Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 33




Thuận lợi đi vào biệt viện, Vương Lăng mau chóng nhảy lên nóc nhà đi qua từng dãy hành lang, ở trong nội viện số lượng thủ vệ ít hơn nhiều nhưng cũng làm Vương Lăng thêm cẩn trọng. Được một lúc hắn ngó vào những căn phòng vẫn còn sáng đèn.

Đến một căn phòng khá lớn hắn cẩn trọng nhìn ngó xung quanh, đục một lỗ trên vách tường, nhìn vào trong có một trung niên tầm tứ tuần, gương mặt đường đường nhưng ẩn sau đó là bộ dáng của một kẻ vô sỉ. Vương Lăng biết chắc người này là Sở Thiền, dù sao trước đó cũng từng gặp mặt một lần.

Sở Thiền ngồi một mình, thong dong uống trà, không để lộ bất kỳ biểu hiện của kẻ dâng con gái cho người khác. Vương Lăng vẫn kiên trì đứng đợi ở đấy xem xem có thể tìm thêm được manh mối nào không. Rốt cuộc một lúc sau có người hầu mang đến một khay thức ăn, Sở Thiền nhận lấy để kẻ hầu rút lui.

Vương Lăng nhíu mày, bây giờ cũng đã khuya làm sao lại có thể ăn vào lúc này, quả nhiên Sở Thiền cẩn thận xem xét xung quanh, từ dưới bàn hì hục làm gì đấy, lập tức một thông đạo sau bức tường được mở ra, lão thổi tắt nến rồi nhanh chóng tiến vào, cửa thông đạo sau đó cũng đóng lại.

Vương Lăng nhìn rõ hết cả, mau chóng đi vào phòng, ngó nghiêng cái bàn, bàn tay di chuyển dưới bàn tìm kiếm công tắc, nhận thấy một trục xoay bên dưới. Vừa vặn trục xoay là cửa thông đạo cũng mở ra, hắn cũng mau chóng tiến vào.

Cẩn thận đi xuống hết mấy cầu thang thấy được một chùm ánh sáng, hắn ghé mắt nhìn, bên trong là căn phòng được bày bố vô cùng long trọng, bảo vật cất cả đống bên trong, mà quan trọng hơn là hắn thấy mẫu thân Sở Ngọc quả nhiên là được nhốt ở đây, Sở Thiền đã đặt khay thức ăn lên bàn mà nhìn vị phu nhân trước mặt.

-Phu nhân, nàng cũng biết ta làm vậy cũng là vì Ngọc nhi mà thôi.

-Ngươi nói hay lắm, chẳng lẽ ngươi không biết là Ngọc nhi sớm đã thành nữ nhân của tiểu tử kia, nếu mà để người khác biết được thì nó làm sao có thể không bận tâm lời bàn tán của người đời.

Mẫu thân Sở Ngọc tức giận nhìn chằm chằm Sở Thiền, đây là lần thứ n nàng nói lão nghe, dường như nói tai này lọt tai kia, đồ ăn trên bàn một chút cũng không đụng. Sở Thiền nghe xong nhướng mày:

-Nàng nói Ngọc nhi đã là nữ nhân của kẻ khác rõ ràng là thế nào.

-Còn như thế nào, cái này phải hỏi đồ đệ tốt của ông.

-Hừ, dù thế nào thì nó cũng phải gả.

Sở Thiền tức giận quay người đi, thái độ quay ngượi 180 độ, có vẻ là lão đi tìm Lộc Khách nói chuyện, Vương Lăng lách người nấp sau kệ tủ. Đợi đến khi Sở Thiền đi rồi thì hắn mới đi ra, mau chóng đến trước mặt mẫu thân Sở Ngọc:

-Phu nhân, là ta.

-A. Ngươi sao lại có thể vào đây.

Nhìn biểu hiện ngạc nhiên kia hắn cũng không bận tâm trực tiếp vào thẳng vấn đề.

-Để ta đưa phu nhân ra khỏi đây.

-Đừng. Như vậy cũng không giải quyết được gì. Ta biết vì sao ngươi làm vậy nhưng nghe lời ta, nói với Ngọc nhi không cần lo cho ta, hắn chắc chắn sẽ không dám làm gì ta đâu.

