Bình An Một Đời

Chương 13: Đau, đến không thể thở




Hoàng hậu nhìn các tiểu thư những gia đình khác đã tới, nhưng vẫn chưa thấy Dự vương và Bàng Lạc Tuyết xuất hiện nên trong lòng có chút nôn nóng.

Nghi quý phi nhếch miệng, mỉm cười khinh miệt nói “Thần thiếp nghe nói, hôm nay nghĩa nữ của hoàng hậu nương nương cũng đến, còn muốn săn cho hoàng hậu một món đồ. Vậy hoàng hậu cũng cần phải chuẩn bị một món quà để thưởng cho nàng”

Hoàng hậu khẽ liếc mắt nói “Vậy muội muội cũng muốn đại tiểu thư Bàng gia hạ cố đến khu vực săn bắn để rèn luyện một lần, chắc là muội muội cũng đã chuẩn bị phần thưởng để khen ngợi nàng ta rồi.”

Nghi quý phi nhíu mày nói “Đương nhiên . Cùng lắm là thần thiếp sẽ tự mình chuẩn bị một bữa điểm tâm nho nhỏ cho nàng ta.”

Truyện chỉ có duy nhất tại , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..

Hoàng hậu nhíu mày cười nói “Vậy đại tiểu thư cũng cần phải biểu hiện thật tốt nha.”

Lúc này Bàng Lạc Tuyết bước chậm rãi, khoan thai bên cạnh Dự vương, hoàng hậu đã phái Nhược Phương cô cô đứng ở đó chờ bọn họ từ sớm, nên vừa thấy họ liền vội vàng nói “Vương gia, quận chúa, hoàng hậu nương nương đợi đã lâu .”

“Tuyết nhi thật có lỗi khiến nương nương và cô cô đợi lâu.” Bàng Lạc Tuyết biết mình chậm trễ.

Nhược Phương không khách khí, vội vàng dẫn họ vào bên trong, nói “Nhanh lên, nương nương và các vị tiểu thư đang chờ.”

Bàng Lạc Tuyết đi theo vào bên trong

“Tuyết nhi thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an quý phi nương nương và Mai phi nương nương.”

“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu cùng các vị nương nương “

Hoàng hậu vui vẻ, vẫy tay hướng Bàng Lạc Tuyết nói “Mau lại đây, còn hành lễ làm gì nữa.”

Bàng Lạc Tuyết cười híp mắt tiến về phía hoàng hậu nương nương.

Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Hoàng hậu nương nương vừa nhắc tới ngươi , nói rằng hôm nay Tuyết nhi cũng muốn đi săn thú. Nếu ngươi có thể săn cho hoàng hậu nương nương thứ gì tốt thì nương nương sẽ có phần thưởng cho ngươi .”

Bàng Lạc Tuyết ngượng ngùng cười “Tuyết nhi nhất định săn được thứ tốt nhất để dâng cho mẫu hậu.”

Hoàng hậu hài lòng cười, mắt đảo qua đảo lại, nhìn Bàng Lạc Vũ đang đứng bên cạnh, nói “Đại tiểu thư, hôm nay ngươi cũng muốn săn bắn sao? .”

Nghi quý phi nhìn lướt qua Bàng Lạc Vũ. Hôm nay trông cô thật thanh lệ (ý là xinh đẹp, tươi tắn, rạng rỡ), Nghi quý phi cười nói “Vũ nhi, lại đây.”

Bàng Lạc Vũ vừa mừng vừa lo, lập tức tiến lên, hành lễ nói “Bàng Lạc Vũ thỉnh an hoàng hậu nương nương, thỉnh an Nghi quý phi, thỉnh an Mai phi nương nương.”

Hoàng hậu gật đầu, tỏ vẻ không có gì nói “Đứng lên đi.”

