Biệt Đội "Lưu Manh" Tại Mạt Thế

Chương 57




Sự kiện ồn ào kia liền chấm dứt khi Hòa Linh đột ngột ngất đi, kỳ thật cũng không phải không muốn gây thị phi chẳng qua ngày mai chính là sinh thần của Sở lão tướng quân cho nên không có người nào dám gây chuyện cả. Trừ Hòa Linh ra, thì hết thảy mọi người vẫn đều cẩn thận kiêng dè, hơn nữa, hiện tại Sở thị mạc danh kỳ diệu đã nhận hết tội danh lên người nhà mình, tuy rằng ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn phải thừa nhận sự thật.

Tuy thế, nhưng hầu hết những người đó đều cực kỳ thắc mắc thái độ của Sở thị khi ấy, không hiểu vì sao bà ta lại bất chợt quay ngoắt lại như thế.

Không có một ai giải thích nổi điều này, duy chỉ có Hòa Linh lúc này đang phơi phới nằm ở trên giường ăn trái cây. Tất nhiên nàng tin chắc bản thân sẽ không rơi vào trong nước, chỉ cần có Thôi Ngọc ở đó sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, Thôi tổng quản nhất định sẽ trở về trước ngày sinh thần của Tổ phụ, mà ngày mai đã là lễ mừng thọ vì thế hôm nay chắc chắn sẽ trở về. Nàng thực tin vào điểm này, sự thật chứng minh, Hòa Linh không hề tính sai.

Tuy rằng Lão phu nhân tận lực đè chuyện này xuống, còn nghiêm lệnh không cho bất kỳ ai hó hé nửa lời, nhưng chuyện Hòa Linh nháo muốn nhảy xuống hồ nước chẳng phải là một chuyện nhỏ làm sao có thể giấu người trong nhà, khiến Lão tướng quân tức đến dựng râu, nhưng càng tức hơn khi việc này có liên quan đến nữ nhi và ngoại tôn của mình. Đang êm đẹp tự dưng lại loạn hết cả lên, đương nhiên, Hòa Linh là không bớt lo nhất. Cái nhà này, ngoài Đại phòng ra thì chẳng có đứa nào khiến ông an tâm. Vốn Lão tướng quân còn muốn tìm Hòa Linh nói chuyện, hỏi rõ ngọn ngành nhưng con bé kia ngay cả dầu muối đều không ưa, phỏng chừng có hỏi cũng sẽ không thu được kết quả gì.

Bởi vậy Lão tướng quân liền bỏ qua chủ ý này, điều mà ông quan tâm nhất là, vì sao nữ nhi nàh mình lại đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, ai ai cũng đều nhận thấy có gì đó sai sai ở đây. Nhưng  hết thảy đều phải đợi sau ngày mai mới có thể xử lý, lúc ấy sẽ có không ít đồng liêu đến tham dự, bên nào nặng bên nào nhẹ, ông là người rõ ràng hơn ai hết.

“Lão gia. Tất cả đều đã chuẩn bị tươm tất, đại lễ ngày mai ngài cứ yên tâm!”, Thôi tổng quản tiến vào bẩm báo.

Lão tướng quân gật đầu, rồi ngẩng lên hỏi: “Đã thu xếp ổn thỏa cho Thôi Ngọc chưa?”

“Đã thu xếp xong rồi, đa tạ ngài quan tâm!”

Lão tướng quân thở dài một tiếng, nói: “Cũng may là có Thôi Ngọc, bằng không Linh nhi sẽ bị rơi xuống hồ rồi. Trong nhà này, không có ai khiến ta bớt lo, ngày mai nhớ bảo Thôi Ngọc sang bên đó giúp đỡ một tay!”.

Thôi tổng quản đáp lời, rồi trở về tiếp tục chuẩn bị, ông ta đã vắng mặt nhiều ngày nay, lại còn phải chuẩn bị sinh thần cho Lão tướng quân, nên bận tối mắt tối mũi.

