Bình An Của Anh

Chương 51: Thủy kính




Editor &beta: June_duahau

Lúc An Hòa nhìn đến chỗ góc rẽ bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe ba bánh, thì triệt để ôm bụng cười một tràng.

Nhưng cô vẫn cố nín nhịn giữ cho anh chút mặt mũi, sau khi ho nhẹ một tiếng mới liếc mắt nhìn Hứa Úy một cái.

"Đó là----?" Âm thanh kéo dài, rõ ràng có ý chờ Hứa Úy 'tự mình giới thiệu."

"Đương nhiên.....Đó là một loại phương tiện giao thông." Hứa Úy như có như không cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng khiến người ta chói mắt.

"Đúng vậy......" An Hòa rất hợp tình hợp lý mà gật đầu một cái, thậm chí còn chống cằm ra vẻ suy tư: "Em còn biết, nó không phải là loại động cơ gắn máy......Cho nên, 'cái đó' trong lời Cuồng Phong nói chính là 'dắt' chiếc xe này đến?"

Hứa Úy nghe vậy thì trịnh trọng gật đầu một cái: "Đúng là như thế."

"Ách........Em ngược lại nhìn không ra........Anh rất có năng khiếu trở thành 'Anh chàng đạp xích lô' đấy!" An Hòa ra vẻ ngạc nhiên nói: "Được lắm đồng chí nhỏ, tài năng không ít nha!"

"Cảm ơn đã khen ngợi." Bộ dạng Hứa Úy vẫn không một chút khiêm tốn: "Anh vẫn luôn........đa tài đa nghệ như vậy."

Này, da mặt anh có thể dày hơn được không --- --- có thể đem làm đế giày rồi đấy!

"Vì thế anh định 'dắt' chiếc xe này mang em đi........ách, hóng gió?!" An Hòa hơi hơi nhíu mày, nói. Die nd da nl e q uu ydo n

"Binggo." Nói xong Hứa Úy hơi nheo mắt lại hỏi, "Sao vậy, em ngại mất mặt sao?"

"Chỗ nào có chứ.... ....Còn không phải em sợ xe này quá nhỏ không chịu nổi thể trọng của em sao?!" An Hòa cười haha nói: "Nói, làm sao em lại thấy cái xe này quen mắt như vậy.... ....Giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi...."

"Đương nhiên đã từng gặp qua." Hứa Úy ra vẻ đương nhiên nói: "Đó chẳng phải xe kéo ba bánh hay sao, ở chỗ ban cấp dưỡng có mấy cái đấy...."

Lúc này An Hòa mới bừng tỉnh ngộ ra.

"Cái này cũng có thể sao?" Cảm thấy có chỗ không hợp lý, An Hòa lấy ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía Hứa Úy: "Em nói này đồng chí......Chiếc xe này không phải nhà anh 'mượn gió bẻ măng' dắt tới đây đấy chứ? Em nghe nói, ở nhà bếp của ban cấp dưỡng chiếc xe ba bánh này chẳng khác gì bảo bối của họ đâu......."

"Đương nhiên không phải!" Hứa Úy lập tức nghiêm mặt nói: "Thân là lính đặc chủng sao anh có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ?!"

"A...Phẩm hạnh còn rất cao nhỉ." An Hòa có chút ngoài ý muốn nói.

"Cái này là đương nhiên!" Hứa Úy mặt dày đáp lại.

Thân là lính đặc chủng, cho dù là muốn 'dắt' Tam Luân*, cũng phải 'dắt' có kỹ xảo một chút.... ....

(* tên gọi khác của xe ba bánh trong quân đội: Tiểu Tam Luân, bộ đội gọi thế nên ta cũng theo cho có khí thế nhé!)

Ban cấp dưỡng đại đội đặc chủng ư! Không phải là đám người cả ngày chỉ biết khuấy khuấy đảo đảo gì đó trong nồi thôi sao? Đây chính là 'máy bay chiến đấu' của nhân viên nhà bếp bọn họ! Nó đã gắn bó với mọi người từ ngày đầu tiên gia nhập cho tới hôm nay, nói tùy tiện một chút cũng có thể thấy được dao thái, chài cán bột trở thành 'hung khí' đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể lao ra một đám người đấu với một mình bạn! Mỗi ngày phải chuẩn bị thức ăn cho bao nhiêu cái miệng như vậy, tố chất của đám đàn ông kia, cũng không phải bình thường nha!

Đơn cử một ví dụ bưu hãn đi, ai có thể nghĩ đến, các đồng chí cấp dưỡng vì phòng ngừa 'kẻ địch bên ngoài xâm nhập', lại chỉ có thể ở ngay trên địa bàn của mình bày bố 'Thiên La Địa Võng', đồng chí Cuồng Phong trở về là vì thi hành 'mệnh lệnh đặc biệt' của Hứa Úy --- --- chạy đến ban cấp dưỡng đi trộm.... ....khụ, là 'dắt' Tam Luân, kết quả bị trưởng ban cấp dưỡng bắt được, quơ liền lấy dao thái gào khóc đuổi chạy ba vòng quanh sân huấn luyện.

Bởi vậy nên nói đại đội đặc chủng là một nơi 'Ngọa Hổ Tàng Long' cũng không quá chút nào. Không chừng đến một ngày nào đó bạn leo lên cây bắt con chim nhỏ, nó cũng có thể trở thành vũ khí gây nhiễu chiến tranh đấy. (...)

Khụ, vậy thì kéo đi.....

Vì thế An Hòa cũng không khách sáo với Hứa Úy nữa, đặt mông ngồi lên chiếc xe ba bánh này.

"Hắc, này anh chàng xích lô......" Khóe mặt đuôi mày của An Hòa đều mang theo ý cười: "Thất thần gì nữa? Đi thôi----"

"Ngồi cho vững!" Hứa Úy xoay người lên xe, vững vàng đạp một cước. "Ôi, em khoan hãy động đậy....." Hứa Úy làm như lơ đãng nhẹ quét mắt về phía An Hòa một cái nói: "Thật sự là có hơi.......nặng đấy."

Tiểu Ác ma trong đầu An Hòa nổi dậy, vì thế bà cô nhỏ làm bộ muốn lập tức nhảy xuống xe, lại bị Hứa Úy kịp thời ngăn lại.

"Có điều nếu so với Đại Hoa thì em vẫn nhẹ hơn một chút." Nói xong, Hứa Úy vô cùng chân thành nhìn An Hòa mỉm cười.

"Cho nên.......Đại Hoa là?"

"Tiểu Lưu ở vườn sau có nuôi một con heo mẹ sắp trưởng thành." Hứa Úy đạp xe, cười đến vô cùng 'ôn nhu'.

An Hòa: "...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.