Bình Đạm Như Thủy

Chương 14: Đối mặt!




Tôi kiếm chuyện để nói:

- Em hỏi anh Lâm số của anh hả?

- Em đâu có điên. Em lấy điện thoại của ảnh, xem số anh thôi.

Hằng lại im lặng. Tôi nghĩ tôi cần nhanh chóng kết thúc tình thế này. Có lật bài úp bài gì cũng phải xong ván này. Tôi nói:

- Em nói muốn gặp anh để nói chuyện mà.

- Em...

- Em ngại nói chuyện ở đây à? Em muốn nói chuyện ở một nơi thế nào?

- Chỗ nào có phòng riêng, chứ ở đây...

- Phòng riêng? Phòng riêng chắc chỉ có vô khách sạn.

Hằng im lặng, rồi cô bé nói lí nhí:

- Vào khách sạn cũng được, nhưng anh không được làm gì em.

Tôi suýt bật cười, may mà tôi kiềm chế được. Nếu Hằng là một cô gái bình thường, làm gì có chuyện cô sẵn sàng vào khách sạn với cấp dưới của bạn trai, còn nếu Hằng từng là gái gọi, cô lo ngại gì chuyện tôi làm gì cô ta?

Tôi nói Hằng chờ tôi trong quán, tôi sẽ đi trước và nhắn địa chỉ khách sạn cho Hằng. Tôi ra lấy xe, chạy đến chung cư trên đường Phan Xích Long để gửi xe rồi tà tà đi bộ đến khách sạn. Trên đường đi, tôi gọi điện thoại cho một anh bạn, đoán là chiều thứ sáu nào nhóm của anh ấy cũng đổ cá ngựa hoặc đánh bài ở gần đó. Tôi dặn anh là lát nữa tôi sẽ nhắn tin báo địa chỉ khách sạn và số phòng, nếu thấy tôi gọi lại mà không nói gì thì lập tức đi cùng vài anh em đến giúp tôi.

Đến khách sạn, tôi lên xem phòng, thấy ưng ý, và nhận phòng. Đây là một khách sạn mới, rất sạch sẽ, tiện nghi nhưng có cho thuê ngắn giờ, như vậy là đáp ứng đúng tất cả những yêu cầu của tôi.

Tôi bỏ áo khoác ra rồi đi xuống, chọn một quán cà phê bên kia đường, rồi báo tên khách sạn cho Hằng, nói khi nào đến nơi thì Hằng gọi cho tôi. Tôi báo tin cho anh bạn, rồi ngồi uống nước và chờ, sau đó ít phút thì một chiếc taxi chạy đến, chỉ có một người bước từ trên xe xuống, đó là Hằng trong bộ dạng Lady Gaga. Hằng vừa xuống xe là gọi cho tôi, tôi cứ để điện thoại đổ chuông, nhìn chiếc taxi chạy đi một cách rất bình thường. Hết cuộc gọi đó, Hằng gọi lại một lần nữa, tôi vẫn ngồi đợi. Tạm thời không lo lắng Hằng có đồng bọn, tôi nghe máy, nói số phòng. Đợi thêm một phút, tôi trả tiền chai nước rồi băng qua đường vào khách sạn.

Tôi lên đến phòng, thấy Hằng đang đứng trước cửa phòng đợi. Cô bé im lặng từ lúc tôi mở cửa phòng, đi vào, khóa cửa, kéo ghế mời Hằng ngồi, còn tôi ngồi xuống đối diện. Tôi mở chai nước suối, rót ra ly mời Hằng. Hằng vẫn im lặng, căn phòng im ắng, chỉ nghe tiếng máy lạnh chạy rất khẽ.

- Em vẫn còn ngại à?

Hằng im lặng. Cô uống hết ly nước rồi ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt Hằng rất lạ. Tôi bỗng cảm thấy mình tàn nhẫn. Rồi Hằng hỏi, giọng run run:

- Nhi là ai?

- Ừm, có một người nói cho anh biết em giống một cô gái tên Nhi, anh đó từng là khách hàng của Nhi, cách đây khoảng một năm rưỡi.

Hằng im lặng. Có lẽ cô đã chuẩn bị tinh thần cho việc tôi nói ra những điều mà cô muốn che giấu.

- Nhi là một PG...

- Anh nói toẹt ra luôn đi - giọng Hằng vừa run, vừa tức giận.

- Nhi là gái.

Hằng nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt tóe lửa:

- Anh không nói thẳng ra được à? Anh không dám, hay là anh ghê tởm cái nghề đó?

- Không, anh không có ý đó. Thôi được, Nhi là gái bao.

- Giờ anh muốn gì ở tôi?

- Ơ, khoan đã, anh chưa bao giờ muốn gặp em, nói chuyện, hay muốn gì, em mới là người muốn nói chuyện với anh, giờ em có thể nói với anh chuyện em muốn nói.

- Tôi muốn biết là anh muốn gì? Sao anh lại đe dọa tôi?

- Anh không...

- Hôm ở Phan Rang, anh nói vậy là có ý gì? Anh nói vòng vo, rồi anh lại không nói anh muốn gì, tôi không biết anh muốn gì, tôi cũng không biết anh đã biết gì...

Tôi đứng dậy, đưa tay ra làm cử chỉ “dừng lại ngay”. Hằng im lặng. Tôi lặng lẽ rót nốt chai nước ra ly cho Hằng, cô cầm ly uống cạn, mắt vẫn nhìn tôi tóe lửa. Nhưng với kinh nghiệm của tôi, tôi cảm giác được cô gái bé nhỏ ngồi đối diện tôi đang sợ. Tôi nói:

- Anh muốn em nói những gì em muốn nói trước. Rồi anh sẽ nói anh muốn gì.

Hằng im lặng một hồi. Rồi cô nói, rất nhỏ:

- Anh biết tôi là đĩ mà.

Tôi hơi khó chịu khi nghe từ “đĩ”. Tôi vẫn muốn dùng những từ nhẹ nhàng hơn, kể cả khi nói và khi viết về những người làm nghề này.

- Anh không thích nghe từ “đĩ”. Em nói tiếp đi, nhưng làm ơn dùng từ khác thay cho từ đó.

- Tại sao?

- Anh không thích, được không?

- Tôi từng làm điếm đó, được chưa? Giờ tôi nhận rồi đó, giờ anh muốn gì ở tôi?

- Hằng à, em nói em có chuyện muốn nói với anh, không lẽ chuyện em muốn nói chỉ có vậy thôi sao?

- Ừ đó, giờ anh nói đi, anh muốn gì?

- Em còn chuyện gì muốn nói với anh không, trước khi anh nói?

Hằng im lặng. Tôi nói tiếp:

- Anh sẵn sàng nghe hết những chuyện em muốn nói với anh, những gì em đã suy nghĩ cho đến khi chủ động tìm gặp anh. Anh nghĩ em muốn kể cho anh nghe một hoặc vài chuyện.

Hằng im lặng. Tôi mở chai nước tiếp theo, rót ra ly cho cô.

- Anh muốn nghe thật hả?

Tôi gật đầu. Có câu “không nghe cave kể chuyện, không nghe nghiện trình bày, không nghe say giải thích”, giờ tôi đang chuẩn bị nghe một cô gái điếm kể chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.