Biết Vậy Đã Không Báo Xã

Chương 50




Vù vù vù vù vù!

Thần hỏa phun ra rơi vào dây lưng, cộng thêm cương phong thổi qua làm lửa cháy bừng bừng gần như đốt nguyên đại điện.

Dây lưng bị đốt, linh quang tứ tán. Cá sấu lao ra biến thân bán yêu nhào lên trước.

Ba Cẩn thấy nó phun lửa thì hết hồn, vứt bỏ dây lưng hóa thành độn quang chạy đi.

Nhưng tốc độ độn quang sao nhanh bằng phong độn của ngũ hành linh thể? Ba Cẩn mới lao ra đại điện hơn mười trượng đã bị cá sấu đuổi theo đè xuống.

Bùm!

Mặt đất bị thủng cái hố to, vết nứt không ngừng lan tràn bốn phía.

Gió lốc mạnh mẽ lượn vòng trong hố to và vọt lên cao, không thấy rõ tình huống bên trong.

Thanh âm kinh thiên động địa truyền vào trong điện. Mạnh Trác, Chu Quân sắc mặt khó xem. Vẻ mặt Mạch âm trầm, bực bội.

Chỉ một cương phong hóa linh đã trói chặt Ba Cẩn, còn lại bảy người đối phó ba người Mạnh Trác, Chu Quân, Mạch, cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.

Lý Vân Tiêu cười hỏi:

- Ba vị còn muốn tranh đoạt sao?

Ánh mắt Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn.

Trái tim Chu Quân lạnh băng, ngoái đầu nhìn Mạnh Trác trưng cầu ý kiến.

Một con mắt của Mạnh Trác lóe tia sắc bén, trầm giọng nói:

- Bằng hữu yêu tộc, ngươi thấy sao?

Mạch bất đắc dĩ lắc đầu nói:

- thứ lỗi ta nói thẳng. Vị nữ tử tên Cố Thanh Thanh này không phải cường giả chưởng thiên cảnh bình thường, cũng đã bước chân vào hư cực thần cảnh. Chỉ một mình nàng là ta đã đánh không lại, trừ phi hai vị có thể giải quyết sáu người khác thì cuộc chiến mới có ý nghĩa.

Mạnh Trác, Chu Quân hoảng sợ, giật mình nhìn Cố Thanh Thanh, sau đó hai người đều suy sụp.

Chu Quân ngẩng đầu lên mắt hấp háy tia sáng:

- Ngươi là chủ Giới Thần Bi, từng gặp Mục Tinh đại nhân thì chắc cũng biết chuyện đảo Huyền Ly? Chúng ta phụng lệnh đảo chủ mang Thiên Vận Tạo Hóa đan về, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với đảo Huyền Ly?

Lý Vân Tiêu cười to bảo:

- Ôi chao, bắt đầu uy hiếp ta sao?

Lý Vân Tiêu vươn tay làm động tác mời:

- Hai vị đi mạnh giỏi, không tiễn.

Chu Quân thấy Lý Vân Tiêu hoàn toàn không nể tình thì rất tức tối, chắp tay trầm giọng nói:

- Sau này còn gặp lại.

Hai người xoay đi, nhưng đến trước cửa thì đứng lại.

Con ngươi Lý Vân Tiêu co rút nhận ra điều gì, nhỏ giọng nói:

- Cẩn thận, có gì đó không đúng.

Cố Thanh Thanh cười nói:

- Hai tên nhãi ranh có thể lật trời đổ nước sao?

Chu Quân đột nhiên xoay người nở nụ cười quái dị:

- Chúng ta đột nhiên đổi ý.

- A? Không biết hai vị đại nhân lấy đâu ra lòng can đảm này?

Lý Vân Tiêu bình tĩnh hỏi:

- Hay đầu óc hai vị đột nhiên bị cửa kẹp?

Chu Quân không đáp mà hỏi lại:

- Bằng hữu yêu tộc, có nắm chắc kiềm chế Cố Thanh Thanh không? Những người còn lại cứ giao cho hai chúng ta.

Mạch nhíu mày nói:

- A, ta cũng rất tò mò, hai vị thật sự bị nhũn não sao? Chuyện không nắm chắc ta chưa bao giờ làm.

Chu Quân cười nói:

- Chỉ cần ngươi kiềm chế được Cố Thanh Thanh thì ta có nắm chắc rất lớn. Nhưng ta quyết tâm giành lấy Thiên Vận Tạo Hóa đan, về sau sẽ cho ngươi thù lao là hai viên thần đan.

Lý Vân Tiêu trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói hai viên thần đan chắc không phải là hai viên trên người Ba Cẩn đi?

Chu Quân xòe hai tay, mỉm cười nói:

- Ha ha ha, Vân Tiêu công tử quả nhiên thông minh, nếu không thì hai chúng ta lấy đâu ra thần đan?

Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng nói:

- Hai vị có quỷ kế gì cứ lấy ra đi, cần gì giả bí ẩn? Nếu ta không đoán sai chắc có viện binh đến?

Chu Quân nói:

- Đúng thì sao? Chỉ có thể nói cơ duyên của ngươi không đủ, vô duyên với đan này.

