Bình An Một Đời

Chương 12: Vì vậy cô hãy cùng tôi trở về vạch xuất phát




Chỉ tiếc, Bàng Lạc Tuyết không muốn, hắn có thể trở thành thế lực sau lưng nàng, nàng sẽ không cần phải vất vả như vậy.

Sở Mộc Dương nói “ Tuyết nhi để cho ta nghĩ đã, phương thuốc áp chế đặt ở nơi đó, ta sẽ mau chóng điều chế thuốc giải, hôm nay bốn nước săn bắn, ta muốn đi trước một bước.”

Bàng Lạc Tuyết thở dài nói “Bốn nước săn bắn, nói là săn bắn, thật ra là đao kiếm không có mắt, sư phụ phải bảo trọng.”

Sở Mộc Dương đang bước ra cửa bỗng dừng lại một lúc, rồi cất bước đi ra ngoài.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt lo lắng của Bàng Sách, an ủi “sư phụ là người mềm lòng, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ tác thành cho huynh cùng với Trường Lạc công chúa.”

Tâm sự của Bàng Sách rất nặng nề, không ngờ Sở Mộc Dương lại là một người rất khó chơi như vậy.

“Đúng rồi, Tuyết nhi, Dự vương tới đón muội. Nói với ta là muốn cùng đi với muội đến nơi săn bắn.” Bàng Sách lúc này mới nhớ tới, sợ là Dự vương đã phải chờ rất lâu rồi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Sách nói “Huynh đi trước đi, muội sẽ đi sau. Thuận tiện đi nói với Bạch công tử chờ muội ở cửa, để Bạch công tử lên xe ngựa của muội.”

“Được, vậy muội nhanh lên một chút.” Bàng Sách bước nhanh về phía phòng dược.

Bạch Quân Nhược vừa đến, xe ngựa của Bạch phủ đã ở phía trước, Bạch Quân Nhược để lại không ít người ở phòng dược, hắn biết Bạch Lạc Tuyết rất để ý đến người đang hôn mê này, cho nên cố ý để lại không ít người.

Lời của Bàng Sách làm cho Bạch Quân Nhược thụ sủng nhược kinh, không ngờ tâm tư của nha đầu này lại tinh tế như thế.

“Đa tạ ý tốt của Tuyết nhi, ta có xe ngựa, nói với nàng, gặp nhau ở khu vực săn bắn.” Bạch Quân Nhược nói với Bàng Sách.

“Ừ, vậy ta không miễn cưỡng nữa. Gặp nhau ở trường săn bắn.” Bàng Sách xoay người bước đi.

Tâm tình của Bạch Quân Nhược rất tốt, liền uống hết một bát cháo mật tổ yến. Lần đầu tiên ăn không ít trà bánh. Thị vệ bên cạnh đi theo hắn trợn trừng mắt, nhìn Bạch Quân Nhược mà cằm đều nhanh rớt xuống.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực, phát hiện hô hấp của hắn đã bình ổn cũng yên tâm.

Liên Diệp cùng Liên Ngẫu chiếu cố nàng, Thích Dao ôm Tiểu Tứ Tử đứng ở một bên nhìn.

Bàng Lạc Tuyết tiến lên ôm lấy mặt của tiểu gia hỏa này, so với trước gầy đi rất nhiều nên có chút đau lòng.

Tiểu Tứ Tử cười híp mắt đưa tay hướng về phía Bàng Lạc Tuyết đòi ôm, Bàng Lạc Tuyết ôm hắn, đi tới trước giường bắt mạch của Thương Dực, đã bình ổn. Vết thương cũng khâu lại được rồi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Đối với tiểu gia hỏa cười “Cậu ấy đã khỏe rồi, chờ thêm mấy ngày nữa thì tốt hẳn. Hiện tại cậu ấy quá mệt mỏi, chờ cậu ấy tỉnh ngủ liền cùng chơi với Tiểu Tứ Tử.”

