Bình Dân Hạnh Phúc

Chương 14




“Thật vậy chăng? Công tử bộ dạng thế nào?”

Mọi người càng thêm hưng phấn, vừa đi vừa hỏi chuyện với Ngô Thái Vân.

Ngô Thái Vân vụng trộm nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấy nàng vẫn ung dung đi ở phía sau, còn nhìn ngó bức tường liền yên tâm đắc ý miêu tả bộ dáng của Viên Thiên Dã, làm cho ai nấy đều ngưỡng mộ.

Lâm Tiểu Trúc khéo miệng vểnh lên.

Cuộc sống nếu cứ tiếp tục như vậy thì tốt biết bao. Kiếp trước, dù là thời trung học hay đại học cũng hay cùng bạn học đấu võ mồm, đến khi tốt nghiệp, nhớ lại mới thấy hoài niệm khoảng thời gian đó. Cho nên dù Lý Linh Nhi khiêu khích, Ngô Thái Vân ghen tỵ, nàng cũng chỉ xem như là gia vị để cuộc sống càng thêm lý thú mà thôi.

Có điều những ngày như vậy có thể kéo dài được bao lâu? Mua các nàng, lại dạy công phu, dạy viết chữ, dạy quy củ…Viên Thiên Dã thực sự để các nàng làm nha hoàn bình thường sao?

Mọi người theo Mai quản sự đi vào một đại viện, nhìn thấy bên trong đã có bốn, năm mươi hai nhi xếp hàng đứng chờ

Lâm Tiểu Trúc liếc mắt liền nhìn thấy Hạ Sơn, hắn cao nổi bậ nhất trong đám nam hài, mặc một bộ quần áo bằng vải bông màu lam ngắn, trên đầu buộc dây tóc đồng màu. Đúng là người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân, ăn mặc sạch sẽ như vậy làm cho gương mặt thanh tú của hắn càng hiện ra vẻ tuấn lãng.

Nghe tiếng bước chân, nhóm nam hài đều quay đầu nhìn chung quanh. Hạ Sơn cũng đã sớm nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc, cao thấp đánh giá nàng một chút, trên mặt lộ ra ý cười.

Ha, hoàn cảnh tạo nên người nha. Chỉ mớ thay đổi một chút, Hạ Sơn đã nở nụ cười. Tâm tình của Lâm Tiểu Trúc liền tốt lên, tươi cười ngọt ngào với hắn. Hạ Sơn liền kích động quay đầu đi, làn da ngăm đen còn hơi ửng đỏ mà tiểu nam sinh đứng bên cạnh hắn thì gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt ngây ngốc. Lâm Tiểu Trúc thật muốn cắn đầu lưỡi, nhanh chóng thu hồi tươi cười. Tiểu nam sinh không thể tùy ý đùa giỡn được, A Di Đà Phật.

“Yên lặng! Không được nhìn ngó lung tung” phía trước vang lên thanh âm khiển trách nghiêm khắc của Mai quản sự “đến đứng ở đây, xếp hàng trật tự vào”

Mọi người nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc

Thấy đội ngũ đã sắp hàng chỉnh tề, đứng yên ngay ngắn, lão giả Viên Lập năm mươi tuổi đứng trên đài cao dùng ánh măt lợi hại đảo một vòng, sau đó quay đầu sang bên cạnh vuốt cằm. Một đại hán nhanh chóng chạy ra ngoài, chốc lát sau, đám Viên Thành, Viên Ngũ đã vây quanh Viên Thiên Dã đi đến.

Hôm nay Viên Thiên Dã ăn mặc rất khác hôm qua. Hắn đầu độ thúc phát ngân quan, trung y là tơ lụa màu trắng, áo khoác ngoài màu lam, cổ áo, tay áo và vạt áo đều thêm hoa văn hình mây màu bạc, đai lưng cùng màu, trên lưng còn đeo một cái ngọc bội màu vàng. Khí chất tao nhã cao quý của hắn hôm qua dù mặc quần áo bằng vải thô cũng không che lấp được, hôm nay một thân tơ lụa càng trở nên chói mắt, cao quý bức người.

Ngay cả vẻ vân đạm khinh phong, thanh tao lịch sự ngày hôm qua cũng hoàn toàn biết mất, giơ tay nhấc chân là khí tức lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ nghiêm nghị, ánh mắt càng thêm lợi hại. Hắn đi lên đài cao, thản nhiên đảo qua mọi người một vòng, bọn nhỏ đang hưng phấn liền im bặt, chung quanh lặng ngắt như tờ.

‘Dập đầu với chủ tử” Viên Lập bỗng nhiên cao giọng hô to.

Bọn nhỏ dường như đã được Mai quản sự phân phó, nghe vậy nhanh chóng quỳ xuống. Nhập gia tùy tục, nếu đã xuyên đến thời cổ đại thì mấy cái quy tắc này nhất định phải tuân thủ. Tôn nghiêm hay không tôn nghiêm không phải chỉ dựa vào hình thức. Lâm Tiểu Trúc từ lúc bán mình đã suy nghĩ đã xác định chuyện này, nên ngay lập tức quỳ xuống, không chút khó khăn.

“Từ nay về sau, hết thảy nghe theo chủ tử phân phó!” mấy quản sự, giáo tập quỳ gối phía trước nhất tề cao giọng la lên, lần này đám người Viên Lập, Viên Thành cũng quỳ xuống. Viên Thiên Dã giống như thần, cao cao tại thượng tà nghễ nhìn xuống bên dưới, đám nhỏ cũng học theo những lời này mà la lên.

Y như tuyên thệ trước khi xuất quân ah, Lâm Tiểu Trúc vừa hô vừa cảm khái nghĩ.