“Tạ ơn hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ nói “Hôm nay Đại tiểu thư trang điểm thật nhẹ nhàng, xinh tươi. Ta nhớ đại tiểu thư vốn thích những trang phục lộng lẫy. Không ngờ hôm nay cũng vì ý thích của muội muội mà trang điểm đằm thắm, xinh đẹp như vậy. Chắc đó cũng là do công lao của muội muội Quý phi dạy dỗ. “

Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Vũ, đang cố ý che giấu sát ý trong lòng mình, cười nói “Vũ nhi là một đứa bé hiểu chuyện, cũng không uổng công muội thương nàng.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn thái độ của Nghi quý phi, ngẩng đầu nhìn mặt trời xem có phải đang mọc ở phía tây hay không. Nàng cũng hiểu rõ con người này, ngoài miệng thì ăn nói ngọt ngào nhưng trong lòng lại mang đao kiếm. Bà ta càng tỏ vẻ dịu dàng, ngọt ngàò với ai thì người đó chết càng nhanh. Hiện giờ bà không muốn Bàng Lạc Vũ làm con dâu mình. Vì dù gì bà ta chỉ có một đứa con trai, nếu như hắn cưới Bàng Lạc Vũ , có lẽ kiếp này bà sẽ không được dính dáng gì đến hoàng tộc nữa.

Bàng Lạc Vũ tiến lên. Nghi quý phi kéo tay nàng nói “Hôm nay, bản cung cũng chuẩn bị cho ngươi một món quà nhỏ. Vậy ngươi cũng cùng Tuyết nhi đến khu vực săn bắn rèn luyện đi. Cùng là con gái của Bàng quốc công, chắc công phu cưỡi ngựa bắn cung của các ngươi cũng ổn.”

Bàng Lạc Vũ thật có nỗi khổ không nói nên lời, nàng có bao giờ cưỡi ngựa bắn cung lần nào đâu, nên nàng ủy khuất nói “Nương nương, hôm nay trang phục của Vũ nhi thật sự không thích hợp để săn bắn.”

Mai phi nhìn cách trang điểm của Bàng Lạc Vũ cũng biết nàng tuyệt đối không muốn đi, nên cười nói “Đại tiểu thư mặc trang phục quý báu như thế này, nếu như cưỡi ngựa sẽ rất bất tiện . Ta thấy dù Quý phi nương nương có phần thưởng tốt đến thế nào, sợ là đại tiểu thư không có phúc lấy được.”

Nghi quý phi không vui nói “Điều này ngươi không cần lo lắng. Khi tới đây, ta đã sai người chuẩn bị cho ngươi trang phục phù hợp rồi, chỉ cần ngươi vào thay là được. Ngươi cũng sắp làm con dâu của bản cung rồi, ta cho ngươi chút đồ cũng là lẽ thường tình. “

Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ có vẻ bối rối, khu vực săn bắn là nơi phúc hoạ khôn lường, chẳng may nàng bị thương, giấc mộng trở thành Tấn vương phi của nàng cũng tan vỡ. Nhưng Quý phi nương nương đã ra lệnh như vậy, nàng cũng không thể không tuân theo, đành phải hành lễ nói “Tuân lệnh nương nương, Vũ nhi nhất định không phụ tấm lòng nương nương kỳ vọng.”

Nghi quý phi hài lòng gật đầu, nháy mắt với nha hoàn đang đứng bên cạnh, nha hoàn lấy ra một bộ trang phục màu xanh nhạt, dâng lên cho Bàng Lạc Vũ.

Bàng Lạc Vũ nhận lấy, “Tạ ơn nương nương.”

Nghi quý phi nhìn ra tâm tình băn khoăn của Bàng Lạc Vũ, âm thầm khinh bỉ nghĩ “Đại tiểu thư này thực sự chỉ có vẻ bên ngoài, ngay cả khu vực săn bắn cũng không dám đến. Hôm nay ta muốn ngươi có đến mà không có về.” Nghĩ xong, hướng về phía Bàng Lạc Vũ ân cần nói “Nếu như Vũ nhi không muốn thì thôi vậy, dù gì Tấn vương cũng sẽ che chở cho ngươi, chỉ e rằng trong khu vực săn bắn, đao kiếm vô tình. Nếu như ngươi bị thương, ta cũng rất khó ăn nói với Bàng quốc công.”

