Bình An Của Anh

Chương 38: Đại hôn




Dịch: deeno, mosquito
Biên: nila32

Thạch Mục thu lại đao thế, vác Hắc Đao lên vai rồi đánh giá lại dòng chữ trên tảng đá vài lần, khóe miệng nhếch lên một đường cong nhẹ. Nếu như bộ lạc Ô Giác và Liệt Xà mà cấu kết để lấy tính mạng của mình thì cũng không cần phải để tâm đến vấn đề của liên minh, để coi ai mới sợ chuyện này bị lộ ra. Sau đó Thạch Mục rời khỏi nơi đóng quân, tìm tới con Tứ Bất Tượng rồi cởi hết quần áo rách nát trên người ra, cuộn chung với một tảng đá lớn lại đem buộc lên người con thú này, làm xong hết hắn đưa tay khẽ vuốt cổ nó vài cái.

Tứ Bất Tượng giống như biết được điều gì đó, nó phát ra vài tiếng ụm…bò…ò…ùm…bò… Cái đầu xù lông dụi dụi vào Thạch Mục làm vẻ k muốn rời xa. Con vật này làm bạn với Thạch Mục lúc đang còn dò đường tìm hướng trong Man tộc, lâu dần cũng sinh ra tình cảm nhất định. Thế nhưng nó là thuộc về Man Hoang, không thích hợp đi cùng với hắn trở về Nhân tộc được. Kế tiếp hắn chọn hướng đi ngược với tuyến đường dự định ban đầu rồi dẫn Tứ Bất Tượng về hướng đấy, tay phải vỗ mạnh một phát vào đít nó.

“Ùm…”

Tứ Bất Tượng kêu lên đau đớn, bốn chân cùng chuyển động vọt nhanh về phía trước như một mũi tên, bước chạy như bay. Thoáng cái đã tới sườn núi phía xa, tới đây nó dừng bước ngoái lại nhìn Thạch Mục đằng sau. Thạch Mục nhìn con thú này, cánh tay đưa lên vẫy vẫy ra vẻ tiễn biệt. Con Tứ Bất Tượng ngửa mặt lên trời rống một tiếng lớn “Ùm…Ụm bò…” sau đó nó quay đầu bước tới, bóng hình nó tan biến vào màn đêm của Man Hoang. Tiếp đến, Thạch Mục lấy hết ngựa của bộ lạc Ô Giác ra, hắn giữ lại một còn còn lại đều lấy quần áo của mình cột vào một tảng đá lớn sau đó để cho những con ngựa này mang khí tức của mình chạy về bốn phương tám hướng.

Một ngày sau.

Một tên Man tộc trọc đầu có một cái đuôi sam dài sau ót, dáng vẻ tầm trung đứng ở một đống lửa trong trại đóng quân của bộ tộc Ô Giác, trên cánh tay phải của y có một sợi roi dài uốn lượn quấn lên. Giờ phút này hai mắt y nhím chằm chằm vào dòng chữ trên tảng đá như muốn bốc lửa thiêu rụi đi hết thải, cây roi dài trong tay y tỏa ra ánh sáng màu xanh, cánh tay vung lên, cây roi kia vụt ra như một con rắn xanh lao về phía trước. Nhưng khi gần chạm đến tảng đá thì chợt dừng lại, cánh tay giựt ngược lại, cây roi lại thu về cuộn lên tay. Lúc này, y đã khôi phục bình tĩnh, ánh mắt lộ ra một vẻ âm trầm đáng sợ. Vừa rồi, y kiểm tra hết lượt nơi trú quân, những kỵ binh của bộ lạc Ô Giác đều bị người giết sạch, ngay cả đô thống Ô Cách Nhĩ có thực lực Tiên Thiên sơ kỳ cũng chết vô cùng thê thảm. Nhưng dấu vết để lại thì rất khác biệt so với tin tức mà y điều tra được trước đó. Đột nhiên, ngực y lóe lên ánh sáng màu xanh, từng mảnh lân phiến* màu xanh hiện lên khắp người, hai mắt cũng biến thành một màu đỏ.
Lân phiến: Vảy cá, vảy rắn, vảy rồng,… nói chung là vảy.

