Biểu Tiểu Thư Tướng Phủ

Chương 16: Cảm xúc của Bảo Bình




Mạch Hiểu Nặc cũng ôm lấy anh, cô cảm nhận được bờ vai Lưu Thiên Tước đang run rẩy. Cô tưởng như có ai đang bóp ngẹt cổ họng mình, Mạch Hiểu Nặc không nói được lời nào. Cô lặng lẽ ôm anh, khóe mắt đẫm lệ. Thì ra cảm giác nhìn người mình yêu đau đớn bản thân cũng không dễ chịu là thế này.

Mạch Hiểu Nặc ở lại cùng anh, cả đêm hai người không ai nói với ai lời nào. Lưu Thiên Tước chỉ nắm chặt tay cô đến khi bình minh đến. Bạch Tử Chí tay xách nách mang đến nơi.

-Hai người ăn sáng đi. Còn đây là quần áo, cậu thay rồi chúng ta đến nhà tang lễ.

Lưu Thiên Tước quay sang Mạch Hiểu Nặc

-Em ăn đi nhé, anh thay quần áo rồi chúng ta đi.

Cô gật đầu, sau một đêm dài bây giờ cô mới được nghe giọng anh. Mạch Hiểu Nặc nhìn theo bóng anh cô thôi cũng khiến mắt cô lại cay. Bạch Tử Chí nhìn đôi mắt sưng đỏ của Mạch Hiểu Nặc thở dài.

-Em ở đây cả đêm ổn chứ?

Lúc này cô mới vội chớp mắt cười gượng gạo.

-Em có xin phép rồi, cũng nhờ bạn xin nghỉ học hôm nay.

Bạch Tử Chí gật đầu. Anh không biết nói gì nữa, lần đầu tiên anh gặp cô gái này thì cô lo cho Lưu Thiên Tước khóc lóc inh ỏi. Lần thứ hai gặp lại cô cũng vì lo cho Lưu Thiên Tước mà khóc sưng cả mắt.

-Em gặp bác gái rồi chứ?

Mạch Hiểu Nặc gật đầu, cô nhớ đến bữa cơm tối qua ở nhà anh. Nhớ đến sự ấm áp lan tỏa từ người mẹ Lưu. Nhớ đến niềm vui trong ánh mắt của cả hai mẹ con khi nói chuyện cùng nhau.

-Bác ấy rất tốt.

Bạch Tử Chí như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Anh muốn hỏi xem Mạch Hiểu Nặc đã biết chuyện về cha Lưu Thiên Tước chưa, nhưng có lẽ giờ không phải lúc.

Tang lễ của mẹ Lưu Thiên Tước rất đơn giản, mẹ con anh không người thân thích chỉ có vài người bạn của anh, hàng xóm, cùng đồng nghiệp của mẹ anh đến chia buồn.

Mạch Hiểu Nặc ở cạnh anh từ sáng đến chiều, cô không bỏ qua bất cứ cử chỉ hay nét mặt nào của Lưu Thiên Tước. Cô ngồi bên cạnh lay lay cánh tay anh

-Thiên Tước , ăn chút gì nhé?

Lưu Thiên Tước nhìn cô, anh nhớ ra cả ngày Mạch Hiểu Nặc cũng chưa có gì vào bụng. Thức ăn lúc sáng Bạch Tử Chí mang đến anh không ăn, cô cũng không động đũa.

-Chắc em cũng đói rồi, chúng ta đi ăn gì đi.

-Anh cứ ngồi đây, em mua thức ăn về cùng ăn.

Do dự một chút Lưu Thiên Tước để Mạch Hiểu Nặc đi. Cô đi chưa bao lâu thì Hứa Giai Nghi đến. Có lẽ vừa tan học nên cô ta chẳng kịp thay quần áo. Hứa Giai Nghi ngồi xuống cạnh Lưu Thiên Tước.

-Em vừa biết tin. Anh không sao chứ?

Lưu Thiên Tước cười nụ cười xã giao.

-Cám ơn em đã đến.

Hứa Giai Nghi ngập ngừng không biết nói gì, mãi cô ta mới nhớ ra một chuyện muốn nói với anh. Cô ta thở dài, đúng là không có cuộc vui nào không tàn. Mẹ anh ra đi quá đột ngột, cô cũng bị bắt ép ra nước ngoài. Điều Hứa Giai Nghi lưu luyến chỉ có Lưu Thiên Tước.

-Em sắp phải ra nước ngoài du học rồi. Chắc phải lâu lắm mới gặp lại nhau.

MỘT ĐỜI YÊU EM - ANN


Anh tiếp nhận thông tin một cách hờ hững.

-Chúc em may mắn, em nhớ giữ gìn sức khỏe.

Biết là không phải lúc, nhưng Hứa Giai Nghi ôm lấy hy vọng cuối cùng, cô níu tay Lưu Thiên Tước.

