Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 43




Bên trong khu rừng yên tĩnh, lá cây rì rào đập vào nhau, mấy chú chim nhỏ đi kiếm ăn bị giật mình, hót lên vài tiếng rồi bay đi mất. Dường như Nhã Lan đã cảm nhận được hơi thở của Thành Nhã Kiệt, cô càng thêm chắc chắn rằng, Thành Kiên Vỹ đang ở cách đó không xa.

"Anh Kiên Vỹ, anh ra đây được không? Nếu anh không ra, em sẽ ở ngay chỗ này chờ anh ra. Anh quan trọng với em như vậy, thời gian khó khăn trước kia đều là anh giúp đỡ em, anh như một người anh trai yêu quý..."

"Anh không muốn làm anh của em." Đột nhiên Thành Kiệt đi ra từ sau một cái cây, dừng lại phía trước cách Nhã Lan mấy mét. Nhã Lan khóc lóc khiến anh ta không đành lòng, anh ta nhớ kỹ rằng hắn sẽ đem hạnh phúc đến cho cô, sự u sầu trên khuôn mặt của cô, khuôn mặt ấy như kim châm vào thần kinh của anh ta.

"Anh Kiên Vỹ." Trên mặt Nhã Lan đầy vẻ vui mừng, bước về phía anh ta. Lúc này, cô chỉ muốn ôm anh, nói với anh rằng, anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời của cô. Nhưng lúc này Thành Kiên Vỹ lại lùi lại phía sau, khoát tay nói: "Không được đến đây, nếu không thì anh sẽ biến mất trước mặt em một lần nữa."

"Anh Kiên Vỹ, anh sao vậy?" Tại sao lại lạnh nhạt với cô như vậy, biết bao nhiêu lần không phải anh đều dùng hết mọi cách muốn đến gần mình sao? Khuôn mặt nhỏ của cô trắng ra một chút, cô khổ sở vì mình sắp mất đi một người bạn như Thành Kiên Vỹ.

"Nhã Lan, em đi đi." Thành Kiên Vỹ quay lưng về phía cô, nắm chặt tay phải lại hơi run lên, cố nén sự xúc động muốn ôm cô: "Anh rất ổn."

"Không, anh không ổn chút nào cả, anh Kiên Vỹ, nhìn thấy anh như vậy, còn đau đớn hơn cả dùng dao khoét vào trái tim em. Anh có thể nói cho em biết, làm thế nào để bù đắp được lỗi lầm của em, làm thế nào để anh có thể vực lại tinh thần thêm một lần nữa."

"Không phải lỗi của em!" Thành Kiên Vỹ buồn bực cắt ngang lời kể lể, khóc lóc của cô, một lúc lâu mới không chế lại tâm trạng của mình, ngữ điệu trở nên nhẹ đi một chút: "Mọi chuyện đều là do anh tự nguyện, cho dù cái tay này có gãy mất, anh cũng không hối hận. Nhã Lan, em đi đi, bây giờ anh không còn xứng với em nữa, cũng không giúp được em nữa, anh đã trở thành... Đồ bỏ đi."

"Không, em không đi." Ba từ "đồ bỏ đi" làm trái tim Nhã Lan đau nhói, cô càng thêm đau khổ, dường như khóc không thành tiếng: "Anh Kiên Vỹ, anh không phải đồ bỏ đi, trong lòng em, anh là thần hộ mệnh của em, những lúc khó khăn, đều là anh vươn tay ra giúp em, nhiều năm như vậy, em đã sớm quen với việc trưởng thành dưới sự bao bọc của anh, nếu có một này, anh thật sự, thật sự không còn quan tâm em nữa, em không còn cách nào để sống tiếp. Xin anh, đừng đuổi em đi..."

"Nhưng tay anh đã tàn phế rồi, anh không thể nuôi sống em được nữa, không thể cho em cuộc sống tốt, anh chỉ làm liên lụy đến em mà thôi, em có biết không!"