Y tập trung nhìn quanh bốn phía dưới đất, sau đó lại chuyển sang chỗ khác, cái mũi ngửi ngửi khắp nơi như đang tìm kiếm gì đó. Một lúc sau, gã Man nhân này cũng không hề nổi giận mà lại nở một nụ cười, lầm bầm vài tiếng.

“Hắc, có chút thú vị.”



Một tháng sau, tại phủ Khai Nguyên nước Đại Tề, trong một làng chài nhỏ vắng. Lúc này, mặt trời vừa mới mọc, sương mù trên biển mênh mông. Gió không lên, những chiếc thuyền nhỏ dần lộ ra lốm đốm trên mặt biển, theo sóng biển nhấp nhô phập phồng. Những thửa ruộng xung quanh làng có không ít người già, phụ nữ dậy sớm đi làm. Họ đều bận rộn chăm sóc cho vườn rau nhỏ của mình. Ở cái làng chài ven biển này đất bị nhiễm mặn cao độ vô cùng cằn cỗi, vì vậy ngư dân ở đây đều không có yêu cầu cao gì với những cây rau quả này. Phần lớn dân ở đây đều vội vàng phơi cá khô hoặc những tấm lưới ở trước sân nhà, sau đó lại người trước cửa nhà mình hưởng thụ cái nắng sớm của mặt trời. Một vài người thì sửa sang hoặc làm bện thêm những cái lưới khác. Có không ít trẻ con cởi truồng chạy rông khắp nơi, vừa chạy vừa đùa giỡn. Trò chơi cửa bọn hắn không thiếu gì, từ đánh nhau vật lộn, rượt đuổi cho đến đuổi chó bắt gà chạy khắp thôn xóm.

Ngoài cửa thôn, có một con chó màu vàng nâu lười biếng nằm rạp trên mặt đất tắm nắng ban mai. Từ cái thân tàn, cái da nhăn nhùn lại của nó cũng có thể thấy được nó đã già lắm rồi, thậm chí già đến nỗi chả thèm nhúc nhích gì. Đột nhiên, con chó đưa mũi lên ngửi vài cái như phát hiện ra chuyện gì, đôi mắt đang nhắm nghiền lại của nó hé mở ra cái mõm hướng về phía bên ngoài sủa lên không ngừng.

“Gâu gấu gầu gâu gâu!”

Chớp mắt toàn thôn đều vang lên tiếng chó sủa không ngừng. Lúc này, có một thanh niên cao lớn mặc một bộ quần áo màu đen, lưng vác một bao da trâu lớn dần bước về phía thôn, ánh mắt hắn lộ ra vài phần kích động cùng phấn khích. Người này chính là kẻ trở về từ Man Hoang- Thạch Mục, nơi mà hắn đến đây chính là nơi chôn rau cắt rốn của hắn, làng chài nhỏ năm xưa. Ngày trước hắn rời khỏi trại của Ô Giác tộc liền giả trang thành Mân nhân để bớt phiền toái. Sau đó nhắm về phía bờ biển mà đi, chẳng mấy chốc tiến vào địa phận của bộ lạc Viêm Nha. Hơn nữa, tấm lệnh bài Tế Ti Viêm nha cho hắn rất có tác dụng, trên đường đi gặp chỗ biên giới canh gác chặt chẽ hoặc gặp kỵ binh đi tuần của Man tộc, chỉ cần đưa ra tấm lệnh bài này thì được mọi người cung kính, giảm bớt không ít phiền toái. Bởi vì trước đó đã cẩn thận cải trang, lại thêm hắn cứ đi ngày đêm nghỉ nên dọc đường đi chỉ gặp một ít hung thú, còn lại đều thuận lợi vô cùng. Sau hơn nửa tháng bôn tẩu, hắn mới đến được bờ Đông Hải, sau đó hắn dọc theo bờ biển hướng Nhân tộc tiến tới, qua Hoàng Quốc tiến vào cảnh nội Đại Tề Quốc.