Tiểu tứ tử nhìn Thương Dực, tay nhỏ bé sờ mặt Thương Dực, nhỏ giọng nói “Cậu, cậu khỏe nhanh lên. Sau này Tiểu Tứ Tử sẽ ngoan ngoãn, sẽ ăn cơm thật nhiều, sẽ nghe lời.”

Lời của tiểu gia hỏa làm cho vài người ở trong phòng xúc động muốn khóc, thật là đứa bé ngoan.

Bàng Lạc Tuyết nói với Liên Diệp “Đi lấy một chút thức ăn cho tiểu gia hỏa, hôm qua ăn rất ít, các ngươi đi xem có cái gì ăn ngon, chuẩn bị cho Thương Dực nhiều một chút, tỉnh dậy nhất định sẽ đói. Tiểu Tứ Tử biết khẩu vị của hắn, nhiệm vụ này liền giao cho Tiểu Tứ Tử.”

“Vâng. Tiểu tứ tử nhất định sẽ làm thật tốt.” Tiểu tứ tử chăm chú nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết xoa đầu tiểu gia hỏa, mỉm cười “Đi đi!”

Tiểu Tứ Tử kéo tay Liên Diệp chạy nhanh như làn khói.

Đến khi không nhìn thấy Tiểu Tứ Tử, nụ cười trên khuôn mặt của Bàng Lạc Tuyết dần dần trở nên phai nhạt, vẻ mặt u sầu nhìn Thích Dao.

Thích Dao nói “Tuyết nhi, sư huynh nói thế nào, Thương Dực có thể cứu chữa được sao?”

Bàng Lạc Tuyết gật đầu.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Thích Dao nói “Vậy thì tốt, Tuyết nhi còn băn khoăn điều gì sao?”

Bên trong đôi mắt của Bàng Lạc Tuyết lộ ra một đạo ánh sáng “Muội nhìn nanh vuốt của Tấn vương cảm thấy thật khó chịu, lần này muội liền muốn để cho chính hắn tự mình bắt nanh vuốt của hắn lại.”

Thích Dao nhìn biểu tình của Bàng Lạc Tuyết, gật đầu “Tuyết nhi, ta cần làm cái gì?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Dương Dực nằm trên giường, liếc mắt một cái nói “Chuẩn bị một ít tử sĩ, hôm nay muội liền muốn ám sát.”

Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết, Thích Dao há miệng thật to. Khó có thể tin hỏi lại “Tuyết nhi, ám sát ai vậy?”

“Đương nhiên là ám sát Đông Tần bệ hạ, hôm qua muội lén lén lưu lại thi thể dùng dược bảo tồn rồi đi, chờ đến khi bọn họ phát huy tác dụng.” Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng tà ác nói.

Hôm qua có không ít thích khách, Bàng Lạc Tuyết đưa cho bọn họ giữ lại một chút, dùng dược bảo tồn, vì ngày hôm nay vu oan giá họa, Tấn vương, ngươi cần phải nhận phần đại lễ này của ta.

“Để lại một ít người bảo vệ Thương Dực và Tiểu Tứ Tử. Muội sẽ dẫn Bạch Chỉ và Bạch Đinh, Thích Dao, tỷ lưu lại.” Bàng Lạc Tuyết nói.

Thích Dao nhíu mày, thế nhưng cũng không có nghe Bàng Lạc Tuyết, đối với Bạch Chỉ và Bạch Đinh nói “Nhất định phải bảo vệ chủ nhân thật tốt nhớ chưa?”

“Vâng”

Lúc này Thích Dao mới hài lòng gật đầu.

Liên Ngẫu nhìn Bàng Lạc Tuyết với ánh mắt tha thiết, nàng biết mình không biết võ công, có đi cùng cũng sẽ liên lụy Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết tự nhiên biết Liên Ngẫu đang suy nghĩ cái gì, kéo Liên Ngẫu lại nói “Muội hôm nay đem những đứa nhỏ khốn khổ ấy chuyển đến địa phương mà Bàng Sách vừa mới mua, chắc hẳn bên trong núi tương đối an toàn, chuyện thiết kế phòng ốc ở bên trong liền giao cho muội, giáo dục bọn họ cho tốt.”