-Thiên Tước, bác gái không còn nữa. Em lo cho anh lắm, hay là anh đi cùng em. Em sẽ lo liệu hết mọi thứ giúp anh.

Lưu Thiên Tước cười cười, anh gỡ tay Hứa Giai Nghi ra.

-Không cần đâu. Em yên tâm, anh có thể tự lo cho mình.

-Em biết anh sẽ nói thế mà.

Hứa Giai Nghi cười, chỉ hy vọng mong manh thế thôi. Cô ta biết Lưu Thiên Tước không phải dạng người thích nhận sự thương cảm của người khác. Mặc dù đối với anh Hứa Giai Nghi chỉ yêu, không có chỗ cho sự thương cảm. Cô ta lãng sang chuyện khác.

-Bình thường bác gái cẩn thận lắm kia mà, sao lại để xảy ra hỏa hoạn chứ?

Câu nói vu vơ của Hứa Giai Nghi khiến Lưu Thiên Tước lập tức tỉnh táo hẳn.

-Em vừa nói gì?

-Em nói bác gái việc nhỏ nhất cũng rất tỉ mỉ. Bình thường nấu ăn cũng không bao giờ để lửa quá lớn nữa, anh không thấy thế sao?

Lưu Thiên Tước trầm ngâm một lúc, Hứa Giai Nghi thấy anh không để ý đến sự có mặt của mình cũng chào tạm biệt ra về. Mạch Hiểu Nặc mua hai phần cháo thịt bò Lưu Thiên Tước cũng không ăn được mấy thìa. Đợi cô ăn xong Lưu Thiên Tước vội vã tiễn Mạch Hiểu Nặc ra trạm xe

-Nặc Nặc, em tự về trước nhé. Anh có việc cần tìm Bạch Tử Chí, sẽ liên lạc với em sau.

Chia tay Mạch Hiểu Nặc , Lưu Thiên Tước cũng vội điện cho Bạch Tử Chí hẹn gặp anh ta. Bạch Tử Chí vừa về đến phòng trọ lại lập tức chạy ra quán cà phê. Khi đến nơi đã thấy Lưu Thiên Tước đợi sẵn

-Có chuyện gì cậu gọi gấp vậy?

Lưu Thiên Tước hỏi dồn.

-Tử Chí, cha cậu làm đội trưởng đội cảnh sát. Cậu có được xem hồ sơ vụ án
không?

Bạch Tử Chí nghi hoặc.

-Cậu muốn làm gì?

-Tôi muốn xem hồ sơ vụ của mẹ tôi, ai cũng nói do mẹ tôi vô ý để cháy nhà. Nhưng tôi không tin, tôi muốn cậu giúp tôi xem lại những ghi chép của cảnh sát lúc đó.

Bạch Tử Chí trầm ngâm. Trước giờ Lưu Thiên Tước không bao giờ làm gì mà không có lý do.

-Nhưng cha tôi làm cảnh sát ở thành phố A, hồ sơ vụ án nhà cậu bị kết án tai nạn. Vụ án nhỏ nên không chuyển lên thành phố làm sao tôi xem được?

Lưu Thiên Tước chợt nhớ ra, anh tựa người vào ghế. Bạch Tử Chí phẫu thuật thẩm mỹ, muốn tìm nơi ít người quen biết để tịnh dưỡng. Đúng lúc Lưu Thiên Tước chuyển đến đây anh ta mới đi theo. Còn vài ngày là Bạch Tử Chí sẽ quay lại trường học ở thành phố A.

Bạch Tử Chí nhìn nét mặt bạn mình, anh ta thắc mắc.

-Sao cậu lại nghĩ không phải là tai nạn?

-Mẹ tôi rất cẩn thận, không thể sơ xuất gây ra hỏa hoạn. Nên tôi muốn xem lại phía cảnh sát còn đưa ra giả thuyết nào khác hợp lý hơn không.

Nhìn nét mặt phờ phạc của Lưu Thiên Tước , Bạch Tử Chí thở ra.

-Để tôi về nhà gặp cha tôi, xem ông có thể giúp gì được không. Tạm thời cậu đến phòng trọ của tôi ở đi.

-Cám ơn. Tôi chờ tin cậu.

Lưu Thiên Tước đến ở phòng của Bạch Tử Chí. Nơi này khá gần trường anh nên cũng tiện đi lại. Mẹ Lưu có một khoảng tiền tiết kiệm, cộng thêm tiền của anh đi làm thêm coi như cũng không quá khó khăn.

Mấy ngày nay , ngày nào Lưu Thiên Tước cũng chờ tin tức của Bạch Tử Chí, anh vô cùng sốt ruột. Lưu Thiên Tước đang thẫn thờ đi trên đường thì một chiếc xe Mercedes chạy chầm chậm bên anh rồi ngừng lại.

-Thiên Tước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.