"Em biết, em không quan tâm. Tay của anh không chỉ để chụp ảnh mà còn có thể làm rất nhiều việc khác, chúng ta còn trẻ, còn có thể bắt đầu lại từ đầu!"

Nhã Lan kiên định đón nhận ánh mắt đau khổ do dự kia của Thành Kiên Vỹ, ngữ điệu của cô khẳng định như thế, ánh mắt của cô tự tin như vậy.

"Chúng ta về thôi, chăm sóc cơ thể thật tốt, cùng nhau vẽ lên tương lai có được không? Ác mộng sẽ nhanh chóng trôi qua thôi."

Nhã Lan lặng lẽ tới gần Thành Kiên Vỹ, nắm lấy cánh tay bị thương kia của anh ta.

"Nhã Lan, em không quan tâm việc anh tàn phế sao?"

Thành Kiên Vỹ nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu vội vàng, lại ẩn chứa sự hoài nghi.

Gật đầu, Nhã Lan nắm lấy tay anh, lau đi nước mắt trên mặt mình, lại nở nụ cười chân thành.

"Anh cũng là vì em, cho dù anh không thể làm gì, em đồng ý nuôi anh cả đời."

"A, không." Thành Kiên Vỹ rút tay về, tâm trạng anh ta không còn yếu đuối như lúc đầu nữa. Ngay sau đó, anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Nhã Lan, nghiêm túc hỏi: "Nhã Lan, em, sau khi rời khỏi Lãnh Mạn Nguyên, có đồng ý kết hôn với anh không?"

Có đồng ý hay không? Đương nhiên rồi. Nhưng gương mặt tiều tụy tràn đầy thất vọng của Uyển Nhân không ngừng xuất hiện trong đầu cô, cô ấy là người bạn tốt nhất của cô, cô ấy một lòng yêu yêu Thành Kiên Vỹ, mình lại làm tổn thương cô ấy sao? Huống chi, mình là người đẩy Thành Kiên Vỹ vào trong lòng của cô ấy.

"Em không đồng ý, đúng không? Em vẫn luôn để ý tới việc anh là kẻ tàn phế." Thành Kiên Vỹ thất vọng buông cô ra, chuẩn bị đi khỏi.

"Không, em đồng ý." Nhã Lan không nghĩ nhiều về cảm nhận của Uyển Nhân được nữa, kéo anh ta lại: "Chỉ cần anh không chê cơ thể bẩn thỉu này của em là được."

"Không, trong lòng anh cơ thể của em mãi mãi tốt đẹp nhất, thuần khiết nhất, em đồng ý thật sao, không hối hận chứ?" Trên mặt Thành Kiên Vỹ có cả sợ hãi lẫn vui mừng, vẻ lo lắng vừa rồi tan thành mây khói.

"Em đồng ý." Cô cam đoan.

"A, vậy tốt quá rồi, đây là ông trời giúp tôi sao?" Thành Kiên Vỹ ôm chặt lấy cô. Uyển Nhân, tạm thời có lỗi với cậu một chút, nhưng tớ sẽ nghĩ cách trả lại anh Kiên Vỹ trả lại cho cậu, cậu mới là người xứng đáng với anh ấy nhất.

"Được rồi, anh đã vài ngày không ăn gì rồi, trở về ăn cơm đi." Vừa nghĩ đến khuôn mặt thất vọng của Uyển Nhân, Nhã Lan liền lo lắng, cô thoát khỏi cái ôm của anh ta, kéo anh ta trở về.

"Đúng, bụng anh đói quá rồi, nhất định phải ăn một bữa no nê." Ánh nắng lại lần nữa trở về trên khuôn mặt Thành Kiên Vỹ.

Trên con đường nhỏ trong rừng cây, bọn họ đỡ nhau đi, sau lưng để lại một vệt bóng không rõ ràng, dường như cuộc sống của bọn chúng cũng thật chập chờn...