Bàng Lạc Vũ nghĩ Tấn vương nhất định sẽ che chở nàng, đột nhiên có động lực , nghĩ lại không nên vì việc nhỏ này mà đắc tội với Nghi quý phi, nên Bàng Lạc Vũ cười nói “Quý phi nương nương nói đùa, Vũ nhi nhất định sẽ cẩn thận .”

Nghi quý phi hài lòng. Từ hôm nay trở đi, Bàng Lạc Vũ nhất định không còn xuất hiện để làm phiền nàng nữa.

Đợi hơn nửa nén hương, hoàng đế mặc cẩm bào bước lên đài chủ trì, mọi người đứng dậy hành lễ.

Hoàng đế hài lòng gật đầu.

“Hôm nay là ngày lành tháng tốt, cũng là ngày tứ quốc chúng ta ước định săn bắn để hiến tế (ý là săn bắn, nếu săn được thứ gì tốt thì dâng lên làm lễ vật). Năm nay Đông tần chúng ta có linh hổ Thiên Sơn, một loại hồ ly cực kỳ khó bắt. Trẫm cũng phái không ít người mới bắt được nó, hi vọng hôm nay tứ quốc có thể có người bắt được nó. Nếu bắt được, trẫm nhất định trọng thưởng hậu hĩnh.”

Người Bắc Yên liếc mắt nhìn con hồ ly trong chiếc lồng màu trắng. Đây là loài vật khó bắt nhất, không ngờ người Đông Tần lại dùng nó làm điểm mấu chốt, thực là âm hiểm.

Lão gia Mặc gia nói “Đông Tần bệ hạ, màu lông của hồ ly thực sự đẹp, nếu như lấy bộ lông nó làm khăn quàng cổ, quả là không tệ .”

Hoàng đế Đông Tần hài lòng gật đầu nói “Dĩ nhiên. Lúc bắt được nó, trẫm đã tự mình dạy dỗ nó nên hiện tại nó càng khó bắt. Nhưng Bắc Yên có nhiều nhân tài, chắc sẽ nắm chắc phần thắng trong tay.”

Mặc gia chủ khiêm tốn nói “Điều đó cũng khó nói trước. Đông tần quốc cũng nổi tiếng có nhiều nhân tài, nhất là Tấn vương và Dự vương cũng đều là những nhân tài tuấn tú lịch sự.”

Hoàng đế quay đầu nhìn hai nhi tử của mình. Bởi vì nhi tử của người quá tài giỏi, nên hoàng đế cũng sợ họ có thể cấu kết để cướp ngôi. Đây cũng là lý do vì sao hoàng đế vẫn chưa lập thái tử.

Sở Mộc Dương nhìn tiểu hồ ly kia, đột nhiên cảm thấy nó rất giống Bàng Lạc Tuyết. Nếu bắt được nó, tặng cho Tuyết nhi thì cũng đúng.

Vẻ mặt Bạch Quân Nhược nhàn nhạt, khiến người khác không thể đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.

Bạch Quân Nhược vốn không có địa vị trong tứ quốc, nhưng Tấn vương lại cho hắn địa vị, còn ba nước còn lại đều phải dựa vào tiền của. Hoàng đế nhìn Bạch Quân Nhược đang ngồi uống rượu bên cạnh nói “Không biết vị công tử này xưng hô như thế nào, công tử thuộc quốc gia nào?”

Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn hoàng đế Đông Tần nói “Tại hạ là thương nhân, Bạch gia.”

Mắt hoàng đế Đông Tần sáng ngời.

Bạch Quân Nhược lại bổ sung “Chính là bằng hữu của nhị tiểu thư Bàng gia.”

Hoàng đế Đông Tần vội vàng đứng lên nói “Đường xá xa xôi mà Bạch công tử đến đây thật thất lễ, hi vọng công tử vui vẻ ở Đông Tần này. Nếu thiếu bất cứ thứ gì, đừng khách khí hỏi trẫm.”

Bạch Quân Nhược không nhìn hoàng đế Đông Tần mà chỉ uống rượu nói “Như vậy cũng được, đa tạ hoàng đế.”

