Biết Vậy Đã Không Báo Xã

Chương 19




Mãi cho đến khi tới công ty, Dụ Thiên Tuyết cũng không nói với Nam Cung Kình Hiên câu nào nữa.

Vừa xuống xe thì điện thoại di động của cô vang lên, nhìn thấy số điện thoại gọi tới biểu hiện trên mặt cô cũng ôn hòa hẳn, Nam Cung Kình Hiên nhìn thấy thì có chút căm tức, không biết cô đang nói chuyện điện thoại với tên đàn ông nào, sau cùng còn hơi cau mày chân thành nói một câu: “Lam Úc, cám ơn anh.” Anh thật sự đã nổi giận. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon

“Xem ra cô đúng là tìm được núi để dựa rồi, thế nào, tên đó bỏ ra bao nhiêu tiền cho em gái cô chữa bệnh, hả?” Thân thể Nam Cung Kình Hiên cao ngất tựa vào chỗ ngồi, đôi mắt sâu xa lạnh lùng quét qua cô gái nhỏ thanh mỹ rung động lòng người đang đứng dưới ánh nắng ban mai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết có vẻ lo âu và bối rối, vừa cúp điện thoại đã chứng kiến biểu tình cương quyết và lạnh lùng kiêu ngạo của Nam Cung Kình Hiên, nét mặt cô thoáng cái cũng khó chịu theo.

“Chuyện không liên quan đến anh! Còn nữa…..Đừng mang tư tưởng xấu xa của anh để suy đoán tôi, rất dơ!” Dụ Thiên Tuyết cau mày nói, có chút yếu đuối nhưng mặt thì nghiêm túc: “Tôi tìm loại đàn ông nào cũng đều được, chỉ cần không phải là anh!”

Nói xong cô xoay người rời đi, mặc cho Nam Cung Kình Hiên ở sau lưng nheo mắt lại nhìn theo, anh ôm hận chậm rãi co bàn tay thành nắm đấm.

*****

Cả ngày, thân thể bủn rủn đau đớn không chống đỡ nổi, trong lòng Dụ Thiên Tuyết vô cùng ảm đạm.

Vốn là cô chịu ủy khuất hay bị khi dễ cũng không có vấn đề gì, chỉ cần bệnh của Thiên Nhu có chuyển biến tốt đẹp là được, vừa rồi là Lam Úc điện thoại tới nói đã liên lạc được với bệnh viện nước ngoài rất tốt, lẽ ra cô phải thoải mái nhẹ nhõm một chút, nhưng vẫn còn tồn tại vấn đề tiền bạc.

Ngón tay nhợt nhạt chần chừ muốn bấm điện thoại di động, Dụ Thiên Tuyết muốn gọi điện thoại hỏi cho rõ ràng, nhưng có hơi do dự rồi dừng lại, cô quyết định đợi đến khi hết giờ làm việc tự mình đi hỏi, trước đây những người đó rõ ràng nói là không thành vấn đề mà!

Hơn nữa, còn có một núi công việc nặng nề đang đợi cô cả ngày hôm nay.

Ngón tay mảnh khảnh lật giở tài liệu tìm kiếm, từng bước từng bước ghi chép nghiêm túc, chỉnh lý thành văn bản, bao gồm trước khi hợp tác dự án, phân tích kết quả, phân tích khó khăn và triển vọng tương lai, Dụ Thiên Tuyết cũng đặc biệt nghiêm túc ghi vào.

Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Dụ Thiên Tuyết đảo đôi mắt trong suốt qua cái tủ đựng đầy tài liệu, khích lệ bản thân, cố gắng lên, hôm nay nhất định có thể làm xong!

Điện thoại trên bàn reo lên, cô bắt máy: “Xin chào, tôi là Dụ Thiên Tuyết.”

“Thiên Tuyết.” Giọng nói phái nam quen thuộc truyền đến.

Thanh âm này quá mức quen thuộc, hàng mi đen dày của Dụ Thiên Tuyết run lên, sắc mặt trở nên lạnh lẽo muốn cúp điện thoại, nhưng thanh âm gấp gáp của Trình Dĩ Sênh truyền đến: “Thiên Tuyết, em đừng cúp máy! Chờ anh nói hết lời đã!”

Cô đưa di động dán sát tai mình, không nói lời nào.

Giọng nói của Trình Dĩ Sênh ám ách, giống như là đã uống say, đầy ắp sự châm biếm và hận ý: “Thiên Tuyết, em có biết em đã làm gì với anh hay không? Tối hôm qua em lại lên giường cùng với Nam Cung Kình Hiên đúng không? Em đừng phủ nhận! Anh thấy em đi ra từ phòng của anh ta!”

Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết trở nên hơi tái nhợt, cô cũng không lên tiếng, chẳng qua là xuyên thấu qua cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

Từng áng mây lớn trôi lơ lửng, phảng phất trôi càng lúc càng xa, trong đầu cô thoáng hiện tất cả những ký ức đã trải qua cùng với người đàn ông này, dường như chỉ là một giấc mơ không chân thực, hai hàng mi rung động rũ xuống, bi thương thoáng qua và đôi mắt dần rưng rưng lệ.

