Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 4: Sư Tử quay về




Hai người tới một quán thịt nướng gần đó, đã qua giờ ăn trưa nên quán cũng không quá đông khách. Lưu Thiên Tước gọi một phần thịt nướng , hai chai bia.

Mạch Hiểu Nặc ngồi đối diện anh. Lưu Thiên Tước yên lặng ngồi nướng thịt, miếng nào chín lại gắp sang chén cho cô. Hai người không nói gì, có vẻ Lưu Thiên Tước hơi trầm ngâm. Mạch Hiểu Nặc uống một ngụm bia, mùi vị đắng ngắt khiến cô nhăn mặt.

-Không được thì đừng uống nữa.

Mạch Hiểu Nặc nhìn anh, giọng cô dứt khoát.

-Em uống với anh.

Lưu Thiên Tước tò mò nhìn cô như muốn hỏi “Tại sao?” . Mạch Hiểu Nặc lí nhí

-Không phải khi thất tình người ta hay uống sao?

Hơi bất ngờ vài giây rồi Lưu Thiên Tước cười cười.

-Nhóc con. Em muốn an ủi anh ? Được. Vậy nói vài câu mát tai đi, dù sao em cũng ăn của anh bao nhiêu là thịt rồi.

Cô lúng túng nhìn anh. Quả nhiên không nghĩ ra nên nói gì, chỉ là muốn ở bên anh mới đi theo. Bây giờ thì hay rồi, ăn chùa, uống chùa , một câu mát ruột cũng không nói nổi. Mạch Hiểu Nặc tiện tay cầm ly lên uống một hớp lớn.

-Lưu Thiên Tước, anh đừng cười nữa. Em không thấy nụ cười trong mắt anh. Thất tình thôi có gì ghê gớm. Ít ra anh cũng được thất tình.
Anh lấy lại vẻ nghiêm túc, thu về nụ cười trên môi nhìn cô chăm chú. Giọng anh trầm ổn.

-Hiểu Nặc.

Mạch Hiểu Nặc giật mình, anh đang gọi tên cô, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.

-Nếu thấy còn có thể anh nhất định không chia tay. Chỉ là anh cảm thấy bọn anh không thích hợp.

-Anh có buồn không?

-Có.

-Vậy sao còn chia tay?

-Anh không buồn vì chia tay , anh buồn vì bọn anh không thích hợp.

Mạch Hiểu Nặc muốn điên, cô uống cạn nửa ly bia. Lý lẽ kỳ quặc gì chứ. Cái gì mà chia tay không buồn, buồn vì không thích hợp, tưởng cô là con nít chắc. Mặt Mạch Hiểu Nặc nóng bừng, cô đập bàn quát.

-Lưu Thiên Tước, lý lẽ gì vậy chứ, anh coi em là con ngốc à?

Vài người bắt đầu nhìn sang, Lưu Thiên Tước lúng túng gật đầu xin lỗi. Anh nhìn cô sát khí phừng phừng không nhịn được cười.

MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN

-Vậy em nói xem, em đang nghĩ đến ai?

Đánh trúng tâm lý Mạch Hiểu Nặc nhẹ giọng hẵn.

-Bạn trai A.

-Em thích cậu ta?

Mạch Hiểu Nặc lại tự rót bia , tự uống. Mắt cô mờ mịt, Lưu Thiên Tước dường như có lúc thấy trong đó long lanh nước, có lúc lại thấy mắt cô sáng lên, anh không phân biệt được đâu là thật.

-Em không thích, mà là rất, rất thích. Nhưng anh ta lại thích Bạn gái B. Anh nói xem, em tốt như này anhta không thích lại thích người khác.

Lưu Thiên Tước chăm chú lắng nghe chuyện tình yêu mới lớn không kém phần gây cấn của cô.

-Nhưng Bạn trai A có biết em thích cậu ta không?

-Anh ấy không biết. Thật éo le mà.

-Vậy em nói cho cậu ta biết là được rồi.

Mạch Hiểu Nặc lắc đầu lia lịa, một tay cô chống cằm, một tay nắm lấy ly bia bên cạnh.

-Không thể nói. Bạn gái B là bạn của em.

-Chà, éo le thật.

Lưu Thiên Tước tặc lưỡi, vẻ mặt đồng tình. Như được cỗ vũ , Mạch Hiểu Nặc lại tuông ra tràn tâm sự

-Nhưng mà Bạn gái B lại làm Bạn trai A đau lòng. Mà mỗi khi như vậy em cũng thấy đau lòng nữa. Đau lòng hơn là em không thể ngừng thích bạn Trai A được, thật là bi kịch mà. Lưu Thiên Tước anh nói xem phải làm thế nào bây giờ?

Mạch Hiểu Nặc gục xuống bàn. Lưu Thiên Tước có thể thấy vành tai đỏ ửng của cô. Tính tiền xong , anh ngồi xổm bên cạnh khẽ lay vai cô.

-Hiểu Nặc, về thôi. Đừng ngủ ở đây.

Bỗng cô bật người dậy làm anh giật mình, Lưu Thiên Tước ngã ngồi ra phía sau. Mấy người xung quanh không khỏi bật cười. Mạch Hiểu Nặc nhìn anh lèm bèm

-Lưu Thiên Tước, sau này anh không được thất tình nữa đâu đấy.

Anh ngồi dậy, phủi phủi bụi trên người. Vừa lấy khăn choàng lên cổ Mạch Hiểu Nặc, vừa mỉm cười nhìn cô gái đỏ như trái chín trước mặt

-Nhóc con. Tại sao anh không được phép thất tình ?

Tại sao? Anh ta còn hỏi tại sao, một mình Hứa Giai Nghi đã khiến cô ăn ngủ không ngon, sau này còn thêm vài người nữa thì giết cô luôn cho rồi. Đầu óc không tỉnh táo của Mạch Hiểu Nặc thầm nghĩ.

Không kịp trả lời anh , hai mắt cô nặng trĩu, Mạch Hiểu Nặc muốn ngã người xuống bàn. Lưu Thiên Tước nhanh tay đỡ lấy đầu cô. Trong cơn mơ màng Mạch Hiểu Nặc ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hơi ấm của anh , nhịp bước chân vững chãi, Lưu Thiên Tước đang cõng cô như đêm hôm đó. Nửa tỉnh nửa say cô nghe anh nói

-Nhóc con, sau này dù anh có thất tình cũng không uống với em.

Mạch Hiểu Nặc lẩm bẩm, nếu không phải đang cõng cô trên lưng , lời nó ngay bên tai thì anh cũng không nghe rõ

-Lưu Thiên Tước, em không cho phép anh thất tình nữa.

Anh bật cười

-Haha Vì sao?
-Vì sao nhỉ? – Mạch Hiểu Nặc lặp lại câu hỏi của Lưu Thiên Tước

Ngẫm nghĩ vài giây cô siết nhẹ đôi tay đang ôm lấy vai anh.

-À, em biết rồi. Vì tình yêu của anh không trọn vẹn…em sẽ đau lòng.

Lưu Thiên Tước dừng bước, tắt hẳn tiếng cười, hơi thở đều đều của Mạch Hiểu Nặc vẫn bên tai. Anh đangđợi xem cô có nói gì tiếp không. Muốn xác định bản thân có nghe nhầm chăng. Nhưng Mạch Hiểu Nặc không nói gì nữa. Đi một đoạn Lưu Thiên Tước lại dừng chân

-Hiểu Nặc, không lẽ em…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.