“Miễn lễ, miễn lễ.” Hoàng đế Đông Tần vội sai người đem cống phẩm đến trước mặt Bạch Quân Nhược. Người này ngàn vạn lần không thể đắc tội , hắn không chỉ là thương nhân, mà hắn chính là bọn người ngoài Hải quốc. Bạch gia chiếm đóng Hải quốc, là bá chủ trên biển, binh lực của tứ quốc không thể sánh bằng. Không ngờ hắn lại là bằng hữu của Bàng Lạc Tuyết, nếu có thể hoàng đế cũng muốn gả Bàng Lạc Tuyết cho Bạch Quân Nhược.

Hoàng đế Đông Tần nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết nhi, không ngờ ngươi lại là bằng hữu với Bạch công tử đây, ngươi phải chiêu đãi công tử thật tốt. Nếu như Bạch công tử cần cái gì, cứ mở miệng nói với trẫm, còn nếu không có việc gì thì hãy tiếp đãi công tử thay trẫm.”

Bàng Lạc Tuyết thầm mắng lão cáo già, nhưng cũng hành lễ nói “Tuân mệnh, Tuyết nhi lĩnh chỉ.”

Mặt mày hoàng đế Đông Tần rạng rỡ, nếu như có Hải quốc làm chỗ dựa vững chắc, như vậy bọn Đông Tần quốc kia sẽ không dám đụng chạm vào quốc gia mình, nghĩ tới đây hoàng đế Đông Tần nghĩ mình dù có nằm mơ cũng có thể cười.

Tam quốc còn lại cũng nhìn Bạch Quân Nhược với ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt lấy lòng, nhưng Bạch Quân Nhược theo thói quen , chỉ nhàn nhạt uống rượu.

Tướng quân Nam Cung, một thân quân trang nhìn hoàng đế nói “Tâu bệ hạ, mọi thứ đã chuẩn bị xong, thỉnh bệ hạ đem linh hồ phóng sinh.”

Hoàng đế Đông Tần gật đầu, tiến lên nhìn lồng sắt, đợi một hồi, lại nhìn về phía Bạch Quân Nhược nói “Hay là hôm nay Bạch công tử phụ trách phóng sinh?”

“Đúng vậy, đúng vậy, Bạch công tử phóng sinh sẽ tốt hơn .”

Tứ quốc vội vàng phụ họa.

“Không được, hoàng đế Đông Tần phóng sinh thì tốt hơn. Hôm nay người nên chủ trì, nếu ta làm thì sẽ cảm thấy rất có lỗi.” Bạch Quân Nhược đề xuất ý kiến, nhưng mắt vẫn một mực nhìn hồ ly trong lồng tre.

Hoàng đế Đông Tần vui vẻ, cũng không miễn cưỡng hắn, tiến lên mở lồng sắt. Hồ ly không hổ danh là linh hồ núi tuyết, nhanh như chớp liền chạy thoát không thấy bóng dáng đâu nữa .

Hoàng đế Đông Tần trở lại chỗ ngồi nói “Được rồi, năm nay, cuộc săn bắn của tứ quốc chính thức bắt đầu.”

Những người trẻ tuổi của tứ quốc nóng lòng muốn thử, bọn họ cũng giống Tấn vương và Dự vương tiến lên phía trước nói “Nhi thần cũng đi bắt linh hồ dâng phụ hoàng.”

Bệ hạ Đông Tần hài lòng gật đầu nói “Hoàng nhi thật hiếu thuận, nhưng phải nhớ kỹ, lông hồ ly này nhất định là của Đông Tần quốc chúng ta .”

“Dạ” Hai người chắp tay.

Dự vương liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết cười ngọt ngào với chàng khiến chàng yên tâm. Dự vương thầm nghĩ nhất định phải bảo vệ Die nd da nl e q uu ydo n, chính mình thật tốt.

Khi Dự vương và Tấn vương đi rồi, Bàng Lạc Vũ cũng thay y phục, dắt ngựa đi.

Nghi quý phi nói “Đại tiểu thư cũng muốn vì thần thiếp săn một vật nhỏ, thật làm cho thần thiếp cảm thấy vui vẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.