“Thưa Thôi tổng quản, mấy thiếu gia đều đã trở lại rồi ạ!”. Gã sai vặt vội vàng chạy tới báo cáo, còn Thôi tổng quản sải bước đi ra cửa......

Hòa Linh đang ở trong phòng “Tĩnh dưỡng”, nghe nói Trí Ninh vừa trở lại đã muốn gặp mình, ngẫm nghĩ một lát liền đáp ứng. Lần trước đệ đệ trở về chỉ ở lại một đêm sau đó liền vội vàng quay trở lại thư viện, quả là có chút khắc khổ.

“Tỷ tỷ!”, Trí Ninh bước nhanh từ bên ngoài tiến vào, lo lắng không thôi.

Hòa Linh đang xem sổ sách, tiện tay để sang một bên, hỏi: “Vừa trở về, sao không nghỉ ngơi cho đỡ mệt đã?”.

Trí Ninh cười chân thành, đáp: “Đệ không yên lòng, vừa nghe mẫu thân nói, buổi sáng tỷ đã tranh cãi với cô cô có phải không? Biểu ca thật là quá đáng, huynh ấy......”

“Ta cố tình vu oan giá họa cho hắn ta đấy!”, Hòa Linh không hề để ý, nàng cầm ly lên, co người trên tiểu tháp, cười cười nhìn Trí Ninh.

Trí Ninh không thể tin nhìn Hòa Linh, mãi sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại muốn làm như vậy?”. Cậu vẫn cho rằng tỷ tỷ mình bị khi dễ, nhưng thật không ngờ, sự thật lại khác biệt một trời một vực như thế. Bây giờ nhìn lại mới thấy tỷ tỷ đã hoàn toàn khác trước, không nhận ra được nữa.

Hòa Linh cười lạnh: “Không vì sao cả! Chán ghét một người còn cần lý do nữa hay sao?”

Trí Ninh trầm mặc một lát mới nói:“Tỷ tỷ, tỷ thay đổi rồi!”

Hòa Linh nhướng mày, thay đổi sao? Nếu nàng mà không như thế thì ở trong cái nhà này sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn. Nàng nghiêng ly, một ít trà lài theo đó mà sánh ra ngoài, Hòa Linh chấm nước viết gì đó lên bàn, Trí Ninh ghé đầu nhìn liền thấy hai chữ: Nhân sinh.

Trí Ninh khó hiểu: “Tỷ tỷ!”

Hòa Linh cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Kỳ thật nhân sinh chính là như vậy. Bản thân mình cao hứng là được không cần phải để ý đến người khác làm gì, được rồi, đệ mau về đi. Ngày mai là sinh thần của Tổ phụ, nghỉ ngơi cho khỏe để còn biểu hiện cho tốt, có lẽ sẽ có không ít người đến tham dự đâu!”.

Trí Ninh còn chưa kịp tiêu hóa câu nói kia của Hòa Linh, nhưng lại sợ tỷ tỷ mệt mỏi, liền đứng dậy cáo từ: “Tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi cho tốt!”.

Trí Ninh nói xong liền đi ra ngoài, Hòa Linh lẳng lặng ngồi ở trước bàn đọc sách, cũng không biết qua bao lâu, nàng mới lên tiếng: “Đã đến rồi thì hà tất phải trốn tránh. Xem ra, Sở gia thật sự phải chỉnh đốn lại một phen, sao có thể để mặc cho người ta tùy tùy tiện tiện ra vào thế này được. Hay là vì ngươi thật sự thích ta, có đôi khi, quá xinh đẹp cũng là một loại gánh nặng!”.

Lục Hàn ngồi ở trên xà nhà, cũng không xuống dưới, tay sờ sờ vào chiếc hộp lắc chân, đáp: “Sao ngươi không cho rằng ta đến đây là vì có mục đích khác?”.