Ngày đêm đi gấp qua mấy châu quận, vào hai ngày trước, Thạch Mục cuối cùng tiến nhập cảnh nội Tuyền Châu nước Đại Tề.

Nơi đây chính là Tiểu Ngư Thôn quê quán Thạch Mục, cũng là nơi hắn sinh sống từ nhỏ. Lại nói tiếp, hắn từ năm đó theo Thành quản sự ly khai làng chài. Năm sáu năm thoáng chốc trôi qua, họ Thạch bởi vì đủ loại nguyên nhân, chưa từng có cơ hội trở lại nơi đây. Hôm nay thật vất vả mới có cơ hội, hắn tự nhiên hướng về quê hương thẳng như mũi tên. Dù sao sau khi trở về Hắc Ma Môn tại Viêm Quốc, không biết phải đến năm nào tháng nào mới có thể trở lại nơi này.

Ngay tại thời điểm Thạch Mục xuất thần, 'lão Hoàng' ở cửa thôn đột nhiên ngừng sủa, bốn chân như bay nhào tới Thạch Mục, hít hà khắp người hắn, sau đó vui mừng không ngừng xoay quanh. Thạch Mục nhịn không được bật cười, cúi người sờ lên đầu lão Hoàng, lão Hoàng cũng hưng phấn liếm liếm đầu ngón tay của hắn. Đây là chó của nhà Hắc Ngư, hàng xóm sát vách với Thạch Mục đấy, trước kia vô cùng quen thuộc với hắn. Khi họ Thạch rời đi, nó còn là một con chó vàng mới lớn. Thạch Mục vỗ vỗ đầu lão Hoàng, sau đó đứng dậy, bước chân như bay tiến vào thôn. Lão Hoàng ngoe nguẩy cái đuôi chạy theo một đoạn, liền bắt đầu thở hồng hộc, há miệng lè lưỡi, chậm rãi chạy về cửa thôn. Thạch Mục ánh mắt quét qua mọi nơi, phát hiện đã nhiều năm như vậy rồi, làng chài một chút biến hóa cũng không có, vẫn giống hệt như trí nhớ của hắn.

Trong thôn có không ít nam nhân, hiện tại mùa này, cũng không phải thời điểm tốt ra biển bắt cá, vì vậy phần lớn bọn họ đều không có việc, nếu không thời điểm này, đã sớm ra biển bắt cá đi. Lúc này có không ít người trong thôn cũng phát hiện Thạch Mục, chỉ bất quá nhìn qua quần áo trên người hắn chính là giá trị xa xỉ, sau lưng đeo một thanh trường đao màu đen, thoạt nhìn dị thường bưu hãn, tất cả mọi người chỉ từ xa nhìn lại.

"Là Mục oa tử sao?" Một lão nhân đang ngồi ở cửa nhà mình dệt lưới đánh cá, mặt tràn đầy khe rãnh, ánh mắt đục ngầu đột nhiên mở miệng nói.

"Là ta, Cửu thúc công, ta quay về viếng mộ mẫu thân." Trong lòng Thạch Mục ấm áp, nhìn về phía vị lão nhân này, mỉm cười đáp.

Năm đó khi hắn còn bé, mẫu thân mang theo hắn khó khăn sống qua ngày, người trong thôn phần lớn đều hờ hững, vị thúc công này là một trong số cực ít người đối với bọn họ coi như không tệ, thường xuyên giúp hai mẹ con hắn.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Lão nhân giống nhưng tại nhớ lại cái gì, thì thào lẩm bẩm.

Vừa nghe hai người đối đáp, thôn dân gần đó lập tức vây xem với biểu lộ khác nhau, cũng tốp năm tốp ba bắt đầu nghị luận.