“Thiên Tuyết, em biết không? Trước khi trở về, anh vẫn cảm thấy em chính là thiên sứ thuần khiết nhất.....Nhưng anh không ngờ em cũng dơ bẩn như thế này! Dơ bẩn đến thế này!” Trình Dĩ Sênh ngà ngà say đã trở nên mông lung, khàn giọng gầm nhẹ: “Không phải anh đã nói là sẽ nuôi em sao? Sau khi anh kết hôn với Dạ Hi em muốn cái gì cũng có thể được, tại sao em lại bán thân! Em cư nhiên không có tự trọng như thế! Nam Cung Kình Hiên đã có vợ chưa cưới em có biết hay không? Em lại có thể không biết xấu hổ mà trở thành tình nhân của anh ta!”

Một chút đau đớn ập vào trong lòng, đôi môi của Dụ Thiên Tuyết run rẩy, tay chống trên bàn, hít sâu một hơi tức giận mắng: “Trình Dĩ Sênh, anh tỉnh táo lại cho tôi, người thật sự không biết xấu hổ đeo bám vào nhà Nam Cung là anh chứ không phải tôi! Là anh lấy hết tiền tôi để dành cho Thiên Nhu làm phẫu thuật là anh phản bội tình yêu của chúng ta, là anh khiến cho tôi không thể không ăn nhờ ở đậu bị người khi phụ, tại sao anh còn ở đây chỉ trích tôi?!” Nước mắt rưng rưng, thanh âm gào thét của Dụ Thiên Tuyết đứt quãng: “.....Lăn xa một chút, tôi không muốn gặp lại anh!”

Bị người đàn ông mình yêu năm năm trời nhục nhã như thế, Dụ Thiên Tuyết không muốn bản thân nổi giận, tay vẫn run lẩy bẩy, cô cúp điện thoại ngay cả bản tên trên bàn cũng ném qua một bên, thở hổn hển dồn dập.

Bụng truyền đến cơn đau rất nhỏ, Dụ Thiên Tuyết vô ý thức đưa tay che bụng, cắn môi chịu đựng.

Cô không biết bản thân sao lại như vậy, bị tức đến bụng cũng đau.

Nín thở ngồi vào vị trí, úp mặt lên trên bàn nghỉ ngơi hồi lâu cũng không thấy dịu đi chút nào, Dụ Thiên Tuyết chậm rãi nhíu đôi mày thanh tú, càng lúc càng sâu, cô không hiểu nổi, không hiểu tại sao mình toàn gặp phải mấy tên đàn ông khốn kiếp như vậy?!

Chóp mũi vô cùng chua xót, nhớ tới cảnh tượng sáng nay Nam Cung Kình Hiên ép mình uống thuốc liền muốn giết chết anh, nhưng hiện giờ một chút hơi sức cô cũng không có, bàn tay nhợt nhạt đặt lên bụng, cả người đã đau đến co rút trên ghế ngồi.

Nam Cung Kình Hiên đã họp xong đi về tới phòng làm việc, đúng lúc liếc thấy hình ảnh này.

“Giờ làm việc, ai cho cô nằm ngủ ở đây!” Âm thanh ‘Pằng!’ một tiếng, một chồng tài liệu ném lên trên bàn của cô, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên kiêu căng từ từ chống tay hai bên người cô, thanh âm âm lãnh tạo cảm giác áp bách.

Dụ Thiên Tuyết sợ khiếp giật mình một cái, trong đôi mắt là sự sợ hãi và kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, vẻ mặt đầy oán hận chán ghét.

“Tôi không có ngủ, tôi chỉ thấy không thoải mái, nằm sấp một lát.” Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, chớp chớp đôi mắt trong suốt lấp lánh quật cường.

“Cô ít kiếm cớ cho tôi!” Nam Cung Kình Hiên cúi thấp thân thể, ánh mắt thâm thúy như muốn giết người: “Dụ Thiên Tuyết, cô dám chọc giận tôi thì phải có dũng khí gánh chịu hậu quả, không làm xong trong ngày hôm nay thì cô nhất định chết với tôi!”

Dụ Thiên Tuyết mấp máy môi muốn nói điều gì đó, bụng lại đột ngột truyền đến một cơn quặn đau! Cô vội vàng đưa tay đè bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ngẩng lên, cau mày nói: “Anh yên tâm, tôi nói được làm được!”

“Vậy thì không còn gì tốt hơn!” Nam Cung Kình Hiên không chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn suy yếu của cô, lạnh lùng bỏ lại một câu rồi nghiêm nghị rời đi.

Dụ Thiên Tuyết quay đầu lại, thân thể run rẩy một hồi lâu.

Câu chuyện vừa rồi dường như chỉ trong nháy mắt, bụng quặn thắt dữ dội, cô nhẫn nhịn đến trên trán cũng rịn ra lớp mồ hôi mỏng, sau khi Nam Cung Kình Hiên rời đi cô vội vã chạy đi rót nước nóng, về lại chỗ ngồi của mình uống từng chút từng chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.