Đám nhỏ được mua đến giống nhu tờ giấy trắng, bây giờ là lúc Viên Thiên Dã tẩy não chúng, giáo huấn sự trung thành và tín ngưỡng. Khi hình tượng của hắn đã được bọn nhỏ khắc ghi trong đầu, những lời nói của hắn sẽ lập tức trở thành thánh chỉ, không có nghi ngờ, chỉ có chấp hành mệnh lệnh.

Kế tiếp đúng như Lâm Tiểu Trúc đoán, sau khi nghiêm trang dập đầu tuyên thệ với thần thánh, Viên Thiên Dã còn nói vài lời khích lệ. Thanh âm của hắn không lớn nhưng có vận công lực, lại thấm sâu vào lòng người. Tuy không biết hắn là dạng người gì, Viên gia có địa vị gì nhưng ngôn ngữ cho thấy thân phận và địa vị của hắn không tầm thường. Chỉ cần đi theo hắn, hảo hảo học tập, nghe theo phân phó, biểu hiện tốt thì nhất định sẽ có cuộc sống tốt. Quả thật hắn rất có tài ăn nói, đám nhỏ nghe xong đứa nào đứa nấy đều sắc mặt ửng hồng, ánh mắt bừng sáng, kích động không thôi.

Viên Thiên Dã nói xong, Viên Lập lại tiến lên, thông báo cơ chế khen thưởng của sơn trang, lập tức làm cho cảm xúc của đám nhỏ lại dâng lên, ngay cả Lâm Tiểu Trúc cũng nhịn không được mà kích động.

Thì ra nhiệm vụ kế tiếp của bọn chúng chính là học tập, không chỉ học luyện công, viết chữ mà còn học kỹ năng. Các quản sự sẽ thông quan biểu hiện của các đệ tử mà làm kiểm tra, đánh giá hàng tháng, cá nhân nổi trội xuất sắc sẽ có cơ hội được ăn cùng công tử, cũng được thưởng năm mươi văn tiền, có thể gởi tiền này về nhà. Sau khi học xong, thi hàn nhiệm vụ xuất sắc còn có thể đem người nhà đến ở chung, cùng hưởng vinh hoa phú quý.

Lâm Tiểu Trúc đương nhiên không kích động vì cơ hội được ăn chung với Viên Thiên Dã, cũng không phải là mang gia đình cậu đến cùng hưởng phú quý. Nàng chỉ nghĩ cố gắng để được thưởng năm mươi văn tiền. Học tập kỹ năng, để dành tiền chuộc thân là mục tiêu phấn đấu của nàng. Chỉ cần có hi vọng là tốt rồi. Có hi vọng, nàng sẽ cố gắng, phấn đấu để được tự do, sau đó sống cuộc sống mà mình muốn.

Có điều không biết kỹ năng mà bọn họ nói là gì? Nếu có thể học nấu ăn thì quá tốt.

Viên Lập nói xong liền cùng Viên Thiên Dã rời đi. Từng đội cũng theo quản sự của mình, trật tự đi về. Lâm Tiểu Trúc trông mong nhìn theo bóng dáng của Viên Thiên Dã, tính toán nếu hắn không cho người mang tới thì nàng phải làm cách nào để đòi hắn một trăn văn tiền?

Trở lại sân, mọi người vẫn đang kích động không thôi. Đề tài bàn luận nhiều nhất chính là công tử anh tuấn, uy vũ vì thế Ngô Thái Vân từng được tiếp xúc gần gũi với thần tiên công tử trở thành đối tượng được hâ mộ.

“Lâm Tiểu Trúc, công tử gọi ngươi.” Một giọng nam truyền đến từ cửa viện.

Mọi người đang tập trung chờ ăn cơm đều ngạc nhiên nhìn Lâm Tiểu Trúc, lại nhìn Viên Thập cười xấu xa đứng ở đó, thấy nàng vẫn chưa nhúc nhích, Viên Thập hô lên “nhanh lên, công tử tìm ngươi”

Ánh mắt bốn phương tám hướng cùng bắn về phía Lâm Tiểu Trúc mà nàng ở trong lòng hung hăng mắng Viên Thập một phen.

Viên Thiên Dã sai người gọi nàng, chắc là nhớ ra vụ tiền thưởng nhưng Viên Thập cũng không nên la lớn như thế, bộ sợ mọi người không biết sao? Bây giờ thì hay rồi, nàng đã nổi tiếng, mà hắn không biết câu người sợ nổi tiếng, heo sợ mập ah?

“Này , đó không phải là người vừa rồi đi sau công tử sao?” có người lên tiếng hỏi

“Đúng vậy đúng vậy, hắn. Hắn vừa rồi nói công tử, chớ không phải là chủ tử?”

“Trừ bỏ chủ tử, nơi này còn ai dám xưng là công tử?”

“Chủ tử thế nhưng phái người đến gọi nàng! Nàng là ai?”

Nghe phòng bên cạnh vang lên tiếng bàn tán, lại nhìn ánh mắt khác thường của tỷ muội trong phòng, Lâm Tiểu Trúc nắm chặt hai tay đi theo Viên Thập

“Mau chút, chuyện của ngươi, công tử vẫn còn để trong lòng ah” Viên Thập như còn chê Lâm Tiểu Trúc phiền toái chưa nhiều nên bồi thêm một câu

Lâm Tiểu Trúc hận không thể lấy khăn thối nhét vào miệng hắn, có điều là thư ký của lãnh đạo cao cấp, nàng vẫn không nên đắc tội. Đành nuốt uất nghẹn trong lòng xuống, lấy tốc độc nhanh nhất chạy đến bên cạnh Viên Thập, ánh mắt như lưỡi đao trừng hắn một cái, còn cười hung tợn nói “đi thôi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.