Câu nói tương đương thừa nhận có viện quân, đám người Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt.

Tuy không biết viện quân là ai nhưng chắc là cao thủ trên đảo Huyền Ly. Đảo này tụ tập hơn một nửa cường giả Vĩnh Sinh chi giới, thực lực mạnh mẽ đến nghịch thiên, nguyên Thiên Vũ giới hợp sức lại chưa chắc thắng nổi.

Lý Vân Tiêu đột nhiên thuấn di xuống, năm ngón chộp kim lô. Chỉ cần bắt lấy kim lô vào tay thì dù viện quân đảo Huyền Ly mạnh mấy, không đánh lại ít nhất có thể trốn.

Mạch thấy Lý Vân Tiêu cướp kim lô thì ra tay, một thương quang màu máu bắn xuống.

Bùm!

Lý Vân Tiêu buộc phải lật tay vung lên, đánh nát thương quang xong lại chộp hướng kim lô.

Nhưng Mạch đã thuận thế lao xuống, chiến thương quét qua phong kín đường đi của Lý Vân Tiêu, một mảnh huyết quang bắn về phía hắn.

Lý Vân Tiêu tức giận quát:

- Ngươi thật sự muốn chết!

Hai tay Lý Vân Tiêu chộp chiến thương biến ra ba đầu sáu tay, bốn cánh tay sau lưng bắt ấn kết ấn dọc theo thương đánh lên.

Song ấn hóa thành kim long gầm rống lao lên.

Mạch không muốn ném thương đi chỉ đành hét to vỗ chưởng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lực lượng khủng bố nổ tung, huyết quang nuốt đi kim long, như nước máu đổ xuống người Lý Vân Tiêu, nhuộm đỏ.

Mạch thuận thế lăng không chộp, kim lô bị chưởng lực hút lên bay thẳng tới bàn tay gã.

Lý Vân Tiêu quát mắng:

- Chết đi!

Lý Vân Tiêu chộp chiến thương hất lên trên, một tay sau lưng cầm kiếm chém ra kiếm quang, tay kia nắm chùy mang theo muôn vàn lôi quang đập vào chiến thương.

Ầm!

Vô số điện quang rậm rạp lan tràn lên trên như con giun chui vào người Mạch, không ngừng nổ ra lỗ máu.

Kiếm quang chém ra rồi ngăn lại lực lượng bắt giữ của Mạch, xoay tròn lại chém vào mu bàn tay gã.

Mạch bất đắc dĩ đành từ bỏ cướp đan rụt tay về vỗ vào chiến thương chấn diệt lực lượng lôi diện, hai tay nắm thương tranh giành với Lý Vân Tiêu.

Hai người đánh nhau chỉ trong chớp mắt.

Cố Thanh Thanh quát to:

- Ra tay!

Mọi người tản ra, Cố Thanh Thanh bay xuống cướp kim lô.

Mạnh Trác, Chu Quân muốn ngăn cản nhưng bị đám người Khúc Hồng Nhan chặn lại, trơ mắt nhìn kim lô rơi vào tay Cố Thanh Thanh.

Cố Thanh Thanh lật tay thu kim lô:

- Hi hi, không ngờ diệu đan thế này thuộc về bản cô nương.

Cố Thanh Thanh hóa thành độn quang bay rá ngoài điện.

- Cái gì?!

Lý Vân Tiêu giật nảy mình, rất là bực tức quát to:

- Mau ngăn nàng lại!

Nhưng tốc độ của Cố Thanh Thanh quá nhanh, đám người Khúc Hồng Nhan không ngờ nàng sẽ một mình cướp đan chạy trốn. Quá bất ngờ nên không ai đuổi theo Cố Thanh Thanh kịp.

- Lý Vân Tiêu, các vị đại nhân, cảm ơn!

Chớp mắt Cố Thanh Thanh đã lao ra ngoài đại điện độn quang bay vọt lên trời.

Mọi người trong điện xoe tròn mắt, bận rộn lâu như vậy, nào là chết, nào là bị thương, cuối cùng bị Cố Thanh Thanh nhặt của rơi.

Đột nhiên trên bầu trời có áng mây đỏ lao nhanh đến, trong khoảnh khắc đã tới bên trên đại điện. Trong mây đỏ bắn ra hà quang chiếu xuống bao phủ phạm vi vài dặm.

Độn quang bị hà quang chiếu hiện ra chân thân Cố Thanh Thanh, vẻ mặt nàng giật mình.

Trong mây đỏ phát ra tiếng quát hùng hồn:

- Để Thiên Vận Tạo Hóa đan lại!

Ba người đáp xuống, cùng vỗ chưởng đánh vào người Cố Thanh Thanh.

Cố Thanh Thanh quát mắng:

- Đồ vô sỉ!

Ánh sáng bừng lên trên người Cố Thanh Thanh, hai tay chắp trước mặt đột nhiên nâng lên, nàng như sao băng đón chưởng uy to lớn bay lên trên.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cố Thanh Thanh sắc mặt âm trầm, khóe môi treo nụ cười châm học mỉa mai, hai tay thu vè ôm trước ngực, cũng có hồng hà dâng lên, là Thái Du Hồng Trần quyết. Cố Thanh Thanh vỗ chưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.