“Vâng, tỷ tỷ, tỷ cũng phải cẩn thận” Liên Ngẫu không yên lòng nói.

“Muội yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận.” Bàng Lạc Tuyết nghiêm túc nói với Liên Ngẫu.

“Được rồi, ta phải đi.” Bàng Lạc Tuyết nói với mọi người.

“Nhất định phải chú ý an toàn!” Mấy người trăm miệng một lời.

“Ừ” Bàng Lạc Tuyết không qua đầu lại cất bước đi.

Mới vừa ra cửa liền thấy Bàng Lạc Băng trang điểm như một con bướm đứng trong sân chờ nàng, ánh mắt Bàng Lạc Tuyết sâu thẳm.

“Nhị tỷ phải đi đến nơi tổ chức săn thú sao?” Bàng Lạc Băng hỏi.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu.

“Kia đại tỷ sẽ đi sao?”

“Nàng ta tương lai là Tấn vương phi, địa phương nào có thể náo động thì chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.” Bàng Lạc Tuyết nghĩ tới cái bộ dạng kia của Bàng Lạc Vũ không vui nói.

Bàng Lạc Băng cắn môi cũng không thốt ra lời muốn nói.

Bàng Lạc Tuyết hỏi “Băng nhi, muội còn có việc khác sao, nếu không có, nhị tỷ muốn đi trước.”

Bàng Lạc Băng nhỏ giọng nói “Nhị tỷ, Băng nhi chỉ là muốn tiễn nhị tỷ lên đường, đao kiếm không có mắt nhị tỷ cần phải cẩn thận.”

Bàng Lạc Tuyết tiến lên nhìn vào ánh mắt không kiên định của Bàng Lạc Băng nói “Băng nhi thật ngoan, còn có việc gì sao?”

Nét mặt của Bàng Lạc Băng tươi cười như hoa nói “Không có”

Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói “Vậy tỷ đi đây”

“Băng nhi đưa tiễn nhị tỷ.” Bàng Lạc Băng đỡ Bàng Lạc Tuyết đến phòng khách nhìn thấy Dự vương đang chờ, trong mắt Bàng Lạc Băng chợt lóe lên sự đố kị rồi biến mất, nàng thật sự ghen tị với nhị tỷ, dựa vào cái gì ánh mắt của mọi người đều đặt trên người của tỷ ấy, nàng cũng muốn đi đến khu săn thú, bất quá nàng biết tỷ tỷ không muốn đưa nàng đi, cho nên nàng vẫn ẩn nhẫn, không có biểu hiện một chút bất mãn nào, nàng sẽ kiên trì chờ, chờ đợi mình đủ lông đủ cánh.

Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Mẫu hậu dặn ta qua đây đón nàng”

Bàng Lạc Tuyết cũng không vạch trần, cười nói “Đa tạ mẫu hậu nhớ tới.”

“Kia chúng ta đi thôi, không biết nàng ăn cơm chưa, hôm nay có làm một ít thức ăn đưa qua cho nàng, nàng nếm thử đi. Nói Đồng Tước tiến lên lấy giỏ thức ăn ra, quả nhiên đều là bánh ngọt tinh xảo, Đồng Tước lấy món cuối cùng ra là một xâu mứt quả.

Bàng Lạc Tuyết cầm lấy, Dự vương nói “Làm nhiều, liền lấy cho nàng ăn. Dù sao cũng nhiều, nàng không thích liền ném đi.”

“Không, ta muốn.” Bàng Lạc Tuyết nhận lấy. Nàng biết đây chỉ là Dự vương mượn cớ mà thôi.