Hòa Linh bĩu môi: “Ta tin, lần đầu tiên ngươi tới là do nhầm lẫn, nhưng lần thứ hai rồi lần thứ ba thì sẽ không còn là ngẫu nhiên nữa rồi? Cho nên ta chỉ có thể nghĩ rằng người nào đó thấy mình xinh đẹp như hoa nên mới động tâm tư mà thôi!”. Hòa Linh cũng không ngẩng đầu, giọng nói vẫn mang theo ý cười: “Còn bây giờ thì ta muốn tắm rửa, ngươi còn muốn tiếp tục rửa mắt nữa hay thôi? Có điều nhìn một chút cũng không sao cả, dù gì thì sớm muộn ngươi cũng sẽ chết. Nhìn ta......”, Hòa Linh tạm dừng một lát rồi mới thản nhiên nói tiếp: “Nhìn ta thì sẽ bị chết, sẽ bị chết đấy!”.

Lục Hàn cảm thấy, bất kể Sở Hòa Linh có làm gì cũng chẳng bao giờ giống như bình thường. Nàng có bất thường mới chính là bình thường. Nhưng, lần nào cũng đều khiến hắn cảm thấy hứng thú, mới mẻ.

“Ta tin, hiện tại ngươi không có năng lực giết chết ta, nếu như có khả năng thì ngươi sẽ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia sao? Sở Hòa Linh, làm người không thể quá tự tin!”.

“Ta biết chứ, cho nên ta mới ngồi đây nói chuyện với ngươi. Có điều, chuyện gì cũng đều có biện pháp của nó, lần đầu tiên ta không có biện pháp, lần thứ hai lần thứ ba cũng không có, nhưng nói không chừng đến lần thứ tư lần thứ năm lại nghĩ ra thì sao. Chỉ cần ngươi không khống chế được mà tới đây thì thế nào cũng sẽ bị giết thôi!”. Rồi Hòa Linh cười tủm tỉm đứng dậy: “Ta sẽ gọi người vào đây!”.

“Bụp!”. Một cái hộp rơi xuống trên bàn, phát ra tiếng lạch cạch.

Hòa Linh quan sát chiếc hộp nhỏ tinh xảo, tựa tiếu phi tiếu: “Cái này...... không phải là tặng cho ta đấy chứ?”

Sắc mặt Lục Hàn tối tăm khó hiểu, trầm ngâm một chút, mới nói: “Trượt tay!”

Hòa Linh nhẹ nhàng cầm lấy cái hộp, nhưng không thèm mở ra, tò mò ngắm nghía từ trên xuống dưới, sau khi xem xong liền thả lại trên bàn, gõ gõ ngón trỏ: “Không ngờ trượt tay lại rơi ra món đồ tốt như thế!”

“Nếu đã làm rớt, sẽ không nhặt lại!”

Ngón tay Hòa Linh đang gõ gõ lên bàn rốt cuộc cũng dừng lại, cười lên khanh khách, cười đủ rồi mới thu thần sắc nói: “Ta cũng không tùy tiện nhặt đồ của người khác!”, sau đó đứng dậy mở cửa sổ, không hề do dự ném ra ngoài.

Thần sắc Lục Hàn khẽ biến, cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Sở Hòa Linh!”.

Hòa Linh thản nhiên đáp trả: “Nếu muốn tặng lễ vật, thì ta thích quang minh chính đại hơn!”. Nói xong, liền đi ra khỏi nội thất.

Xảo Âm thấy Hòa Linh đi ra liền hỏi: “Sao tiểu thư lại ra đaay? Phía tây đang kéo mây đen  chỉ sợ là trời sắp mưa rồi!”.

Hòa Linh liền bảo: “Chuẩn bị nước!”

Xảo Âm lập tức đi chuẩn bị.

Đến khi Hòa Linh quay vào, trong phòng đã không còn hơi thở của người nọ, nói đến cũng lạ, kể từ khi trùng sinh, nàng cực kỳ không thích có người tới gần mình, nếu như trong phòng có người khác liền phát giác ra rất nhanh, cũng vô cùng chán ghét.

