Biết Vậy Đã Không Báo Xã

Chương 30




Editor: Mai Tuyết Vân.

Từ những việc đã thấy, thế giới nhất định sẽ xảy ra chuyện, nhưng nếu nói sẽ xảy ra tình huống giống như lời con gái nói, vậy thì không phải thế giới này sẽ kết thúc sao?

Nhìn ánh mắt của ba mình, Bạch Nhược Oánh biết chuyện mình nói không phải bất kỳ ai cũng có thể tiếp nhận được. Cô từng nghĩ nếu không phải chính mình đã từng trải qua những chuyện như vậy, e rằng cô cũng sẽ không tin, nhưng đây lại là sự thât, bọn họ không thể không tin cô.

“Ba, mẹ, có lẽ hai người cảm thấy lời con nói làm ba mẹ rất khó tin, nhưng mà chỉ cần chờ tới buổi tối ngày mốt sẽ có mưa sao băng bay qua, ba mẹ sẽ tin con. Ba à, con biết chú Hình là bạn bè tốt nhất của ba, ba mau thông báo sớm cho chú Hình chuẩn bị đi. Hơn nữa, ba còn nhớ tin tức vừa rồi không? Ba ơi, con muốn dùng khả năng hiện tại của cha biết được toàn bộ nội dung tin tức, con chắc là ba sẽ làm được. Chỉ là ba nhất định phải nhớ, nếu như có chuyện người cắn người xảy ra, tuyệt đối ba không được bước xuống khỏi xe, cũng không nên dừng lại, còn nữa mày mai trước 5 giờ chiều ba nhất định phải về nhà.”

Ông cau mày nhìn con gái, vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, ông Bạch giống như bị thuyết phục gật đầu với cô.

“Mẹ, bắt đầu từ ngày mai, mẹ mang tất cả bột mì, gạo và toàn bộ thực phẩm nấu chín thành thức ăn. Mấy ngày tới mẹ cũng không cần ra khỏi nhà, ba, tiền tiết kiệm của ba còn gửi ở ngân hàng không?”

Ông Bạch nghe vậy, khó hiểu nhìn về phía cô sau đó gật đầu.

“Trước tiên ba hãy đi tìm hiểu sự thật đằng sau tin tức, ba sẽ cảm thấy lời con là thật, ba phải lấy hết tất cả tiền ra, để mua một ít vũ khí. Đao lớn, búa phòng thân, còn có cả súng nữa, súng thì nhất định phải có ống giảm thanh, có càng nhiều càng tốt. Tận thế sắp đến, lúc đó thế giới cũng vô cùng hỗn loạn, dần dần đất và nước bị ô nhiễm, lương thực và nước ngọt bị thiếu hụt, quái vật tràn lan, lòng người thay đổi. Khi đó tiền đã không còn bất kỳ giá trị gì, thứ có ích nhất chỉ có nhu yếu phẩm, sức mạnh và vũ khí.”

Nói tới chỗ này, Bạch Nhược Oánh ngừng một chút, cô đang nghĩ đến việc, trên thực tế lợi hại nhất vẫn là Thú dữ biến dị ra đời, và Thực vật biến dị sinh sôi nảy nở với quy mô lớn. Kiếp trước sau khi tận thế một năm mới xuất hiện, mặc dù sau cuối thời một tháng zombie biến dị đã xuất hiện rồi nhưng số lượng cũng không nhiều lắm. Nhưng kiếp này, cô không biết có chịu sự ảnh hưởng của hiệu ứng hồ điệp hay không, cô đã không còn dám chắc thời gian những thứ đó xuất hiện là khi nào.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh nói tiếp: “Ở tận thế, da thịt của zombie rất cứng và dày, vũ khí giống như vậy không giết chết được bọn chúng. Nếu muốn giết chúng thì nhất định phải nhắm vào đầu, còn đánh vào những chỗ khác bọn chúng sẽ không chết. Về phần những thứ này ba không cần phải nói với chú Hình, tự ba quyết định là được, được rồi bây giờ mọi người mau ăn cơm đi, đợi đến ngày mai tất cả cùng hành động.”

Nhìn thức ăn đầy bàn, ông bà Bạch thật sự nuốt không trôi, còn Bạch Nhược Oánh thì ăn rất nhiều, phải chịu đói khát ở tận thế đã khiến cô sợ hãi nên không thể lãng phí thức ăn.

Nhìn con gái ăn nhiều như vậy, trong mắt của hai ông bà thoáng qua một tia đau lòng.

Sau khi ăn cơm xong, ba mẹ cô lại đi xem những bộ phim kia, trong lúc xem, ba cô còn gọi điện cho chú Hình, để ông ấy cũng xem những bộ phim này, còn nói có chuyện ngày mai cần gặp chú Hình. Riêng Bạch Nhược Oánh thì trở lại phòng mình, xoay người vào trong không gian.