Bàng Lạc Tuyết cắn một miếng “Ăn thật ngon”

Khóe miệng Dự vương không được tự nhiên nhếch lên “ Nàng thích ăn là tốt rồi, sau nay làm nhiều ta đưa đến cho nàng.”

Đồng Tước ở một bên khóe miệng giật giật, vương gia thật là không thành thật. Rõ ràng là cố ý làm.

“Đi thôi, không đi nữa sẽ đến trễ.”

... ...

Khu vực săn bắn của bốn nước là khu vực săn bắn của hoàng gia Đông Tần, chẳng qua vì nghênh tiếp bốn nước nên giao cho Tấn vương mở rộng sửa chữa chỗ này. Thị vệ tuần tra tăng hơn nhiều lần.

Tại khu vực săn bắn người đã tới không ít, hoàng hậu mang theo phi tử hậu cung đã sớm ngồi ở chỗ kia, bụng đã to ra thấy rõ, xuống tay ngồi ở vị trí của Nghi quý phi, vẫn là một bộ dạng nhu nhược kia.

Mai phi lấy cây quạt che nắng cho hoàng hậu. Nhược Phương đem dưa hấu cho hoàng hậu, chậm rãi ăn.

Nghi quý phi oán độc liếc mắt nhìn bụng của hoàng hậu, lại cười nói “Hôm nay thực sự là náo nhiệt, vốn tưởng rằng hoàng hậu đang mang long chủng không muốn đến.”

Hoàng hậu liếc xéo Nghi quý phi “Đây là đại sự của nước Đông Tần, bản cung đương nhiên phải tới, muội muội nghe được cái gì sao?”

Nghi quý phi lau miệng nói “Cũng không có gì chỉ là đêm qua bệ hạ ngủ ở chỗ thần thiếp, nói hoàng hậu nương nương bụng càng lúc càng lớn, sợ là bất tiện đi ra, không ngờ hoàng hậu vẫn tới, trời nắng như vậy, thật sự làm cho muội muội lo lắng.”

Ánh mắt hoàng hậu tối sầm, cười cười, chỉ là chi tiết nhỏ này cũng không hiện ra nơi đáy mắt “Tâm ý của bệ hạ, bản cung biết, chỉ là bản cung là chính cung, càng là hoàng hậu của Đông Tần, không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể thay thế được.”

Tay của Nghi quý phi hung hăng nắm chặt, móng tay kháp đến thịt mình, cảm giác đau đớn làm cho nàng ta tỉnh táo lại, hừ, cho dù ngươi mang thai thì sao, không được sủng ái là không được sủng ái, bằng không Dự vương cũng sẽ không rơi vào cái hoàn cảnh lúng túng như vậy, Nghi quý phi cười nói “Tỷ tỷ nói phải, vị trí của ngài tự nhiên không phải ai cũng có thể thay thế được. Còn là phúc khí của tỷ tỷ thật tốt, đến cái tuổi này rồi, lại có thể mang thai. Thai khi cũng an ổn.”

Hoàng hậu cười nói “Muội muội còn trẻ, vẫn còn có thể có đứa nhỏ, muội muội không cần sốt ruột, thai khí ổn là do Tuyết nhi thường xuyên đưa đến một ít thức ăn an thai, đứa nhỏ này cũng biết bản cung không thích mùi thuốc, cố ý làm rất nhiều để trừ đi mùi thuốc, khi nào muội muội có thai, chắc hẳn con dâu của muội muội cũng dụng tâm như thế, dù sao các nàng là chị em ruột, chắc hẳn cũng hiếu thuận như nhau, muội muội thật là có phúc khí. Nghe nói đại tiểu thư là một người hiểu chuyện, thông tình đạt lý, sau này muội muội không thể không điều giáo thật tốt.” Nói xong Mai phi ở bên cạnh cũng che miệng cười khẽ.

Nghi quý phi thở gấp thầm nghĩ “Bàng Lạc Vũ này là một tai họa, nàng ta thì có cái thanh danh tốt đẹp gì chứ, thuần khiết cũng bị mất rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.