Nơi bọn cô vừa đi qua, xuất hiện một bóng người màu đen, nhìn thẳng về phía bọn cô cho đến khi hoàn toàn biến mất, hắn ta mới lấy chiếc điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số.

"Ông chủ, chào ông. Hành tung của Quắc Nhã Lan hôm nay là như vậy... A, ông quyết định như vậy sao? Được, tôi sẽ lập tức xử lý cho ông? Cái này ông yên tâm đi, sẽ không ai biết việc này là do ông gây nên, được, hợp tác vui vẻ."

Khi Uyển Nhân nhìn thấy Thành Kiên Vỹ và Nhã Lan cùng nhau quay về, gương mặt trắng bệch như một tờ giấy trắng, tay bê đồ ăn run lên, suýt nữa thì đổ mất. Nhã Lan kịp thời tránh khỏi Thành Kiên Vỹ, che giấu sự lo lắng trong lòng.

Thành Kiên Vỹ vui vẻ như một đứa bé, căn bản không hề để ý tới biểu cảm của Uyển Nhân, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều đặt ở trên người Nhã Lan.

"Nhã Lan, không, Lan Lan, ăn cái này đi, nhìn em hơi gầy."

"Linh Linh, còn có cái này nữa, em xem, ăn ngon lắm."

Nhã Lan lo lắng nhận lấy đồ ăn mà Thành Kiên Vỹ gắp cho, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn Uyển Nhân: "Anh cũng ăn nhiều chút, còn cả Uyển Nhân nữa." Cô lúng túng đáp lại, đột nhiên hối hận vì quyết định khi nãy của mình.

"Được rồi, tớ ăn no rồi." Uyển Nhân buông bát xuống, lau miệng rồi nói. Khuôn mặt cô trầm xuống, lại thêm chút mệt mỏi, mất mát và đau thương, những giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Không đợi mọi người nói gì, cô cầm lấy chiếc túi nhỏ, mở cửa ra ngoài.

"Uyển Nhân!" Nhã Lan đi theo ra ngoài, cản không cho cô ấy đi ra.

Cô muốn nói xin lỗi với cô ấy, còn định nói cho cô ấy biết, cô không phải thật sự muốn cướp Thành Kiên Vỹ đi, còn chưa mở miệng, Uyển Nhân đã cướp lời.

"Nhã Lan, cậu không cần nói gì cả, tới hiểu. Tớ đối với anh Kiên Vỹ cũng giống như anh Kiên Vỹ đối với cậu, chỉ cần đối phương sống tốt, chính là điều vui vẻ nhất của chúng tớ. Anh chăm sóc tốt cho anh Kiên Vỹ, tớ đi đây."

"Uyển..." Nhã Lan nuốt lại những lời định nói, Thành Kiên Vỹ vẫn ở bên trong, bây giờ cô nói ra suy nghĩ của mình, không nghi ngờ gì chính là làm tổn thương tình cảm của Thành, thôi quên đi, lúc nào đó sẽ tìm cách nói chuyện riêng với cô ấy.

Nhã Lan cúi thấp đầu đi vào.

"Lại đây, ăn nhiều một chút, như vậy mới tốt chứ. Ừm, hình như tâm trạng không tồi, để anh kể cho em nghe chuyện cười..." Thành Kiên Vỹ trở về như xưa, anh ta không ngừng trêu đùa với cô, chờ được nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô.

Trong lòng thật khó chịu, Nhã Lan miễn cưỡng cười, cười đến cơ mặt đều cứng ngắc lại.

...

Bên trong BUP, trong một phòng VIP, Lãnh Mạn Nguyên một tay bê ly rượu vang, lạnh lùng nhìn Uy Vỹ Thiên đang liếc mắt đưa tình với một cô gái, còn có cả người luôn cười như không cười nhìn người khác - Uông Minh Thiên ăn mặc nhã nhặn.

