Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 8: Sự cố




Như đã hẹn, Mạch Hiểu Nặc đứng chờ Lưu Thiên Tước tại nơi lần đầu hai người gặp nhau. Cô siết chặt điện thoại trong tay, không nghĩ ngợi Mạch Hiểu Nặc tắt máy.

Trên xe Lưu Thiên Tước lo lắng gọi cho cô rất nhiều lần. Đều không được. Anh thở dài cất di động vào túi.

Từ trường về đến thành phố A mất hơn một tiếng. Lưu Thiên Tước ghé tiệm thuốc mua ít thuốc cảm rồi vội vã về nhà. Nơi hai mẹ con anh ở là một căn hộ nhỏ tại một chung cư đã cũ. Vừa mở cửa anh đã thấy mẹ mình đang dọn thức ăn lên bàn.

-Mẹ, con về rồi.

Mẹ Lưu quay ra cười với anh.

-Về rồi à, mau vào rửa tay ăn cơm đi.

Lưu Thiên Tước để túi thuốc cảm lên bàn, quay sang phía bàn ăn anh hơi bất ngờ thấy Hứa Giai Nghi

-Anh về rồi. Hôm nay bác gái nấu toàn mấy món anh thích.

Anh khẽ chau mày. Thảo nào mẹ anh bất ngờ gọi điện về. Bữa cơm này thật tốn nhiều tâm ý. Lưu Thiên Tước thản nhiên gật đầu chào Hứa Giai Nghi.

Trên bàn ăn anh cùng mẹ trò chuyện không nhắc gì đến việc anh và bạn gái đã chia tay. Thấy con trai thỉnh thoảng nhìn đồng hồ mẹ anh gợi chuyện.

-Dạo này học hành bận rộn lắm hả con? Nhìn con gầy đi đó.

-Cũng bận, con sắp sang năm cuối nên hơi bận một chút, nhưng nếu có thể mỗi tuần con đều về nhà ăn cơm với mẹ.

Mẹ Lưu cười hài lòng. Bà nhìn sang Hứa Giai Nghi rồi trách con

-Nhưng dù bận thế nào con cũng để tâm đến Giai Nghi một chút. Cứ để con bé không gặp được con rồi lo lắng.

-Bác , đừng trách Thiên Tước.

Lưu Thiên Tước lẳng lặng ăn cơm, mẹ anh để ý con trai cứ nhìn đồng hồ đeo tay, bà hỏi

-Con bận gì sao?

-Mẹ, ăn xong con về trường ngay nhé, hôm nay con có hẹn cùng mừng sinh nhật với một người bạn.

Hứa Giai Nghi nhìn anh, hiếm khi Lưu Thiên Tước như thế, muốn ăn cơm nhanh để đi sao? Trong khi bình thường mẹ đối với anh vô cùng quan trọng.

-Chết. Sao lúc chiều con không nói, mẹ làm con thất hứa với bạn rồi.
Mẹ anh ái ngại, Lưu Thiên Tước mỉm cười , anh chưa kịp trả lời Hứa Giai Nghi chất vấn

-Con gái sao?

Lưu Thiên Tước gật đầu làm Hứa Giai Nghi tức điên. Thảo nào ba lần bốn lượt không chịu gặp cô. Nhưng nể mặt mẹ anh Hứa Giai Nghi kìm cơn giận, không khí nặng nề đến hết bữa cơm.

-Mẹ, con đi đây.

-Cẩn thận nhé con.

Lưu Thiên Tước khoát áo , anh như nhớ ra điều gì quay sao Hứa Giai Nghi

-Cũng trễ rồi. Anh tiễn em về.

Cả hai đi rồi mẹ Lưu Thiên Tước khó hiểu nhìn theo

-Hai đứa này, ở cùng một thị trấn thì cùng nhau về chứ sao phải tiễn?

Ra khỏi khu chung cư Hứa Giai Nghi kéo tay Lưu Thiên Tước

-Cô gái đó là ai?

-Đừng kéo mẹ anh vào chuyện này, đừng làm phiền mẹ anh nữa.

Không trả lời Hứa Giai Nghi, Lưu Thiên Tước tức giận nhìn cô. Tại sao con người ngày càng quá thay đổi như vậy. Hứa Giai Nghi trước đây nhất định không dùng kế này lấy mẹ anh ra dụ anh về nhà. Sau này Lưu Thiên Tước nhận ra, con người thay đổi là vấn đề hiển nhiên, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

-Thiên Tước, em không muốn chia tay. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách được
không.

-Được. Nói anh nghe cách của em.

Hứa Giai Nghi như mở cờ trong bụng.

-Anh không nhờ cha anh cũng được. Em cũng không chống đối cha em. Lúc đó em không bị quản thúc nữa chúng ta lại có thể như trước.

Lưu Thiên Tước khẽ nhíu mày

-Trước đây anh không lén lút quen em, bây giờ cũng vậy.

Hứa Giai Nghi khổ sở nhìn anh, bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan. Không lẽ Hứa tiểu thư như cô lại chia tay chàng trai hoàn hảo như Lưu Thiên Tước đi đính hôn với tên ngốc háo sắc cha cô chọn.

-Nhưng nếu bây giờ chống đối lại cha, em sẽ chẳng còn gì cả.

Lưu Thiên Tước tuột tay Hứa Giai Nghi đang nắm lấy cánh tay anh xuống

-Nếu anh không được tính vào những gì còn lại của em thì lúc này chia tay là thích hợp nhất rồi.

Lưu Thiên Tước thấy tài xế của Hứa Giai Nghi chạy xe tới anh cũng xoay bước bỏ đi. Không ngừng nhìn đồng hồ bước chân tự nhiên gấp gáp. Đã chín giờ tối.

Nhìn theo bóng lưng Lưu Thiên Tước , Hứa Giai Nghi cắn chặt môi.
“Cái gì ? Bây giờ chia tay là thích hợp? Lý lẽ của anh thật lạ tai. Lưu Thiên Tước thích hợp cho anh thì có. Em nhất định không để anh đi.”

Mạch Hiểu Nặc không đeo đồng hồ, cô không biết bây giờ đã mấy giờ. Con đường đã vắng người, cửa hàng cũng đóng cửa từ lâu. Đứng suốt từ mấy tiếng mũi và hai tai cô ửng đỏ vì lạnh. Cô khẽ mỉm cười.

“Anh không đến thật.”

Mạch Hiểu Nặc không ghét cái lạnh này, dường như nó giúp cô tỉnh táo hơn. Dù biết trước kết quả này Mạch Hiểu Nặc vẫn thấy lòng chua xót.Mắt cô hơi cay.

Lưu Thiên Tước từ trạm xe vội vã chạy tới nơi hẹn, anh nghĩ cô chắc không còn ở đó nhưng đi kiểm tra lại vẫn hơn.

Lưu Thiên Tước sững người. Cách anh khoảng hai mét Mạch Hiểu Nặc yên tĩnh đứng dưới trời sao. Hai tay cô dút vào túi áo khoát. Khăn choàng cổ được cô kéo tới dưới cằm, hơi thở nhè nhẹ tỏa ra làn hơi mỏng. Mái tóc xoăn dài khẽ vương vài sợi trên má.

Anh chầm chậm bước về phía cô, vừa muốn thật nhanh tới trước mặt cô gái đó , vừa muốn kéo dài thêm chút thời gian để có thể ngắm nhìn khung cảnh trước mặt. Ngắm nhìn cô gái vì anh mà chờ đợi.

-Nhóc con, năm phút của em cũng thật lâu nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.