Vào không gian, nhìn đồ đạc ngổn ngang trên mặt đất, Bạch Nhược Oánh cả tháy gân xanh trên đầu cô đang giật giật. Nhìn Trúc lâu cách đó không xa, bên trong lại rất đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường, và một cái ghế thì thứ gì nên có điều không có. Nghĩ một chút thì đúng là người tu tiên thì không cần thức ăn, Bạch Nhược Oánh thở dài vì cuộc sống tẻ nhạt của chủ nhân không gian trước đây. Bạch Nhược Oánh nghĩ, nếu như có thể mang những thứ đồ này phân loại là được rồi. Nghĩ như vậy cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc, dùng thần thức đưa những thứ đó bỏ vào tầng hầm của Trúc lâu. Nhìn một chút thì đã sạch sẽ hơn nhiều, sau đó cô lại nhìn những túi hạt giống, Bạch Nhược Oánh vung tay lên, tìm một mảnh đất trống lớn, đổ toàn bộ xuống, cũng không còn cách nào khác cô thật sự không biết trồng trọt, như vậy chỉ có thể để chúng tự mình sinh trưởng thôi.

Làm xong tất cả mọi việc Bạch Nhược Oánh tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên giường, nghĩ tới việc ngày mai cô cần phải mua thứ gì, rồi dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai, Bạch Nhược Oánh tỉnh lại, đột nhiên nhớ đến thức ăn vặt trong không gian, bỏ vào lâu như vậy cô cũng quên mất sẽ không bị hư chứ. Thần thức của cô dịch chuyển lấy thức ăn vặt ra ngoài, không chỉ nguyên vẹn còn giống như với tình trạng lúc vừa mới bỏ vào trong không gian. Lúc này, Bạch Nhược Oánh biết hóa ra không gian của cô có thể giữ tươi, sau đó cô mau chóng đi gọi điện thoại, lại mua một chút thức ăn vặt ngon. Để cho người ta làm xong rồi đưa tới sau, còn cô lại bắt đầu một ngày thu mua đồ dùng mới.

Lái xe chở hàng, Bạch Nhược Oánh vừa thu mua đồ dùng, vừa thừa lúc không có ai chú ý đến đưa những thứ đó vào không gian. Biết không gian của mình có thể nuôi được động vật, cô lại đi xung quanh mua rất nhiều gà, vịt, ngỗng con, còn có heo, bò, dê con nữa.

Cô mệt mỏi, trán chảy đầy mồ hôi, Bạch Nhược Oánh lấy một ly nước ra, cô uống nước trong không gian. Sau khi uống hết nước, nhất thời cô cảm thấy tinh thần rất dễ chịu, cơ thể cũng linh hoạt nhanh nhẹn hơn, cầm hàng rào vừa mua xong, vây một bãi cỏ lại. Xem tình hình này, thì cô phải nuôi chung cả gia súc và gia cầm trong không gian rồi, nhưng khi nghĩ đến vấn đề đó, cô dừng lại một chút. Ngay sau đó tự hỏi, những loài động vật ấy đều biết bài tiết, vậy phân và nước thải của chúng thì cô phải làm sao?

Thôi cứ mặc kệ đã, mua thì cũng đã mua rồi, trước hết cứ đưa vào rồi nói sau, nếu như bọn chúng làm dơ không gian, như vậy sau này cô chỉ có thể đại khai sát giới biến chúng thành thịt ăn mà thôi. Nhưng lại nghĩ đến việc động vật mình mua đều là thú con, haizz, thôi vậy cứ mặc cho số phận đi. Thế này thì cô chỉ có thể thả chúng vào, rồi ăn thịt đông đã mua trước vậy. Bạch Nhược Oánh vừa nghĩ vừa làm, một bãi cỏ nhanh chóng được vây rào lại.

Cô vung tay lên, động vật nhỏ trong xe đều đi vào không gian.

Cho đến buổi chiều, khi Bạch Nhược Oánh trở về nhà, nhìn thấy mẹ bận rộn trong phòng bếp thì cô mỉm cười. Mẹ cô vẫn luôn tin tưởng cô, Bạch Nhược Oánh trở về phòng tắm rửa sạch sẽ, quyết định sẽ xuống dưới giúp mẹ mình một tay. Nhớ đến hạt giống cô trồng trong không gian của mình, không biết đã có thay đổi gì chưa? Bạch Nhược Oánh tiến vào không gian.

Vừa vào không gian, Bạch Nhược Oánh đã sợ đến mức ngây người, đây là tình huống gì?

Hạt giống mà cô tùy tiện rải xuống thế mà toàn bộ lại mọc lên đủ các loại lương thực, rau dưa, còn có cả cây ăn quả. Nhìn những trái dưa, đào, lê xanh tươi, tất cả đều tươi ngon bắt mắt làm cho người khác thèm thuồng.

Nhìn thấy tất cả, Bạch Nhược Oánh sững sờ, cô cảm thấy vào giờ phút này, bản thân cô không có cách nào diễn tả được cảm xúc. Đúng rồi, phải bình tĩnh, bình tĩnh, cô tự nói với mình phải thật bình tĩnh, nhưng cho dù là ai nhìn thấy tình huốn thế này, sao người đó có thể bình tĩnh được chứ?

