Bình Dân Hạnh Phúc

Chương 11




Vào cửa hông, xuyên qua một cái ngõ nhỏ thật dài, lại đi qua hai cánh cửa đến một cai sân giống như thường thấy ở tứ hợp viện. Có hơn mười nữ tử đang đứng trong viện nghe một phụ nhân chừng năm mươi tuổi nói gì đó. Thấy các nàng tiến vào, phụ nhân kia ngừng lại, tiến lên đón, nhìn nhìn bọn họ một lát rồi cười nói với Mai quản sự ‘vừa vặn, thêm mấy người này nữa là đủ mười sáu nữ tử, tám người một phòng, an bài các nàng ở trong hai phòng Lan, Cúc, Mai quản sự xem có thỏa đáng không?”

Mai quản sự vẫn không ngừng bước, vừa đi vừa gật đầu “đi, cứ vậy mà làm đi” rồi quay sang nói với đám Lâm Tiểu Trúc “đây là Nhuyễn giáo tập, sau này các ngươi sẽ theo nàng học quy củ”

Nguyễn giáo tập mặc một thân áo nâu váy dài, mắt nhỏ dài, gò má hơi cao, cằm ngay ngắn, vừa nhìn đã biết là người nghiêm khắc. Nghe Mai quản sự giới thiệu, nàng liền thu hồi tươi cười, quay sang đánh giá đám con gái, ánh mắt như lưỡi đao khiến mọi người bối rối hẳn lên. Cảm thấy hài lòng với hiệu quả, nàng gật đầu nói với Mai quản sự “giao cho ta đi”

Mai quản sự dừng bước, ý bảo mọi người tiếp tục đi.

Nguyễn giáo tập đem các nàng đến chỗ các nữ tử đang đứng trong sân, vỗ vỗ tay làm cho mọi người tập trung, tùy ý chia làm hai hàng rồi nói “nhóm đến trước ở phòng bên trái, nhóm mới tới ở pòng bên phải. Bây giờ đi vào đi,chọn chỗ nằm, sau một nén hương lại tập trung ở chỗ này, mỗi người lĩnh hai bộ quần áo, sau đó tắm rửa gội đầu, quần áo các ngươi đang mặc trên người toàn bộ bỏ vào mộc dũng trong nhà tắm đi, xong xuôi hết thì đến đây lĩnh cơm chiều” nói xong nghiêm khắc liếc mắt nhìn một vòng “đều nghe rõ rồi chứ?”

“Dạ” cả đám đổng loạt đáp lại

Nhuyễn giáo tập nhíu mày, vung tay lên “vào phòng đi thôi” rồi xoay người đi tới chỗ Mai quản sự.

Bị Nhuyễn giáo tập ra oai phủ đầu, mọi người đều có chút câu nệ, ngay ngắn đi vào phòng, không có lấn ép tranh giàn.

“Ta gọi là Tô Tiểu Thư, ngươi tên là gì?” nữ tử đi trước Lâm Tiểu Trúc bỗng nhiên quay đầu lại chào hỏi nàng. Khuôn mặt tròn tròn, hai mắt tròn tròn, khi cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, bộ dáng nhìn rất ngọt ngào. Nhìn đôi con ngươi trong suốt như nước, Lâm Tiểu Trúc rất có hảo cảm, tươi cười đáp lại “ta là Lâm Tiểu Trúc”

Khi nói chuyện, mọi người đã vào phòng. Đây là một gian phòng khá rộng nhưng chỉ có một tấm ván dài bắt ép vào vách tường làm thành cái giường chung. Tám người đồng loạt ùa tới.

“Ta ngủ nơi này.”

“Đây là vị trí của ta” đám con gái vừa vào cửa liền không có quy củ, tranh giành ầm ĩ.

Lâm Tiểu Trúc nhíu mày nhìn những người này. Kiếp trước được giáo dưỡng tốt cho nên nàng thực không muốn cùng các tiểu cô nương này tranh giành chỗ nằm nhưng Tô Tiểu Thư tay chân lại rất lanh lẹ, dù đang nói chuyện với Lâm Tiểu Trúc cũng nhanh chóng giành chỗ nằm cho mình. Không đợi mọi người nhìn kỹ tình hình trong phòng, nàng đã trực tiếp mang hành lý đến chỗ trong cùng nhất, ngồi lên còn cười hì hì vẫy tay với Lâm Tiểu Trúc, chỉ vào chỗ cạnh nàng “Lâm Tiểu Trúc, chỗ này là của ngươi”

“Này , dựa vào cái gì a? Ngươi chiếm phần ngươi là được rồi, chỗ này là của ta” một nữ tử cao gầy, nhướng mày trừng mắt với Tô Tiểu Thư rồi cũng không đợi nàng lên tiếng đã lập tức đặt hành lý của mình lên chỗ nằm kia.

“Ta giúp muội muội ta chiếm chỗ nằm, không được sao?” Tô Tiểu Thư cũng là người mạnh mẽ, không chịu thua mà cãi lại.

Hai người đôi co qua lại làm ầm ỹ cả lên. Lâm Tiểu Trúc nhìn lướt qua, thấy chỉ còn lại chỗ nằm ngay cửa, lại nhìn Ngô Thái Vân chỉ lo chiếm chỗ tốt cho mình, không lên tiếng, trực tiếp đi tới chỗ Tô Tiểu Thư đã giành giúp nàng, cởi giày trèo lên, mở chăn ra rồi lại vỗ vỗ gối.

