Bình An Của Anh

Chương 7: Cổ sắt




- Ánh, con g....ái.....của bố

- bố, bố. Bố tỉnh lại rồi, híc híc cuối cùng bố cũng tỉnh lại rồi

- Sao con gái bố lại khóc thế này, nín đi chứ. Bố ở đây mà.

- huhuhuhu.... con nhớ giọng nói này của bố quá. Tôi xà vào lòng ôm bố thật chặt. À để con gọi bác sĩ kiểm tra lại cho bố nhá

Tôi chạy vội ra gọi bác sĩ.

- bố cháu sao rồi ạ??

- ông ấy hiện đã tỉnh lại, có dấu hiệu hồi phục rất tốt. Nhưng tạm thời ông ấy vẫn chưa đi lại được, vì chân ông ấy bị chấn thương rất nặng. Để lại bệnh viện cần quan sát nữa.

- vâng ạ

Tôi gọi mẹ dậy, mẹ con tôi vui mừng ôm chầm lấy nhau. Cuối cùng thì điều ước nhỏ nhoi của tôi cũng thành sự thật. Tôi chạy vội ra ngoài gọi điện thoại thông báo với Bảo

- anh hả?? bố em đã tỉnh lại rồi

- Bảo không có cầm máy đi, cháu là bạn của nó hả??

- dạ!! Vậy cháu xin phép gọi lại sau ạ

Là một giọng nam, có lẽ bố cậu ấy bắt máy rồi. ở đâu mà sao không chịu nghe máy vậy nè. nó rồi tôi vào trong với bố. Mẹ tôi mừng đến phát khóc. Còn tôi nửa mừng nửa còn lo lắng. Bố tôi làm việc cho công ty Bảo, còn vụ tai nạn này nữa, không biết sẽ ra sao đây. Tôi lo quá nên cũng quên nói chuyện này với Bảo. Có lẽ cậu ấy sẽ khó sử lắm đây. Đầu óc tôi lúc này rối bời.

Lúc Bảo về nhà

- con vào đây ta bảo

- có chuyện gì vậy ạ?

- cô gái trong điện thoại này là sao

- là Ánh. Cô ấy gọi có chuyện gì sao ạ

- sao con lại quen cô ta

- ở trường

- nên chấm dứt mối quan hệ này đi, trước khi nó đi quá xa

- tại sao vậy?? Con có cuộc sống riêng của con

- con không có quyền lựa chọn cuộc sống của mình.

- sao bố lúc nào cũng muốn làm chủ cuộc đời con vậy. Cuộc đời con sẽ do con tự quyết định

- đừng ngoan cố với ta, con sẽ không nhận được gì đâu

- bố bắt con đính hôn, được con đồng ý. Như vậy chưa đủ sao?? Con sẽ không rời xa cô gái này đâu

- tất cả chỉ vì tương lai con thôi. Hãy nhớ lấy lời ta nói hôm nay

Bảo buồn quá nên đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện thì tôi cũng lững thững đi ra ngoài.

- trời lạnh vậy em định đi đâu đó

- em ra ngoài này hóng gió đó mà

- khoác áo anh vào đi, lạnh lắm đó

- sao anh lại đến đây

- nhớ em thôi

- bố em đã tỉnh lại rồi đấy

- thật sao? Nếu vậy thì em phải vui lên chứ

- anh biết bố em làm ở công ty anh chứ

- anh biết. Sẽ có một cuộc gặp mặt để bồi thường thiệt hại cho gia đình em.

- em hy vọng nó sẽ diễn ra suôn sẻ.

- đó là điều em đang lo lắng sao.

- ừ. Sao lúc nãy em gọi điên thoại mà anh không bắt máy vậy??

- em dựa vào vai anh đi.

- sao vậy??

- anh ước thời gian lúc này có thể ngừng lại, để anh có thể bên em mãi thế này

- có chuyện gì sao??

- muốn được ở bên em, chỉ có vậy thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.