Bạch Nhược Oánh không thể bình tĩnh nổi, nhìn những cây trái rau dưa xanh tốt thế kia, nếu như có không gian này ở cuối thời, thì sẽ còn ai chỉ vì một bữa cơm no bụng mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.

Trong lúc Bạch Nhược Oánh cắn răng nghiến lợi suy nghĩ, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động, hình như là từ dòng nước phía bên kia, Bạch Nhược Oánh lần theo tiếng động, tò mò đi tới đến.

Thì ra trong nước có rất nhiều cá tôm đang bơi, còn rất béo mập nhìn vô cùng thích mắt. Thấy là vậy nhưng Bạch Nhược Oánh lại cau mày, không đúng, cô vốn không hề mua thủy sản hay hải sản mà...À nhớ rồi, lúc đầu cô tính mua một ít tôm cá thả vào nước, như vậy khi tận thế sẽ không lo không có cá tươi để ăn, nhưng sau khi cô uốn nước lại phát hiện đây là nước ngọt. Cô sợ tôm cá không sống được, không còn cách nào nên cô đành thôi.

Nhìn trong nước này vui sướng du lịch sinh vật nhỏ cửa, Bạch Nhược Oánh chỉ là nhớ, giống như có một lần kia, tự mình nghĩ ăn hải sản rồi, liền mua một chút, tiện tay ném vào không gian, chuẩn bị về nhà làm ăn, nhưng sau lại gặp bỏ hãng sự kiện kia mình thì cho quên, lần đó mình giống như liền mua mấy con cá nhỏ, Tiểu Hà, tiểu con cua đi, cái này là thế nào cá tình huống?

Cô nhìn nhìn lũ tôm cá đang thỏa thích bơi lội trong nước một lần nữa, rốt cuộc Bạch Nhược Oánh cũng đã bình tĩnh, cô tự nói với bản thân, không được mất bình tĩnh nữa.

Bản thân không gian này vốn đã là ngoài sức tưởng tượng, lại có cái này nữa cô cũng không phải kinh ngạc đến thế. Chẳng qua nước này có thể nuôi sống tôm cá, không tệ, cô nhìn mặt nước trong suốt, vậy nước sẽ không bị nhiễm bẩn chứ? Bạch Nhược Oánh lấy một cái ly ra múc nước, ngửi thử một chút, dường như mùi vị không có gì khác thường. Cô uống một ngụm, uhm, mùi vị vẫn ngọt ngào như cũ, vậy là dòng suối này có tác dụng làm sạch tự nhiên. Nhưng khi cô nhìn lũ cá trong nước, Bạch Nhược Oánh vẫn cảm thấy lúc uống nước có chút không thoải mái. Cô nhìn sang khoảng đất trống bên cạnh rồi gọi Ẩm Huyết ra, đào đất một lát thì đã có một cái hố to xuất hiện, Bạch Nhược Oánh gật đầu khi nhìn cái hố. Sau đó di chuyển thần thức một chút, suối nước chứa đầy tôm cá đã chuyển vào trong hố lớn, cứ như thế trở thành một hồ nước.

Nhìn dòng suối vẫn chảy mãi không dứt như cũ, nếu vậy thì về sau có thể nuôi tôm cá trong hồ, nước suối thì dùng để uống... Thì cô cũng không cảm thấy khó chịu nữa.

Cô nhìn những con gà, vịt, ngỗng, heo, bò, dê con, không những không chạy tán loạn, cũng không hề phá hoại môi trường. Còn không có mùi hôi đáng ghét, xem ra không chỉ có dòng suối mà cả không gian này cũng có chức năng tự thanh lọc tự nhiên, có cả chức năng phân loại nữa. Không tệ, như vậy thì không sợ môi trường trong không gian bị phá hoại rồi. Nhìn bươm bướm bay trên trời một chút, đây cũng là do cô tình cờ mang vào sao, lại nhìn khu vườn được trồng ở phía xa, nếu có thêm nhiều ong bướm một chút thì có thể thụ phấn cho hoa.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Oánh mở cửa sổ ra, nhìn thấy trong vườn hoa vừa đúng lúc có mấy con, cô vung tay lên, trong không gian lại có thêm vài con bươm buớm và ong mật......

Sắp xếp xong tất cả, Bạch Nhược Oánh đi tới phòng bếp giúp mẹ cô một tay, không lâu nữa ba cô cũng về tới. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông Bạch, cô và mẹ cũng không hỏi là có chuyện gì, ông nhìn con gái của mình, rồi lại nghĩ đến tin tức mới lấy được hôm nay, và việc mình đến ngân hàng rút tiền để mua súng đạn, ông Bạch cảm thấy có chút sợ hãi.

“Tiểu Oánh, chuyện đã làm xong, vì ba bỏ thêm gấp đôi số tiền nên ngày mai những thứ đó sẽ đến, ngày mai ba và chú Hình của con sẽ đi lấy, đến lúc đó con lái xe hàng đi theo ba một lát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.