"Cái gì, hắn chính là Thạch Mục, biến hóa thật lớn a!"

"Nhìn dáng vẻ của hắn, có lẽ đã phát tài ở bên ngoài phát tài rồi."

"Ngươi xem cây đao sau lưng kia, thật là uy vũ, chẳng lẽ hắn đã trở thành võ sư võ quán chân chính rồi sao?"

"Cái gì Võ sư, năm đó có phải là hắn giết người không, cái kia Ngô gia..."

"Phù, nói nhỏ chút!"

...

Lời nói của những thôn dân này toàn bộ rơi vào tai Thạch Mục không sót một chữ, trong đó ánh mắt không ít người nhìn về phía Thạch Mục mơ hồ mang theo vài phần cổ quái. Thạch Mục không cần đoán cũng có thể biết, năm đó hắn đã giết người của hai nhà Kim Ngô. Đối phương khẳng định đã sớm phái người tới làng chài, treo giải thưởng mê người, những thôn dân này ở bên trong, chỉ sợ có người đã nổi lên tâm tư mật báo. Hắn tự nhiên sẽ không cùng những thôn dân này so đo, dù sao lấy thực lực bây giờ của hắn, căn bản sẽ không cần để ý cái gì Kim gia Ngô gia rồi.

Thạch Mục đi đến trước người Cửu thúc công, ngồi xổm người xuống, tùy ý hàn huyên với lão vài câu, đồng thời bất động thanh sắc đút một trương vàng lá bọc trong bao tải vào trong tay lão, dặn dò vào trong phòng mới được mở ra sau đó đứng dậy rời đi. Chân hắn bước liên tục, rất nhanh đi vào bên ngoài một gian nhà gỗ cũ nát, đây chính là nơi hai mẹ con hắn từng sinh sống cùng nhau. Hắn nhìn lên gian phòng trước mắt có chút hở gió, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. Sau nửa ngày, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhẹ nhàng đẩy ra cửa gỗ, đi vào. Căn phòng vãn giống như trước, chỉ thêm một tầng bụi bặm thật dày. Trí nhớ lúc trước hết thảy chậm rãi trở về trong đầu của hắn, Thạch Mục khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười, lẳng lặng đứng trong phòng. Không biết qua thời gian bao lâu, một hồi tiếng bước chân từ xa đến gần đánh thức hắn.

"Mục tử, ngươi đã trở về!" Một giọng nam tử trầm thấp vang lên.

Lời nói vừa dứt, một hán tử hơn ba mươi tuổi làn da ngăm đen từ bên ngoài đi vào.

"Đúng vậy, ta đã trở về. Hắc Ngư ca, đã lâu không gặp." Thạch Mục quay người mỉm cười nhìn hán tử mặc một bộ quần áo ngư dân.

Hắc Ngư là hàng xóm của hắn, bởi vì làn da ngăm đen, mà được xưng là Hắc Ngư, từ nhỏ cùng Thạch Mục lớn lên bên nhau, có thể xem là người có quan hệ thân thiết với họ Thạch, chính là nhà hắn rồi.

"Mục tử, ngươi đi nhanh đi, rất nhanh sẽ có người tới bắt ngươi đấy! Năm đó sau khi ngươi rời khỏi làng chài không lâu, trong thôn liền đến không ít người xa lạ, hướng từng nhà hỏi nghe hành tung của ngươi, bọn hắn tự xưng là thành viên Kim gia cùng Ngô gia ở Phong Thành, cũng tuyên bố treo giải thưởng một vạn lượng bạc mua tin tức của ngươi, hiện trong thôn khẳng định đã có người đi mật báo rồi." Hắc Ngư mang theo vẻ ân cần nhìn Thạch Mục, gấp giọng thúc giục nói.

"Yên tâm đi Hắc Ngư ca, ta sẽ cẩn thận." Trong lòng Thạch Mục ấm áp nói.

Được người chân thành quan tâm tư vị như thế hắn đã là thật lâu không nhận thức qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.