Bình An Của Anh

Chương 49: Lan nhược




Một tiếng “Được” này của anh khiến Thiên Ca Tuệ ở bên cạnh hoàn toàn kinh hãi, tay run rẩy không ngừng, không cần… Không cần đâu!

“Tuệ Tuệ, con đừng lo lắng, đợi sau khi các con kết hôn, nếu tiểu Thừa dám bắt nạt con, chúng ta sẽ không bỏ qua cho nó.” Nam Thù Nhiên kéo tay Tuệ Tuệ, cưng chiều nói.

“Bác gái Nam, con…” Trong lòng Thiên Ca Tuệ vô cùng buồn bà, cô, vì sao cô lại đồng ý gả cho chú đó! Còn có mẹ của cô, là mẹ ruột của cô sao? Vì sao cứ đứng phía sau véo cô, hu hu…

Mẹ ruột, thật đau đó…

“Các cháu đều đã đồng ý, Hoa Dã và Tùng Dịch chọn một thời gian đi, xử lý sự việc sớm một chút, như vậy ta chết cũng nhắm mắt.” Ông cụ Úy thở dài.

“Xoảng” một tiếng, dường như trong lòng Thiên Ca Tuệ có đồ vật gì đó bị vỡ, hai quả đấm nhỏ bóp chặt, tại sao có thể như vậy?

Úy Nam Thừa đột nhiên hối hận, sao xác định ngày nhanh như vậy!

“Cha, cha yên tâm, con và Tùng Dịch sẽ nhanh chóng chọn ngày tốt.” Úy Hoa Dã cho cha mình một viên định tâm hoàn.

“Bác trai, chuyện này bác không cần quan tâm.” Thiên Tùng Dịch phụ họa.

“Ừ.” Ông cụ Úy nhẹ nhàng lên tiếng, rồi nhắm mắt lại.

Nam Xu Nhiên chỉnh chăn lại cho ông cụ, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi ra ngoài trước, để cha yên tĩnh nghỉ ngơi một lúc.”

Trước khi ra cửa Thiên Ca Tuệ nói câu xuất phát từ đáy lòng: “Ông nội Úy, ông nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, Tuệ Tuệ hy vọng ông có thể sống lâu trăm tuổi.”

“Ông nội, ông nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, chiều cháu trở lại thăm ông.” Úy Nam Thừa sờ tay gầy trơ xương như que củi của ông nội, sau đó đi ra ngoài.

Sáu người lục tục đi ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa, dù sao không thể quấy rầy bệnh nhân quá lâu, sức lực có hạn.

Thật ra thì Úy Nam Thừa dùng kế hoãn binh, dưới tình huống này anh chỉ có thể nghe theo ông nội, qua cửa ải này trước rồi tính sau.

Về phần có kết hôn hay không, việc đó có thể thương lượng lại.

Đi ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt Thiên Ca Tuệ lập tức buồn bã, rốt cuộc chú này có ý gì! Tại sao lại nói “Được”!!

Trước cửa bệnh viện, một cặp mẹ con trai, một cặp mẹ con gái đứng.

Không sai, bọn họ chính là Nam Xu Nhiên và con trai Úy Nam Thừa, Đinh Như và con gái Thiên Ca Tuệ.

“Mẹ, mẹ thật sự nhẫn tâm để con gái lập gia đình bây giờ sao?” Thiên Ca Tuệ làm nũng dựa sát vào cánh tay mẹ, quyết tâm chọn lựa tấn công tình thân, cha mẹ chỉ có một mình cô là con gái bảo bối, nhất định không để cho cô lập gia đình sớm vậy!

“Con bé này, nói gì vậy, đến nhà bác gái Nam mẹ có gì không yên lòng, khác nhà mình chỗ nào.” Đinh Như giận trách móc.

Trái tim Thiên Ca Tuệ vừa rồi còn cuồng nhiệt lập tức rơi vào kẽ băng nứt, mẹ ruột đó! Người lại không cần con gái như vậy, muốn con cút đi nhanh thế! Con còn chưa đủ mười tám tuổi!

“Tuệ Tuệ, sau khi con và tiểu Thừa kết hôn vẫn có thể thường xuyên trở về, có hai nhà không tốt sao?” Nam Xu Nhiên cười đến dịu dàng hiền thục.

Trọng điểm không phải điều này! Thiên Ca Tuệ rưng rưng nắm quyền, buồn bã liếc mắt nhìn người giả bộ thâm trầm đứng đằng kia.

Chú, chú có thể nói một tiếng không!

Chú, chú có thể cự tuyệt giống như đàn ông không!

Chú, chú có thể không cần giả bộ tiếp được không!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.