Trong phòng có tám chỗ nằm, hiện giờ chỉ còn một chỗ ngay cạnh cửa. Hàng ngày mọi người ra ra vào vào đều đi ngang qua, hơn nữa vừa mở cửa là có thể nhìn thấy, mùa đông thì bị gió lạnh thổi thẳng vào, là chỗ nằm kém nhất phòng. Nàng ngủ ở trong này cũng không có gì, nàng không ngủ cũng sẽ có người khác ngủ, không thể so ai quý giá hơn ai. Nhưng Tô Tiểu Thư đã giúp nàng chiếm chỗ nằm, e là hôm nay còn phải tranh cãi ầm ỹ nữa. Dù nữ hài tử đó có từ thâm sơn đi ra hay không, tâm tính chất phác hay không nhưng kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu cũng là bình thường. Hôm nay mà nhường nhịn, sau này nàng sẽ còn chịu thiệt dài dài. Tính nàng cũng không phải yếu mềm, nếu sau này cũng sẽ phải cùng người ầm ỹ, chi bằng ngay từ đầu thiết lập trật tự cho mọi người biết rõ.

“Này , ngươi làm gì? Đây là chỗ nằm của ta, ngươi xuống dưới cho ta’ nữ tử kia thấy Lâm Tiểu Trúc trực tiếp trèo lên giường thì quýnh lên, vươn tay túm lấy nàng. Trong đám con gái, Lâm Tiểu Trúc nhỏ nhất, gầy nhất nên dễ bị khi dễ nha. Hơn nữa lúc ở cửa nàngđã nghe được, Lâm Tiểu Trúc và Tô Tiểu Thư chỉ là mới gặp nhau mà thôi, chẳng có giao tình gì, dù Tô Tiểu Thư có giúp nàng ta cãi thì cũng không sao

Lâm Tiểu Trúc bị nắm tay đến đau, vốn không muốn làm lớn chuyện cũng phải nổi giận, nàng nhìn chằm chằm người con gái kia “suy” bật cười một tiếng, thanh âm thanh thúy vang dội “thứ nhất, đây là chỗ nằm tỷ tỷ ta chiếm cho ta, ngươi nói nàng chiếm cho mình thì không tính, vậy ta chiếm cho ta thì có tính không? Ngươi cũng không có để thứ gì trên này. Thứ hai, ngươi cũng có ở trên giường, dựa vào cái gì mà nói ta giành chỗ của ngươi? Hôm nay bảo ta nhường chỗ nằm, có phải ngày sau sẽ bắt ta múc nước cho ngươi rửa chân? Ngươi cho ngươi là ai?ngươi cảm thấy địa vị của ngươi cao hơn người khác sao? Vậy nói Nhuyễn giáo tập xếp cho ngươi một căn phòng riêng đi, cần gì ở cùng một chỗ với chúng ta”

Nói xong còn quay đầu nhìn mọi người, tươi cười lộ ra hai răng khểnh đáng yêu “các vị tỷ tỷ, các ngươi nói đúng không?”

Mọi người không lên tiếng cũng không ai có ý giúp, chỉ ngồi xem náo nhiệt. Lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, trong lòng suy nghĩ một chúng, cảm thấy lời nàng nói rất có đạo lý. Người con gái cao gầy này quá mức bá đạo, tự cho là đúng, hôm nay khi dệ Lâm Tiểu Trúc, ngày sau có thể sẽ tới phiên mình. Nàng cho rằng mình là thiên kim tiểu thư sao, liền buồn bực lên tiếng “đúng vậy”

Lý Linh Nhi ở nhà được cưng chiều quen rồi, tính cách lại mạnh mẽ, mọi việc đều tranh phần hơn, vừa rồi giành chỗ nằm cũng chỉ xuất phát từ bản năng mà thôi. Thấy mọi người đều giúp Lâm Tiểu Trúc lại bao quanh mình toàn là những gương mặt xa lạ, khí thế cũng giảm đi nhiều nhưng chết vẫn còn mạnh miệng, trừng mắt nói với Lâm Tiểu Trúc “ngươi mới khi dễ người, hai người các ngươi khi dễ một mình ta”

Lâm Tiểu Trúc cười lạnh một tiếng: “Ngươi cho mọi người đều bị mù điếc hay là ngốc hết rồi? ở trước mặt mọi người lại dám nói đen thành trắng” mỗi một câu đều kéo mọi người đứng về phía nàng ‘nếu ngươi không phục, vậy chúng ta mời Nhuyễn giáo tập tới phân xử, xem mọi người khi dễ ngươi hay là ngươi không phân phải trái”

“Đúng vậy”

“Chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy”

Lý Linh Nhi thấy mọi người đều lên tiếng chỉ trích mình, ngẫm lại không còn cha mẹ và các ca ca vẫn luôn bênh vực nàng ở bên cạnh, nước mắt liền rơi, chỉ vào Lâm Tiểu Trúc, run rẩy nói “ngươi nói vậy, chỗ nằm này là ta thấy trước tiên, ngươi lên sau, dựa vào cái gì liền thành của ngươi? Ngươi mới không nói lý lẽ, ngươi cùng nàng khi dễ ta”

“Xảy ra chuyện gì?’ ngoài cửa vang lên thanh âm nghiêm khắc của Nuyễn giáo tập

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.