Bình Dân Hạnh Phúc

Chương 2




Lâm Tiểu Trúc dừng một chút,quay đầu nhìn Tần thị.

“Ngươi… đi đường bình an, nhớ chiếu cố bản thân, mợ tính tình không tốt, đừng giận” Tần thị ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Tiểu Trúc. Đứa nhỏ này đến nhà nàng nửa năm, cũng chừng ấy thời gian nàng chê bai ghét bỏ nó nhưng lúc này nó rời đi lại thấy có chút luyến tiếc.

“Ân.” Lâm Tiểu Trúc nhìn Hạ Xuân Yến, thấy trong mắt nàng toàn là ghen tỵ và hận ý, dạ một tiếng rồi xoay người đuổi theo, đi đến sau lưng Hạ Sơn.

Hạ Sơn quay lại nhìn nàng một cái rồi lại xoay người đi tiếp.

Hôm qua hắn đã cứu nàng, hôm nay hai người cùng bị bán đến nơi xa lạ, cũng coi như vận mệnh tương liên, hơn nữa người này thân thể khỏe mạnh, có lẽ dọc đường còn phải nhờ hắn chiếu cố, cho nên Lâm Tiểu Trúc quyết định làm tốt công tác tư tưởng trước, liền gọi một tiếng “Hạ Sơn ca ca” còn phụ tặng một nụ cười ngọt ngào.

Hạ Sơn thấy nàng tươi cười thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã quay mặt đi, không để ý tới nàng.

Di, rất lạnh nha. Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, bĩu môi. Hạ Sơn vẫn cắm cúi bước đi.

Đi lên nửa đỉnh núi, đại hán bị thiếu niên phái đi lúc này mới chạy tới nói nhỏ bên tai hắn vài câu, thiếu niên gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Tiểu Trúc vài lần, che miệng ho khan

“Công tử, hay là để bọn họ cõng ngài đi” lão nhân râu dê lo lắng nói

“Không cần.” Thiếu niên khoát tay, tiếp tục đi. Hắn thân thể đơn bạc còn thỉnh thoảng ho khan vài tiếng nhưng thể lực lại rất tốt, đi đường núi mà như giẫm lên đất bằng, tuyệt không thua kém mấy đại hán, hiển nhiên là có luyện công. Hạ Sơn lại giống như nghé con không sợ chết, thân thể bình thường đã khỏe mạnh giờ còn dốc hết sức mà đi. Chỉ có Lâm Tiểu Trúc tuy bình thường làm không ít việc nhà, nhưng so khí lực với mấy người này thì vẫn còn kém xa. Hơn nữa trên người mang theo gần hai trăm văn tiền, tuy lúc đầu cũng thấy nặng nhưng giờ thì túi tiền như tảng đá đè trước ngực nàng, chỉ mới đi có một ngọn núi mà đã thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa.

“nghỉ một lát đi” thiếu niên quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi lên tiếng

“Công tử, nếu trước khi trời tối không đến được khe núi thì qua đêm ở đây sẽ không được an toàn, hơn nữa nếu ngài không tới kịp, không biết bọn họ sẽ gấp thành cái dạng gì nữa, đến lúc đó thế nào cũng phái người đi tìm chúng ta” vẫn là lão nhân râu dê lên tiếng.

Thiếu niên nhìn ngọn núi trước mặt, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc rồi nói với A Uy “ngươi cõng nàng một đoạn”

“Không cần không cần không cần.” Lâm Tiểu Trúc liên tục xua tay,nói với thiếu niên “ta có thể đi”. Nàng năm nay mười hai tuổi, tuy bộ dáng nhỏ gầy nhưng cũng được mười bảy, mười tám cân, cõng nàng leo núi cũng không phảo là chuyện thoải mái gì. Hơn nữa, trong lòng nàng thì nàng đã hơn hai mươi tuổi, để một đại nam nhân xa lạ cõng thực không được tự nhiên.

Thiếu niên liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc, đánh giá nàng “tiền của ngươi đâu?” lẽ ra mang theo hai trăm văn tiền bằng đồng trên người đi tới đi lui thế nào cũng phát ra tiếng, thế nhưng trên người nàng lại không phát ra thanh âm gì.

“Làm gì?” Lâm Tiểu Trúc cảnh giác, đó là tiền nàng bán mình nha, chuộc thân hay chạy trốn đều phải cần vào nó đó.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của nàng, thiếu niên nhướng mi “để A Uy cầm giúp ngươi, ngươi sẽ thấy thoải mái hơn”

“Không cần.” Lâm Tiểu Trúc che bụng lại.