"Tổng giám đốc Lãnh, uống một chén đi." Một cô gái hầu rượu ăn mặc hở hang cọ người lên người anh, đưa ly rượu trong tay qua, muốn đút rượu cho Lãnh Mạn Nguyên.

"Cút đi!" Lãnh Mạn Nguyên thô bạo đẩy người phụ nữ ăn mặc như yêu nữ này ra: "Quản lý Vương!"

Quản lý họ Vương đi nhanh tới trước mặt anh, cúi đầu nói: "Ông chủ."

"Chẳng lẽ nơi này không có cô gái nào nhìn vừa mắt chút sao? Suốt ngày trang điểm đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, dọa chết người sao?"

"Cái này..." Không phải gái hầu rượu đều như vậy sao? Quản lý Vương khó xử gãi đầu, cẩn thận nói: "Nếu ông chủ không thích như vậy, tôi sẽ ra ngoài tìm một con cừu non..."

"Ép người lương thiện làm gái sao? Khốn nạn!"

Quản lý Vương khôn hiểu sao lại bị mắng, ông ta hướng mắt nhìn về phía Uy Vỹ Thiên và Uông Minh Thiên.

"Ha ha." Uông Minh Thiên cười lên giống hệt như người rất lịch sự: "Tổng giám đốc Lãnh không phải muốn tìm một người như con cừu non, anh ta muốn là người vợ trong nhà không cần trang điểm cũng đẹp như tiên kia."

"Vậy... Tôi gọi cho phu nhân nhé?" Quản lý Vương xin chỉ thị.

"Gọi cái rắm! Tôi thấy ông làm lâu rồi nên đầu óc cũng có vấn đề." Lãnh Mạn Nguyên không vui uống hết chỗ rượu trong cốc, vừa nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại kiên cường kia của Nhã Lan, một cơn tức giận khó hiểu lại ập đến.

"Tổng giám đốc Lãnh đã lâu không đụng vào phụ nữ, mấy ngày nay hơi nóng tính, ông đi ra đi." Uông Minh Thiên mỉm cười đuổi quản lý Vương đang lúng túng ra, tao nhã nâng ly uống một hớp rượu.

"Nào, cạn chén." Rót đầy rượu cho Lãnh Mạn Nguyên, Uông Minh Thiên lại nâng chén lần nữa, Lãnh Mạn Nguyên đã sớm uống cạn.

"Tôi đã nói rồi, tội gì cậu phải khổ như thế chứ? Suốt ngày xìu mặt, ai gặp mà chẳng sợ." Uy Vỹ Thiên đang liếc mắt đưa tình với cô gái hầu rượu cuối cùng cũng chú ý tới Lãnh Mạn Nguyên, đôi mắt kiêu ngạo của hắn nhìn về phía anh.

"Tôi thật sự đáng sợ như vậy sao?" Lãnh Mạn Nguyên thất bại triệt để, mất mặt với anh em, anh cũng chẳng sợ.

"Có chút đáng sợ, đàn ông như cậu, phải giống như tôi đây này, giữ mình trong sạch, đừng gây tai họa cho phụ nữ nữa." Uông Minh Thiên nói đùa.

"Cậu không đi gây tai họa cho phụ nữ?Ai suốt ngày đi theo sau Nghê Phấn Nhi, làm như là không phải cô ta thì không cưới?" Lãnh Mạn Nguyên chọc đúng vào nỗi đau của Uông Minh Thiên, ánh mắt sáng ngời của hắn ta tối đi một phần, sâu kín trong mát là một chút u sầu.

"Tiếc là, trong lòng cô ấy chỉ có cậu."

"Cậu yên tâm, người phụ nữ cậu thích, tôi sẽ không động vào." Lãnh Mạt từ từ uống hết chỗ rượu mới rót, bây giờ, trong đầu anh đều là hình bóng người phụ nữ tên Quắc Nhã Lan kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.