-Thế nhưng…

-Đừng lo lắng, ta là phu nhân của hắn, hắn dám làm gì, ngươi cứ đưa cái này cho nó bảo nó cứ yên tâm, đừng lo nghĩ gì cả.

Sau đó nàng đưa cho VƯơng Lăng một cái vòng tay nhìn không có gì đặc biệt lắm. Hắn nhận lấy cũng không hỏi nhiều, biết được mẫu thân Sở Ngọc vẫn còn an toàn là tốt rồi.

- Nếu người dám làm Ngọc nhi bị thương tổn dù một chút, ta chắc chắn sẽ không tah cho ngươi.

- Người cứ an tâm.

Nghe thế Vương Lăng gật đầu trả lời rồi đi, có chút tiếc nuối đống tài bảo xung quanh.

Hắn không muốn day dưa quá lâu kẻo Sở Thiền lại quay về thì khổ, hắn lao ra ngoài như một cơn gió, vừa ra khỏi cửa phòng Sở Thiền hắn cảm nhận thấy một kình lực khủng bố ập tới, hắn mau chóng vận chưởng ra đón đỡ. Dù phản ứng nhanh nhưng hắn vẫn lảo đảo bay ra ngoài, thổ ra ngụm huyết, hắn kinh hãi nhìn ra kẻ trước mặt. Rõ ràng là Sở Thiền, bên cạnh còn có Lộc Khách.

Sở Thiền có chút ngạc nhiên kẻ kia có thể đứng dậy sau chưởng vừa rồi của lão, tuy là lão tùy tiện đánh ra nhưng đó cũng là lực lượng của nguyên lực cảnh, mặt lão chuyển sang lạnh lùng nhìn kẻ bịt mặt kia giọng phẫn nộ:

-Ngươi vào phòng ta là có mục đích gì.

Vương Lăng không trả lời chỉ mau chóng vọt lên nóc nhà muốn đào tẩu, Sở Thiền cười lạnh:

-Muốn chạy. Làm sao dễ thế.

-Sư phụ, để con.

Lộc Khách vì muốn lập công chuộc tội vì việc của Sở Ngọc nên mau chóng rượt theo, Sở Thiền gật gù mặc ý Lộc Khách ra tay, lão nhận ra tốc độ kẻ kia so với đồ đệ lão là thua kém. Vương Lăng thấy kẻ đuổi theo mình là Lộc Khách thì vui vẻ, xem ra còn có cơ hội để mà tẩu thoát, nếu là lão già Sở Thiền kia ra tay thì tập xác định. Lộc Khách mau chóng đã tiếp cận càng gần Vương Lăng, gã cười khỉnh:

-Mau chịu trói đi có khi ta xin sư phụ giảm nhẹ tội cho ngươi.

Vương Lăng im lặng vẫn cứ chạy trốn, đến khi Lộc Khách đã tức giận tiến sát xuất ra một chưởng kình màu đỏ thì Vương Lăng mới gia tăng tốc lực, càng thêm tăng lực mà tháo chạy. Lúc này có vô số đệ tử nhận ra Lộc Khách đang truy đuổi một người lạ cũng hiểu chuyện, cả đám người xúm lại đuổi theo.

Vương Lăng nhìn đám đệ tử chặn đường, cũng không bận tâm, xuất ra hỏa cầu đánh lùi cả đám, hỏa cầu kia tuy nhỏ nhưng tản ra hỏa lưu cuồn cuộn làm mấy đệ tử nào cũng è dè. Lộc Khách cả kinh nhận thấy Vương Lăng vẫn còn bảo toàn lực lượng, sợ để hắn thoát càng là điên cuồng vận lực đuổi theo.

Đang lúc hưng phấn thì Vương Lăng bị cản bới lớp tường đất phía trước, tuyệt kỹ “Hỏa Long Chưởng” vừa mới học được xuất ra phá ngay lớp đất chắn đường kia, chưởng kình va chạm phá hủy cả bức tường. Nhưng chưởng vừa xuất xong, bàn tay hắn bị nắm chặt lấy, sau lớp tường đất, một đại hán đô con hung tợn giữ chặt người Vương Lăng mà nện xuống nền gạch đất.