Thiếu niên nhìn đai lưng phình ra của nàng thì nhíu mi, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng lộ ra ý cười khó thấy.

Lại thêm một ngọn núi nữa. Lâm Tiểu Trúc vốn không được ăn no, lúc này thể lực cũng đã cạn kiệt, hai chân run lẩy bẩy nhưng nàng cắn răng không kêu, kiên trì đi tiếp. Thiếu niên và lão nhân râu dê nhìn thấy, âm thầm gật đầu. Tuy rằng tư chất quan trọng nhưng tư chất tốt mà không có nghị lực thì cũng khó làm nên chuyện mà ngược lại, dù tư chất không tốt nhưng ý chí kiên cường, nghị lực bền bỉ như nàng thì thực không chuyện gì không làm được.

“Đến, ăn cái này đi” thiếu niên lấy từ trong lòng ra một bình sứ nhỏ, đổ ra một viên thuốc đưa cho Lâm Tiểu Trúc

Lão nhân râu dê giật mình, nhìn hắn muốn nói lại thôi, tựa hồ như muốn khuyên can mà lại không dám. Lâm Tiểu Trúc biết đây không phải là thứ bình thường, tay nhận nhưng miệng vẫn hỏi “đây là cái gì?”

“Thuốc bổ, bổ sung thể lực , ăn đi, sẽ giúp ngươi khá hơn’ thiếu niên nói xong lại lấy hồ lô từ chỗ A Uy đưa cho nàng.

Lâm Tiểu Trúc vốn định từ chối nhưng ngẫm lại nếu vì mình mà làm mọi người bị chậm trễ hành trình, đến tối không tới được chỗ cần đến mà phải qua đêm trong rừng nú nguy hiểm thì thực không ổn cho nên liềm mỉm cười với thiếu niên “cảm ơn” rồi ngẩng cổ nuốt viên thuốc vào.

Quả nhiên, ăn viên thuốc kia vào không bao lâu, trong bụng liền có cảm giác ấm nóng, ngày càng mãnh liệt, làm cho nàng không còn thấy đói bụng, chân cũng không còn run nữa, rốt cuộc cũng lê lết đi qua hết ba ngọn núi, tới chỗ một khe núi lớn.

Khi bọn họ đi xuống triền núi, xa xa đã nghe có tiếng người kêu lên ‘công tử, các ngươi đã trở lại, làm thuộc hạ lo muốn chết” ngay sau đó là một đám người tiến lên đón.

Lâm Tiểu Trúc lúc này mới nhìn rõ những người này đều mặc quần áo hoa lệ, sau lưng còn có khoảng mười đại hán. Bên khe núi còn có hai, ba mươi đứa nhỏ cùng độ tuổi với nàng, nam nữ đều có nhưng hình như nam hài nhiều hơn. Mọi người đều cầm củi trong tay, ngây ngốc nhìn thiếu niên đang bị mọi người vây quanh.

“Bỏ củi xuống hết đi, tới đây, mau hành lễ với công tử. Từ nay về sau, công tử chính là chủ tử của các ngươi” một nam tử mặc hoa phục đi lên phía trước, lớn tiếng nói.

Đám nhỏ lập tức bỏ củi trong tay xuống, học theo động tác của nam tử kia, hành lễ với thiếu niên. Lâm Tiểu Trúc đứng sau thiếu niên, nhìn đám người nọ, không hề nhúc nhích. Hiện giờ đã bán thân làm nô, nàng sẽ không ngây thơ mà cho rằng có thể cùng chủ tử ngang hàng, bảo trì cho thắt lưng và đầu gối luôn thẳng. Nàng chỉ là không muốn làm mọi người chú ý mà thôi. Vừa rồi vì để có thể rời khỏi núi, nàng mới ra sức thể hiện sự thông minh giờ mục đích đã đạt được, nàng cần phải chậm rãi ẩn giấu, biểu hiện ngu ngốc nữa càng tốt, chỉ cần không có ai chú ý tới thì nàng mới có cơ hội chạy thoát. Hơn nữa, tình huống còn chưa rõ ràng, không biết bọn họ mua người để làm gì, manh động qua sẽ không tốt, có khi còn chết nhanh hơn.

Đương nhiên nếu Hạ Sơn muốn đi ra ngoài quỳ, nàng sẽ đi theo hắn, nghĩ tới đâ nàng liền liếc mắt nhìn hắn.

Hạ Sơn nhìn đám nhỏ cũng được mua giống mình, vẻ mặt do dự, không biết nên làm gì, quay đầu lại thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn không nhúc nhích, vì thế hắn cũng đứng yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.