“Hành động thật mau!” Hòa Linh thì thào.

“Tiểu thư nói gì vậy ạ?”

Hòa Linh lắc đầu: “Không có gì!”

Hòa Linh ngâm mình vào trong bồn, dưới làn nước thoang thoảng hương hoa hồng, nàng vốc nước lên tay, nở nụ cười......

Cũng cùng lúc đó, Lục Hàn đang hì hục tìm hộp gấm trong bụi hoa, hắn nắm chặt cái hộp quay đầu nhìn ánh nến vừa được thắp lên trong phòng, tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi cho rằng ta...... Không dám sao!”

................................................................................................

Đêm khuya.

Gió lớn gào thét, mưa như trút nước kèm theo đó là tiếng sấm rền vang, Tạ Du Vân không ngừng trằn trọc, chìm trong cơn ác mộng mãi không thể thoát ra được......

Lúc này, hắn một thân hỉ bào đứng ở trong phòng, mặc kệ mọi người đi tới đi lui, vẫn lẳng lặng chìm trong thế giới của riêng mình.

“Cẩn Chi, hôm nay là ngày vui của huynh, sao ngay cả một nụ cười cũng không có thế?”, vài huynh đệ bằng hữu mỉm cười trêu chọc.

Tạ Du Vân vẫn cứ mân mê ngọc bội trên tay, không nói lời nào.

“Sao con cứ cầm ngọc bội mãi thế, mẫu thân biết con vẫn nhớ tới Uyển Oánh, nhưng người cũng đã không còn, dù thế nào thì con cũng phải thành thân. Con ma ốm Sở gia kia..... tuy rằng kém hơn con về nhiều mặt nhưng phụ thân con đã nói, nàng ta thông minh lanh lợi có thể hỗ trợ được cho con phần nào. Con, con cứ lấy đi. Cùng lắm thì đến lúc đó nạp thêm mấy tiểu thiếp là được? Đứa nhỏ thì ai cũng đều có thể sinh, dù sao nàng ta thế kia thì cũng chẳng sống được mấy năm. Con cứ yên tâm, nương tuyệt đối sẽ không bạc đãi con đâu. 

......”

Lúc này người chúc mừng đâu không thấy, đột nhiên lại biến thành Tạ phu nhân. Bà kéo tay hắn rủ rỉ dỗ dành.

Hắn cố sức thoát ra, nhưng mãi vẫn không tỉnh......

Hình ảnh lại biến đổi, không biết vì sao, tất cả mọi người đều biến mất, Sở Hòa Linh mặc giá ý đỏ thẫm, dáng vẻ tiều tụy, trên mặt nàng toàn là nước mắt nhưng ánh mắt lại hết sức kiên định: “Tạ Du Vân, từ hôm nay Sở Hòa Linh ta sẽ cùng Tạ gia các ngươi không đội trời chung!”.

......

Tiếng vó ngựa không ngừng, Tạ Du Vân ngồi trên lưng ngựa, mặc cho nước mưa táp vào người...... Hắn lúc này tang thương già yếu, tiếng vó ngựa rốt cuộc cũng dừng lại, hắn kéo chặt dây cương, ngơ ngác nhìn biển hiệu “Sở phủ”, cứ thế im lìm bất động.

Không biết vì sao, Tạ Du Vân đột nhiên cảm thấy bản thân khổ sở không thôi, hắn cứ thế trằn trọc, muốn từ trong mộng tỉnh lại, nhưng đều phí công vô ích.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn toàn thân áo trắng tang thương đứng ở trước bia mộ, vuốt ve hàng chữ khắc bên trên, tựa như đã cạn kiệt hết khí lực, rốt cuộc cũng ngã nhào lên nấm mộ: “Sở Hòa Linh, quả nhiên nhất ngữ của ngươi thành sấm rồi!”

“A......” Tạ Du Vân bừng tỉnh, hắn thở hổn hển, khẽ thốt ra ba chữ: “Sở Hòa Linh......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.