Vương Lăng nhìn kẻ trước mặt cảnh giới rõ ràng cao hơn hắn, lực lượng rõ ràng khiến hắn khó mà chống lại, cố gắng tạo lớp linh khí bảo hộ xung quanh. “Ầm” một tiếng vang, Vương Lăng bị ném lún sâu xuống sàn gạch đá, gã đô con cười to đáp ngay xuống bên cạnh. Lúc này Lộc Khách cũng tới kịp nhìn dàn cảnh này thở phào, khuôn mặt mau chóng đổi sang nụ cười.

-Cao Bân sư huynh quả nhiên lợi hại, mau chóng đã chế trụ được kẻ đột nhập.

-Sư đệ quá đề cao ta rồi.

Cao Bân khiêm tốn trả lời nhưng khuôn mặt lại tỏ vẻ tự đại, gã biết Lộc Khách là đệ tử chân truyền thân phận hơn xa hắn nên bắt đầu muốn tạo ra quan hệ. Lộc Khách cười đi tới bên cạnh Vương Lăng vừa muốn giật khăn che mặt xuống thì nhận ra nguy hiểm kịp thời né ra, một ánh kiếm vừa chém ra, mang theo đó mà kiếm khí vô hình tản ra không khí, nếu không phải là Lộc Khách xuất thân Lộc kiếm trang thì có lẽ đã bị thương.

Lộc Khách tức giận chưa kịp hòan thủ thì Vương Lăng lại nhảy lên mái nhà phóng ra mấy hỏa cầu, Cao Bân cười lạnh hét lớn:

-Muốn chạy để mạng lại đây.

Cao Bân lao ngay tới đấm tới một quyền trong không khí, mà tạo ra ngay sau đó mà nấm đấm màu đỏ uy mãnh bao trùm phạm vi xung quanh một mét, nếu nhận chưởng này Vương Lăng không chết cũng bị thương, rõ ràng lực lượng kia hơn xa cảnh giới hắn có bây giờ.

Vương Lăng cầm lấy một mảnh ngọc bội màu vàng, đây có lẽ là linh bảo phòng ngự cuối cùng hắn sỡ hữu, hắn hiện muốn chạy trốn chứ không dại mà đấu tay đôi với kẻ kia. Mãnh ngọc bội bị vỡ, một lớp khiên được tạo ra giảm đi 9 phần lực lượng của nấm đấm kia.

Vương Lăng chịu thương mượn phần lực còn lại lấy làm lực đẩy mà lao đi. Cao Bân cùng Lộc Khách giật mình, không ngờ đối phương lại có pháp bảo phòng ngự, phải biết có pháp bảo phải là kẻ có gia cảnh giàu có nứt vách mới có thể sỡ hữu, chứng tỏ thân phận Vương Lăng không hề tầm thường. Cả hai càng khẩn trương mà đuổi theo Vương Lăng.

Tuy Vương Lăng chịu thụ thương nhưng hiện vẫn có khả năng mà chạy trốn, hắn có “Ngự Thiên Quyết” sau khi đột phá tầng 4 sẽ thông qua nội thương đang nhận mà tăng cao tốc độ cùng sức mạnh phát ra, hiện hắn không ngần ngại mà chạy đua cùng nguyên lực sơ cấp.

Hắn mau chóng lao ra khỏi đình viện, vừa đi thêm một đoạn hắn nhận ra có điều không ổn, một lớp sương mù màu tím bay tán loạn chặn trước mặt hắn, làn khói đó không cần thử hắn cũng biết là độc khí, từ sau lớp màn khói độc một giọng cười lanh lãnh như thái giám phát ra, một đệ tử da mặt có hơi nhăn nheo nhưng rõ ràng là vẫn còn trẻ, hàm răng biến vàng sau nụ cười làm Vương Lăng cảm thấy chán ghét.

-Chạy sao.

Gã này là Kha Ác, một kẻ chuyên dùng độc. Bao quanh xung quanh là khói độc làm Vương Lăng cảm thấy ác hàn, hắn muốn đổi hướng đi nhưng xung quanh đệ tử bao quanh làm hắn khó lòng trốn thoát.

-Tiểu tử giờ đây hết chạy.

Cao Bân đuổi đến ánh mắt hung dữ nhìn Vương Lăng, lập tức hắn có thể giết chết Vương Lăng mà không ngần ngại. Hiện giờ Vương Lăng lâm vào tình cảnh “tiến thoái lưỡng nan”, trong đầu hiện nghĩ cách thoát ra mà không bộc lộ thân phận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.