo về phía sau, lưng đập vào lồng ngực một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.